Ngày 02 tháng 07 năm 1982. trạm dừng chân ga xe lửa Thủ đô.
Vào lúc đoàn tàu đang từ từ lăn bánh rời sân ga, tiếng khóc vang lên từ trong và ngoài chiếc xe lửa có vỏ bọc màu xanh, tiếng còi hú ầm ầm nghe có vẻ rất chói tai.
Từ Quân Nhiên lặng lẽ đứng đó nhìn ra ngoài cửa sổ xe lửa, có thể thấy rõ hình ảnh của chính mình phản chiếu lại từ cửa sổ xe lửa, thân hình cao 1m8, lông mày rậm, hai mắt không to, một bộ mắt kính kiểu Nga cũ, đôi môi có chút hơi mỏng, tóc cắt ngắn, một người thanh niên trẻ tuổi rất có tinh thần.
- Um, giống y đút tấm ảnh thời còn trai trẻ của ba!
Khóe miệng nhếch lên tự giễu, Từ Quân Nhiên để lộ ra một nụ cười so với khóc cũng không khá hơn bao nhiêu, khiến cho hai bạn nữ cũng vì tốt nghiệp mà phải rời khỏi trường ngạc nhiên nhìn hắn ta một cái.
Xe lửa từ từ chạy xuyên qua rừng núi trùng điệp, trong lòng Từ Quân Nhiên cũng rất lâu sau đó mới có thể bình tĩnh trở lại.
Đổi lại bất kì người nào e rằng cũng không thể nào bình tĩnh được, bởi vì hắn ta trọng sinh rồi!
Không đúng, nói chính xác là, kiếp này của hắn đã biến thành cha nuôi nuôi dưỡng anh ta năm đó.
Từ Quân Nhiên không ngừng nhớ lại những hồi ức cuối cùng liên quan đến kiếp trước của mình, mình vào thời điểm đó, là một Bí thư thành uỷ, đang đứng trước toàn bộ cán bộ trong thành phố phát biểu, đột nhiên trước mắt đều đen sầm lại, một lúc sau, mình xuất hiện trong ký túc xá của một trường đại học ở Thủ đô. Ba ngày sau đó, Từ Quân Nhiên lên xe lửa quay về quê nhà ở tỉnh Giang Nam.
Bây giờ là năm 1982. sau khi quốc gia khôi phục lại kỳ thi đại học cha nuôi là sinh viên tốt nghiệp trong nhóm đầu tiên, cũng không có ở lại Thủ đô, ngoài dự kiến bị phân bổ về Huyện uỷ Vũ Đức thành phố Toàn Châu Tỉnh Giang Nam. Từ lúc đó cha nuôi đã bắt đầu mọc rễ ở huyện Vũ Đức, làm hơn hai mươi năm chủ nhiệm văn phòng nghiên cứu chính trị, mình chính là vào lúc này được ông ta nhận nuôi, mà lý do mình được nhận nuôi cũng rất đơn giản, bởi vì tên của mình một đứa trẻ cô nhi lại trùng với tên của ông ta.
Mười mấy năm sau, cha nuôi tuyệt đối không hề đề cập đến quá khứ của ông ta, cho đến khi Từ Quân Nhiên tốt nghiệp đại học, cha nuôi mới phát động hết tất cả lực lượng có thể phát động, giúp đỡ Từ Quân Nhiên bước vào con đường chính trị, mãi đến khi ông cụ qua đời mười năm sau, Từ Quân Nhiên đã làm tới chức Bí thư Thành uỷ cấp chính sở, mà còn có hi vọng sẽ thành Phó bí thư Tĩnh.
Cho đến thời khắc trước khi trọng sinh đó, hắn còn đang đứng trên đài chủ trì phát biểu với các cán bộ. Và ngay thời khắc này, tâm trạng Từ Quân Nhiên không hề có một chút vui vẻ gì, trọng sinh thành cha nuôi, như vậy trong thế giới kia mình vẫn còn tồn tại chứ?
Vừa nghĩ đến đây, tâm trạng của Từ Quân Nhiên liền cảm thấy rối loạn lên.
Điều làm cho hắn ta càng không vui đó là, mình nhận lấy thân hình này của cha nuôi và cũng nhận lấy ký ức trước kia của cha nuôi, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân vì sao cha nuôi là sinh viên đại học nhóm đầu tiên của những năm tám mươi, nhưng lại không thể thoát khỏi mãnh đất nhỏ Vũ Đức này.
Năm 1977. nhóm sinh viên đại học đầu tiên, đại bộ phận nếu không vào các cơ quan Trung ương, sẽ vào các Bộ ủy cấp cao. Nếu như đều không đến hai nơi đó, cũng sẽ thành nhân tài của một đơn vị nào đó, chỉ có cha nuôi của Từ Quân Nhiên, không tiếng không rằng rời khỏi Thủ đô, sống uổng phí cả đời ở huyện thành nhỏ bé này.
Nguyên nhân trong chuyện này, không ngờ lại là vì một người con gái!
Là một tài tử hàng đầu trong khoa tiếng trung của trường đại học Kinh Hoa, cha nuôi hiển nhiên nhận được sự ưu ái của rất nhiều bạn nữ, nhưng đến cuối cùng, người cô gái được cha nuôi xem trúng muốn cả đời sống với cô, cuối cùng cô lại được hậu thế của một quan to bao trọn, mà người đó lại là chủ của một tòa nhà bốn mươi chín tầng, chỉ cần đến chào hỏi một câu, đã có thể khiến cho một sinh viên tốt nghiệp đại học Kinh Hoa, không tiếng không rằng đuổi thẳng về quê nhà, nhưng đối phương vì muốn làm nhục cha nuôi, nên vẫn giữ hộ khẩu ông ta ở lại Thủ đô.
