Chương 2 : Hồi ức cố nhân

Thăng Thiên Chi Lộ

Thần Quang Lộ Tây Pháp 27-06-2024 14:50:45

Không có xe lửa chạy từ thành phố Toàn Châu đến tỉnh Vũ Đức, Từ Quân Nhiên chỉ có thể đứng đợi bốn tiếng đồng hồ ở trạm xe trong thành phố, và ngồi ba tiếng đồng hồ xe đường núi gồ ghề, cuối cùng cũng về đến quê hương mình đã sinh sống hai kiếp này. Bước xuống xe khách, Từ Quân Nhiên vẫn chưa kịp cảm thán sự thay đổi mươi mấy năm nay của quê nhà, đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bên tai. - Ăn cướp à! Tiếng một người phụ nữ hét vang bên tai Từ Quân Nhiên. Ngay sau tiếng kêu lớn chữ "À", khiến cho sắc mặt Từ Quân Nhiên liền thay đổi! Xoay người, một cảnh tượng khiến hắn phải khiếp sợ đập vào mắt Từ Quân Nhiên. Bãi đất trống ở bến xe, vài người đang vây quanh đấm đá một nam thanh niên trẻ tuổi, tiếng kêu thảm thiết lúc vừa rồi, hẳn là do lúc người thanh niên này bị đánh la hét lên, đứng kế bên bọn họ, một người phụ nữ tóc tai bù xù đang đứng đó thảm thiết van xin. Cau mày, Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua mấy tên đang đánh người, phát hiện tuổi tác của họ cũng còn nhỏ, trên tay cầm gậy gộc lớn cỡ miệng chén, miệng thì chửi những câu tục tĩu, những người xung quanh mặc dù đang đứng xem, nhưng cũng không có ý định ngăn cản, dường như đây đã trở thành một thói quen. - Van xin các người, chúng tôi không cần ví nữa, xin các người đừng đánh con trai tôi nữa. Người phụ nữ quỳ một chân trên mặt đất, van xin thảm thiết những tên thanh niên đó, người thanh niên đang nằm trên mặt đất đã bị đánh bầm dập mặt mũi rồi. - Ha ha, đồ đàn bà thối, bà xem các người ngoan ngoãn giao nộp tiền ra có phải tốt hơn không? Cớ sao phải để ông đây đích thân đến lấy chứ, xem xem, bị thương rồi? Trong số những người thanh niên đó, có một người để tóc dài, dừng nắm đấm cười hi hi nói. - Cho các người, cho hết các người đấy, xin các người tha cho con trai tôi. Người phụ nữ đó quăng chiếc ví da xuống mặt đất, dập đầu vài cái với mấy người đó. Xem tới đây, Từ Quân Nhiên không còn nhịn được nữa, đặt túi hành lý đeo trên lưng xuống đất, tuỳ tiện nhặt một cục gạch trên mặt đất, thuận tay ném qua đó, miệng quát to: - Cút ngay cho tao! Trong chớp mắt, hắn không hề nghĩ tới việc mình có thể đánh lại những tên đó không, đối với Từ Quân Nhiên hai kiếp đều là cô nhi mà nói, từ " Mẹ" vĩnh viễn là một từ ngữ cấm kỵ. - Mẹ kiếp! Từ Quân Nhiên ném cục gạch trúng vào một người thanh niên đang không phòng bị đứng đó, người này lớn tiếng mắng một câu, xoay người xông thẳng về phía Từ Quân Nhiên, những người sau lưng anh ta cũng vứt người thanh niên bị đánh kia xuống đấy, xông thẳng về phía Từ Quân Nhiên. Tên đó vẫn chưa xông tới trước mặt Từ Quân Nhiên, nghe thấy có người hô lên một tiếng: - Hây da! Sau đó, đám lu manh đó như bão vũ bay qua, thoáng cái đập vào xe buýt đang ngừng bên đường, không thể đứng dậy nổi. Từ Quân Nhiên cũng phải giật mình, lúc hắn nhìn thấy người thanh niên này lúc bay qua đụng phải xe buýt, vẻ mặt đang căng thẳng cũng trở nên thoải mái một chút. - Hổ Tử thúc... Đang há miệng ra tính nói chuyện, Nhưng Từ Quân Nhiên lại nuốt trở ngược hai chữ thúc thúc vào bụng. Chỉ thấy bóng dáng của một người cao hai mét đang đứng phía trước Từ Quân Nhiên không xa, ra đời vào thập niên hai mươi, mày rậm, mắt to, mặt chữ quốc, trên mặt luôn mang theo một nụ cười thật thà. - Quân Nhiên, cậu đã chịu trở về đây rồi sao? Người đàn ông được xưng là Hổ Tử xoay đầu nhìn Từ Quân Nhiên, cười hi hi hỏi. Từ Quân Nhiên cười một cách chân thành, từ sau khi mình trọng sinh đây là người quen đầu tiên mình gặp phải, liền nói: - Tôi tốt nghiệp rồi, được điều đến huyện uỷ. Hổ Tử, đại danh là Lý Dật Phong, cha mẹ Từ Quân Nhiên bị người trong trấn Lý Gia đánh bại, kiếp trước của Từ Quân Nhiên, chức quan của vị Hổ Tử thúc thúc này là Bí thư lập pháp chính ủy cấp phó sở, nguyên nhân chính là lúc cha anh ta – Lý Đông Nguyên về hưu, là Bí thư lập pháp chính ủy, thường ủy tỉnh