Mãi cho đến khi Từ Quân Nhiên cùng Uyển Tiêu Nguyệt muốn rời khỏi tiệm cơm, Lâm Vũ Tình vẫn không dám ra gặp bọn họ.
Đi vào buồng trong cùng chị họ chào một tiếng, Uyển Tiêu Nguyệt cùng Từ Quân Nhiên rời đi, một bên oán giận nói:
- Anh Từ, sao anh lại trêu chọc chị họ, thật là.
Từ Quân Nhiên cười cười, giơ bàn tay bị thương đã được băng bó lên nói:
- Cô nhóc này, anh đang là bệnh nhân đấy, em nói thế sẽ làm... anh đau lòng.
Uyển Tiêu Nguyệt liếc Từ Quân Nhiên, không nói thêm gì nữa, cô cũng hiểu được, chuyện hôm nay nếu không có Từ Quân Nhiên có khi sẽ thành chuyện lớn, chị họ với tính tình cương liệt của mình, nếu bị người khác cưỡng ép thì cá chết lưới rách cũng có thể xảy ra.
Nghĩ đến chỗ này, Uyển Tiêu Nguyệt không nhịn được rùng mình.
Uyển Tiêu Nguyệt hai con mắt lóng lánh nhìn người vì ngăn cản mọi chuyện xảy ra mà bị thương – Từ Quân Nhiên, nhịn không được mỉm cười.
Cô gái nào chẳng có ước mơ?
Nhất là đối với người ở trước mặt mình đã hai ba lần biểu hiện ra vẻ khí phách của đàn ông.
Thời đại này, tài tử cùng anh hùng luôn dễ dàng khiến các cô gái động tâm.
Đưa Uyển Tiêu Nguyệt về ký túc xá của xưởng bia xong, Từ Quân Nhiên quay người đi về phía tiệm cơm.
Sự tình dù sao cũng phải giải quyết dứt điểm mới được, nếu không thời gian càng dài dễ xảy ra chuyện.
- Sao cậu lại quay lại đây?
Thấy Từ Quân Nhiên quay lại, Lâm Vũ Tình đang thu dọn ngạc nhiên hỏi, mặt không khỏi đỏ lên một chút.
Từ Quân Nhiên cũng cảm thấy hơi xấu hổ, giữa hai người đã có tiếp xúc thân mật, mặc dù là việc gấp phải ứng biến nhưng vẫn là chuyện không nên làm.
- Chị Vũ Tình, tôi có lời muốn nói với chị."
Từ Quân Nhiên bình tĩnh lại nói với Lâm Vũ Tình.
Lâm Vũ Tình nghĩ nghĩ, gật đầu nói:
- Được rồi, tôi dọn dẹp một chút, cậu ngồi trước đi.
Từ Quân Nhiên mỉm cười tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn Lâm Vũ Tình xếp dọn bàn ghế đóng cửa lớn lại, xem ra hôm nay không có ý định bán hàng.
Một lát sau, Lâm Vũ Tình thu dọn xong, ngồi xuống đối diện Từ Quân Nhiên, cô đã thay một cái áo màu đỏ thẫm nhìn rất diễm lệ.
- Quân Nhiên, việc hôm nay chị cám ơn em.
Từ Quân Nhiên chưa kịp nói, Lâm Vũ Tình trước tiên đã mở miệng.
Từ Quân Nhiên biết cô nói đến việc hôm nay mình giúp cô ta.
Vẻ mặt trở nên nghiêm túc, Từ Quân Nhiên nói với Lâm vũ Tình:
- Chị Vũ Tình, chị thấy sự việc hôm nay đã kết thúc chưa?
Lâm Vũ Tình sững sờ, lập tức cười khổ:
- Chị hiểu ý của em, không được mấy ngày Tần Tam sẽ trở lại.
Cô không giống Uyển Tiêu Nguyệt, Uyển Tiêu Nguyệt lớn lên dưới sự che chở của cha mẹ, giống đóa hoa được trồng trong nhà kính, có thể nói còn không hiểu chuyện, mà Lâm Vũ Tình từ nhỏ đã lăn lộn ngoài đời, hiện tại lại đang sống tự lập, đối với cuộc sống bên ngoài cô hiểu hơn Uyển Tiêu Nguyệt nhiều, vì thế cô tất nhiên hiểu lo lắng của Từ Quân Nhiên.
- Chị không có ý định mở tiệm cơm này nữa.
Lâm Vũ Tình nhìn một chút tiệm cơm của mình, vừa cười vừa nói:
- Đầu tiên sắp xếp một chút sau đó ra ngoài tìm công việc khác.
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên không nghĩ đến Lâm Vũ Tình có dũng khí như vậy, ở niên đại này, phụ nữ có dũng khí xông pha bên ngoài quả thật không có nhiều, có thể nói trong mắt mọi người thuộc về loại kì dị.