Đối với quá khứ của cha nuôi, Từ Quân Nhiên cũng không rõ lắm, sau khi hắn bước đến cấp Phó Sở không lâu, ông cụ đã từ giã cuộc đời, thời gian sau đó những người giúp đỡ hắn đều là bạn học của cha nuôi, các chú bác làm việc ở các bộ ngành Trung ương.
Kiếp trước, Từ Quân Nhiên vẫn luôn không hiểu, cha nuôi sao có thể cho mình sự giúp đỡ lớn như vậy trên con đường làm quan, cho đến sau khi ông qua đời được nhiều năm, các mối quan hệ đó vẫn giúp đỡ mình bước đến vị trí lãnh đạo cao cấp. Trong suốt mười mấy năm làm chức chủ nhiệm văn phòng nghiên cứu chính trị, cha nuôi đã có rất nhiều cơ hội thay đổi cuộc sống, nhưng ông ta đều bỏ qua, thậm chí mình cũng từng hỏi ông vài lần, nhưng ông cụ vẫn không nói lời nào, mãi cho đến khi qua đời, ông vẫn không thổ lộ lòng mình.
Hôm nay hắn mới biết được, thì ra trong lòng cha nuôi, lại có một tâm bệnh lớn như vậy.
- Hoàng Tử Hiên!
Trong lòng Từ Quân Nhiên lập đi lập lại cái tên này, người đã cướp đi cô gái cha nuôi yêu, khiến cho cha nuôi đau khổ cả đời, kiếp này mình nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta!
Chỉ là, hôm nay phải làm như thế nào đây?
Thân là một người trưởng thành làm quan nhiều năm, Từ Quân Nhiên rất khó có thể tin vào chuyện trọng sinh này, thậm chí cho đến lúc này, hắn vẫn cứ cho rằng đây là đang nằm mơ. Sau khi trải qua ba ngày, sự thật đã nói cho hắn biết những chuyện vô cùng kỳ dị này đã xảy ra trên con người mình, trong lòng Từ Quân Nhiên không chỉ cảm thấy hoang mang, mà nhiều khi còn cảm thấy như mình đã đắc tội với ông trời vậy.
Bình tĩnh xem xét lại, kiếp trước có thể làm tới chức Bí thư Thành ủy, không thể nào nghi ngờ tố chất bẩm sinh của Từ Quân Nhiên, nhưng chuyện trọng sinh này thật sự là quá kì dị rồi, đây giống như người ta thường nói nếu biết trước đã không chọn như vậy thì tốt rồi, nếu như thật sự muốn hắn quay lại đây để lựa chọn, đoán chừng phản ứng của bất kì ai cũng sẽ không vui vẻ gì, ngược lại còn cảm thấy thấp thỏm lo âu.
- Thôi vậy, sống đâu thì theo phong tục ở đó vậy. Từ giờ trở đi, tôi sẽ là một Từ Quân Nhiên mới!
Từ Quân Nhiên suy lung tung một lúc, nhưng cũng không có cách gì tốt, chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, Từ Quân Nhiên từ từ chìm vào giấc ngủ, mặc kệ xe lửa từ từ chạy về phía tỉnh Giang Nam quê hương kiếp trước và kiếp này của mình... ... ...
Lúc xe lửa chạy chầm chậm vào Toàn Châu, Từ Quân Nhiên tỉnh dậy mở to hai mắt, ngồi xe lửa hơn hai mươi tiếng đồng hồ khiến cho con người ta không thể không buồn ngủ, cũng may kiếp trước hắn sống trong trốn quan trường cũng quen với loại việc này rồi, ngoài trừ việc tinh thần hơi kém một chút, ngược lại cũng không có gì to tát.
Ra khỏi nhà ga, Từ Quân Nhiên nhìn xung quanh tự cười giễu một cái, thật sự không quen lắm, còn tưởng sẽ có người đến đón mình.
Vào lúc này, hắn mới lờ mờ nhớ ra, cha nuôi từng nói qua ông là đứa con mồ coi, thập niên năm mươi trong thời kì chiến tranh cha mẹ ông là phần tử trí thức ở Toàn Châu, đến thập niên sáu mươi thì cha ông qua đời, mẹ ông qua đời lúc ông mười mấy tuổi, từ nhỏ ông đã ăn cơm của trăm nhà để lớn lên.
- Xem ra, vẫn phải cần một thời gian mới có thể làm quen được.
Từ Quân Nhiên lắc lắc đầu, lẫm bẫm.
Đối với hắn mà nói, việc trọng sinh này vẫn còn chút gì đó lạ lẫm, điều xa lạ hơn nữa chính là, mình phải tập thói quen như thế nào mình cũng không cần thiết quan tâm đến chuyện của thế kỷ hai mươi mốt, vào thời điểm này ngay đến điện thoại cũng phải phí bao công sức của thập niên tám mươi, đối với một người hiện đại mà nói, đây là một khiêu chiến lớn nhất.
Về dự định cho kiếp này của mình, Từ Quân Nhiên đã có sẳn chủ ý khi ngồi trên xe lửa.
Kiếp này, ông trời đã muốn mình biến thành cha nuôi, vậy thì mình nhất định phải đi trên con đường làm quan, một ngày nào đó, mình phải thấy đổi vấn mệnh chó chết này, bước chân lên đỉnh cao quyền lực Trung Quốc.