Rất nhiều năm sau, Từ Quân Nhiên vẫn nhớ như in hình bóng của Lâm Vũ Tình.
Đó là một người con gái rất đặc biệt, dáng người cao dong dỏng, khuôn mặt trái xoan, long mày lá liễu. Dùng theo cách nói của người trưởng thành để hình dung thì đó chính là "gợi cảm, quyến rũ và xinh đẹp".
Ở cả hai kiếp, số mỹ nhân mà Từ Quân Nhiên từng gặp qua không ít, thế nhưng có thể nói Lâm Vũ Tình chắc chắn không nằm ngoài top 3.
- Chị, sao chị lại ra đây?
Uyển Tiêu Nguyệt bước qua Từ Quân Nhiên, hướng về phía người con gái trước mặt.
Từ Quân Nhiên kinh ngạc:
- Là chị của em à?
Chỉ nghe thấy Uyển Tiêu Nguyệt nói với người kia:
- Chị, đây là anh Từ, đồng nghiệp của em, người ta tốt nghiệp đại học Kinh Hoa đấy.
Nói xong liền quay sang giới thiệu với Từ Quân Nhiên:
- Anh Từ, đây là chị họ em – Lâm Vũ Tình.
Từ Quân Nhiên gật đầu, nhìn Lâm Vũ Tình rồi nói:
- Chào chị họ.
Lâm Vũ Tình chắc cũng tầm 27,28 tuổi, vì vậy mình nên gọi theo cách của Uyển Tiêu Nguyệt.
Lâm Vũ Tình không sống nội tâm giống như Uyển Tiêu Nguyệt, cô rất tự nhiên, thoải mái mỉm cười với Từ Quân Nhiên:
- Cậu là Tiểu Từ phải không? Sau này thường xuyên lui tới nhé, chị giảm giá cho.
Từ Quân Nhiên mỉm cười gật đầu, lúc này mới đánh giá kĩ lưỡng người con gái trước mặt. Cô ấy khoảng hơn 20 tuổi, tóc búi cao gọn gàng theo kiểu của người phụ nữ đã có gia đình, nhìn có vẻ rất chín chắn và thành thục. Có thể nói với con mắt kén chọn trong việc nhìn người của hắn, Lâm Vũ Tình có lẽ là người phụ nữ đẹp nhất mà hắn từng gặp trong kiếp này. Vẻ đẹp ấy không phải là vẻ đẹp ngây thơ mơn mởn hay cố tỏ ra có khí chất, cái đẹp ấy chính là khi cô ấy đứng bên cạnh, bạn không thể không ngắm nhìn.
Báu vật!
Lúc này có hai chữ đột nhiên xuất hiện trong đầu Từ Quân Nhiên, dường như ngoài 2 chữ ấy ra thì không còn từ nào có thể dùng để hình dung người con gái trước mặt này nữa. Cô ấy khiến đàn ông có cảm giác muốn chinh phục, một báu vật mà ai cũng khát khao!
Dáng người của Lâm Vũ Tình rất chuẩn. Dáng người cao cao khoảng 1m7. Vì là mùa hè nên Lâm Vũ Tình chỉ mặc chiếc áo sơ mi chấm bi đỏ, cổ thắt chiếc nơ lại càng khiến khí chất ở cô toát ra vẻ mạnh mẽ. Lúc này xã hội không ủng hộ người phụ nữ ăn mặc mát mẻ hở da thịt, nhưng thông qua khuôn mặt, Từ Quân Nhiên có thể đoán được cô ấy có làn da trắng mịn. Cho dù là vậy thì cô ấy vẫn sở hữu vẻ đẹp khiến người ta say mê, thần hồn điên đảo.
May mà Từ Quân Nhiên là người từng trải, sau khi ngây người trong giây lát, Từ Quân Nhiên cười với Lâm Vũ Tình:
- Vậy được, làm phiền chị rồi.
Lâm Vũ Tình cười nói:
- Mau vào đi, đừng đứng ở ngoài nữa.
Từ Quân Nhiên và Uyển Tiêu Nguyệt gật đầu sau đó theo Lâm Vũ Tình vào trong cửa hàng.
Cửa hàng này không lớn, đối với một người đã từng quen nhìn các nhà hàng và khách sạn cỡ như Từ Quân Nhiên, chỗ này còn chẳng bằng một cửa hàng bán đồ ăn vặt bán thịt xiên cay, cùng lắm thì chỉ bằng quán ăn nhỏ ven đường. Thế nhưng ở vào thời điểm lúc ấy, mở cửa hàng này ra, Lâm Vũ Tình chắc chắn đã phải rất mạo hiểm.
Những năm 80, kinh tế Trung Quốc đang chuyển từ nền kinh tế bao cấp sang kinh tế thị trường. Đối với các cửa hàng thuộc sở hữu tư nhân thế này thường hay bị nhòm ngó. Có người cho rằng đó là hành vi đi theo con đường tư bản, có người lại nghĩ đó là cách tự mưu sinh. Ở một nơi nhỏ bé như huyện Vũ Đức này, các thế lực bảo thủ vẫn còn rất mạnh. Từ Quân Nhiên biết rõ, nếu không có mình – một người hồi sinh sống lại thì có lẽ trong vòng chưa đầy 1 năm, các cửa hàng quán ăn nhỏ ở đây đều bị huyện uỷ bắt đóng cửa hết với lý do: vi phạm luật phát triển công thương nghiệp.