Nghĩ nghĩ, Từ Quân Nhiên nói với Lâm Vũ Tình:
- Chị Vũ Tình, chị biết thành phố Bằng Phi không?
Lâm Vũ Tình khẽ giật mình, lập tức gật gật đầu:
- Biết chứ, là cái khu đặc biệt gì đó mà em nói với em gái Phùng gia lúc ăn cơm phải không?
- Là khu kinh tế.
Từ Quân Nhiên cười sửa lại hiểu lầm cho Lâm Vũ Tình, chăm chú nhìn cô nói:
- Chị cảm thấy nếu chị ra ngoài làm việc, chị có thể làm việc gì?
Cô nhíu đôi mi thanh tú lại, giống như đang suy nghĩ lời Từ Quân Nhiên. Sau một lúc lâu, Lâm Vũ Tình bất đắc dĩ cúi đầu, cảm khái nói:
- Đúng thế, chị thì có thể làm cái gì? Bằng cấp không có, lại chẳng có tay nghề, chỉ biết làm vài món ăn trong nhà, ra đến bên ngoài đúng là không biết làm việc gì.
Ngẩng đầu, cô nhìn Từ Quân Nhiên:
- Em tìm chị không phải chỉ để hỏi những chuyện này chứ?
Dù sao kinh nghiệm từng trải nhiều, Lâm Vũ Tình không học hành gì nhưng cũng không ngốc.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Chị Vũ Tình, nếu em nói có thể cho chị vào làm cơ quan nhà nước hoặc trở thành chủ một công ty, chị sẽ chọn cái nào?
Lúc nói ra lời này, trên người Từ Quân Nhiên toát lên khí thế làm Lâm Vũ Tình sững sờ, khí thế này cô chưa từng thấy qua kể cả lúc đối mặt Tần Thọ Sinh, Từ Quân Nhiên cũng không biểu hiện ra. Đó là một loại tự tin tất cả đều nằm trong lòng bàn tay mình.
Giờ phút này, khí phách trong ánh mắt Từ Quân Nhiên cho mọi người cảm giác không thể chống lại.
– Ý em là?
Lâm Vũ Tình không hiểu nhìn Từ Quân Nhiên, cô không biết vì cái gì một sinh viên vừa tốt nghiệp lại tự tin nói như thế.
Khóe miệng lộ ra một nụ cười tự tin, ngón tay Từ Quân Nhiên để trên bàn, gõ từng nhịp không nhẹ không nặng vừa đủ ra tiếng.
- Chị Vũ Tình, chị không cần biết em vì sao lại có lòng tin, chị nói cho em lựa chọn của chị là được rồi.
Từ Quân Nhiên chầm chậm nói.
Hắn cũng không nóng nảy vì hắn biết Lâm Vũ Tình sẽ chọn đáp án mà mình nghĩ.
Quả nhiên, Lâm Vũ Tình sau khi suy nghĩ biểu hiện trở nên rất bình tĩnh:
- Chị nghe lời em.
- Sao?
Từ Quân Nhiên ngược lại hơi sững sờ, Lâm Vũ Tình lại không lựa chọn đáp án mà mình nghĩ, mà lại đem quyền chọn lựa ném cho mình.
Đối với Từ Quân Nhiên, Lâm Vũ Tình chọn đáp án nào cũng không quan trọng, hắn hy vọng tính cách Lâm Vũ Tình có mềm dẻo linh hoạt hay không, vì trong kế hoạch lớn của Từ Quân Nhiên, hắn cần một người chấp hành ở thành phố Bằng Phi, mà người này phải hoàn toàn nghe lệnh của mình, hoặc là phải không có tâm lý nhạy cảm của thời đại này.
- Chị có tin em không?
Từ Quân Nhiên hỏi Lâm Vũ Tình.
Lâm Vũ tình lộ vẻ không có chuyện gì, cười:
- Chị bây giờ còn có quyền chọn lựa sao? Mọi người đều nói chị là mạng bạch hổ khắc chồng khắc người thân. Hơn nữa, trong vài ngày chuyện hôm nay sẽ truyền ra, chị đây là một con hồ ly tinh muốn câu dẫn một cử nhân đại học là em, em nói xem, chị có thể chọn không?
Từ Quân Nhiên im lặng không nói, Lâm Vũ Tình nói cũng đúng, thời đại này tư tưởng bảo thủ cùng cởi mở xung đột khốc liệt nhất, bất cứ ai chỉ cần xuất hiện lời đồn như vậy chỉ sợ sẽ không có tư cách đặt chân ở huyện này nữa.
Có đôi khi nước bọt cũng có thể làm người ta chết đuối!
Cái này bất kể hôm nay hay mấy chục năm sau đều giống nhau.