Trên thực tế, đây chỉ là cuộc điều tra chẳng có quy mô gì ghê gớm.
Nguyên nhân chính khiến các cửa hàng bị điều tra là do có người ở trên huyện nhằm vào chiếc ghế bí thư của Nghiêm Vọng Tung, hi vọng có thể thông qua chuyện này mà kéo Nghiêm Vọng Tung xuống bùn.
Mà bọn người Lâm Vũ Tình cũng chỉ là quân cờ trong tay chúng mà thôi.
- Tiểu Từ ngồi đi, chị đi làm vài món.
Nói xong Lâm Vũ Tình liền đi xuống bếp, để Từ Quân Nhiên và Uyển Tiêu Nguyệt trong cửa hàng.
- Anh Từ, cám ơn anh. Chuyện hôm qua vẫn chưa kịp cám ơn, hôm nay lại làm phiền anh rồi.
Uyển Tiêu Nguyệt vẻ mặt vô cùng áy náy, rót một cốc nước cho Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Không có gì, anh không nghĩ gì đâu, thế nên em cũng đừng áy náy.
Phải một lúc nữa đám Đồ Văn Dũng mới đến nên Từ Quân Nhiên nói thêm với Uyển Tiêu Nguyệt vài câu.
Nghe vậy sắc mặt Uyển Tiêu Nguyệt khá hơn nhiều, nhưng vẫn thấp giọng nói:
- Nếu anh đến trấn Lý Gia làm phó bí thư chắc sẽ không sống ở trong huyện nữa nhỉ?
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên sau đó cười gật đầu:
- Tất nhiên rồi, anh đến cơ sở công tác thì sẽ không sống ở huyện nữa.
Ngừng một lát, Từ Quân Nhiên hỏi Uyển Tiêu Nguyệt:
- Em làm ở đây bao lâu rồi?
Uyển Tiêu Nguyệt trả lời:
- Nếu tính cả năm nay thì là 1 năm rưỡi, mùa xuân năm ngoái em được điều từ bộ tuyên truyền sang.
Lúc này Từ Quân Nhiên chợt nghĩ lại trong quãng thời gian 4 năm học đại học, hắn chưa một lần về thăm huyện Vũ Đức. Nói cho cùng thì là vì phí đi lại quá đắt, như cắt cổ người ta vậy. Đối với một sinh viên nghèo một ngày chỉ ăn hai chiếc bánh bao để sống như hắn mà nói, chỉ có sách và kiến thức là có thể bầu bạn lâu dài với hắn. Bởi vì hai thứ ấy không bao giờ phản bội hắn, cũng là chỗ dựa duy nhất hắn có thể trông cậy để sau này tiến xa hơn người khác.
Vì vậy hắn chỉ nhằm vào mục tiêu là danh hiệu tài tử đầu tiên của khoa trung văn đại học Kinh Hoa. Hắn không kết bạn, không học thơ học vẽ, chỉ nhốt mình trong thư viện đọc sách, thậm chí cho đến khi gần tốt nghiệp mới biết bạn gái bị người ta cướp mất.
Thực ra tình hình thực tế ở huyện Vũ Đức Từ Quân Nhiên không hề biết gì cả. Bởi vì ngoài những kí ức mơ hồ về kiếp trước, những hiểu biết của Từ Quân Nhiên về nơi này hầu hết là do tra tài liệu và nghe người khác kể. Vì vậy khi Uyển Tiêu Nguyệt nói mới đến đây làm việc được 1 năm thì vẻ mặt hắn vô cùng ngạc nhiên.
- Haha, anh thật biết đùa, còn có chuyện anh không biết cơ sao?
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Anh cũng đâu phải phải thần tiên, sao có thể biết chi tiết chuyện của em?
Nói xong hắn lại quay sang hỏi Uyển Tiêu Nguyệt:
- Đúng rồi, em có biết huyện ta có bao nhiêu xí nghiệp quốc hữu không?
Uyển Tiêu Nguyệt chau cặp lông mày đáng yêu, chớp mắt suy nghĩ một hồi sau đó mới nói nhưng có vẻ không chắc lắm:
- Chắc là 4,5 xí nghiệp gì đó. Nhưng ngoài nhà máy bia do huyện quản lí ra thì còn lại đều thuộc quyền quản lí của thành phố. Nghe nói các xí nghiệp này đều không dễ động vào đâu, vì các bộ ngành trực thuộc của xí nghiệp đều là các cục trong thành phố, trước nay vẫn chẳng đếm xỉa gì đến người của chính quyền huyện uỷ chúng ta. Hoặc là bởi vì họ là xí nghiệp, cảm thấy mình có chút thân phận nên chẳng coi cán bộ cơ quan ra gì.
Từ Quân Nhiên gật đầu như đang suy nghĩ, nét mặt dần trở nên nghiêm nghị.