Giang Nam. Lý Đông Nguyên còn là một trong các trợ lực giúp cho Từ Quân Nhiên ở kiếp trước thăng chức thành Chủ tịch thành phố. Cái huyện Vũ Đức này, là khu cằn cỗi nhất của thành phố Toàn Châu, dùng bốn từ "thâm sơn cùng cốc" để hình dung nơi này cũng không có chút quá đáng nào, mặc dù là thị trận, cũng chỉ có một căn hộ ba tầng làm căn cứ huyện ủy, nghe nói đây còn là nơi xây dựng trước giải phóng, ngoài ra đại đa số đều là các loại nhà trệt, thậm chí còn có nhà lá. Tục ngữ thường nói, vùng khỉ ho cò gáy sản sinh điêu dân, hoàn cảnh càng gian khổ, dân chúng đối với những kẻ thống trị mà nói, sẽ càng khó quản lý hơn. Huyện Vũ Đức, chính là nơi như vậy. Ở trong huyện Vũ Đức, tổng cộng có năm trấn, tự phát sáu thôn. Nhưng ở trong số các thôn trấn này, yếu tố chủ yếu cấu thành bọn họ, chính là dòng tộc. Lấy Lý Gia Trấn làm ví dụ, đại đa số mọi người đều họ Lý, họ Lý rất tự nhiên thành một cái họ lớn trong trấn Lý gia, giống như cha con Lý Đông Nguyên và Lý Dật Phong, họ đều có xuất thân từ trấn Lý gia. Quan hệ giữa các dòng tộc đều không giống nhau, nhưng nội bộ bên trong vô cùng đoàn kết, một nhà có việc, mọi nhà cùng ra sức. Cha nuôi của Từ Quân Nhiên xuất thân từ trấn Lý gia, cha mẹ của ông ta cùng một nhóm người bị đánh bại, đưa vào thành phần trí thức của trấn Lý gia, có đều khác là đi theo "Thối Lão Cửu" lao động khổ sai, có một điều khác đó chính là cha mẹ của cha nuôi là hy vọng của trấn Lý gia, thậm chí còn cao hơn một số lão tộc lớn tuổi trong gia tộc Lý gia. Nguyên nhân cho tất cả việc này, chính là vào năm đó trấn Lý gia xảy ra một trận dịch cúm, đối với người hiện đại mà nói, dịch cúm bất quá chỉ là đến bệnh viện chích vài mũi thuốc. Nhưng đối với những năm đầu thập niên sáu mươi, bệnh truyền nhiễm hô hấp cấp tính này có thể chết người, nội trong một tuần, bảy mươi phần trăm người trong toàn trấn Lý gia đều bị phát sốt, đau đầu, chảy mũi, đau họng, ho khan, toàn thân, các ngón tay đều đau nhức, thậm chí có người còn bắt đầu chuyển thành viêm phổi hoặc viên dạ dày, cảm cúm. Cha của cha nuôi Từ Quân Nhiên vì giúp đỡ những người sống trong núi chưa từng được đi đến bệnh viện, liều mạng lên núi hái thuốc, cuối cùng cũng tìm được thảo dược có thể trị bệnh cảm cúm. Suốt thời gian nửa tháng, không ngừng đi lên núi và quay về trấn, trị bệnh cho bệnh nhân, cuối cùng bởi vì quá mệt mỏi, trượt chân ngã xuống sườn núi, bất hạnh gặp nạn, để lại vợ đang mang thai tám tháng. Còn mẹ của cha nuôi Từ Quân Nhiên, thì là giáo viên gần mười năm ở trấn Lý gia, vào cái thập niên hoạt động rối loạn này, đã dạy cho người trong trấn Lý gia biết viết chữ biết đọc sách, vì muốn để lại hạt giống văn minh cho trấn Lý gia. Theo hồi ức kiếp trước của Từ Quân Nhiên, sau những ngày giải phóng huyện Vũ Đức, trấn Lý gia là nơi phát triển giàu có trước nhất, một số người có đầu óc linh hoạt ra làm kinh doanh, đại đa số đều là học của mẹ cha nuôi Từ Quân Nhiên. Đương nhiên, người mẹ vĩ đại này, vì cực khổ nhiều năm cũng qua đời vào lúc cha nuôi được mười tuổi. Vào ngày bà qua đời, ở từ đường Lý gia nơi trọng nam khinh nữ, bốn vị lão tộc đã đích thân đống quan làm đám cho bà. Cha nuôi Từ Quân Nhiên chính vào tình huống như thế, được người của trấn Lý gia nuôi lớn, mà giáo viên của ông, cũng giống như cha mẹ của ông, một giáo sư đại học được đưa đến trấn Lý gia. Kiếp trước đến kiếp này, tình cảm của Từ Quân Nhiên đối với trấn Lý gia vẫn chưa bao giờ thay đổi, các bà con hàng sớm chất phác này đối với hắn mà nói, giống như người nhà tình thâm ruột thịt. Đối với người của trấn Lý gia mà nói, Từ Quân Nhiên là người có tiền đồ nhất đối với toàn trấn Lý gia, đáng để kiêu ngạo nhất, phải biết rằng toàn thành phố Toàn Châu chỉ có hai sinh viên đại học, một trong số đó chính là Từ Quân Nhiên, hơn nữa hắn còn là hậu bối của đại ân nhân trấn Lý gia, lúc Từ Quân Nhiên mang máng nhớ chuyện kiếp trước, rõ ràng Lý Dật Phong cũng đã là Bí thư lập ủy thành phố, lúc cha nuôi mình qua đời, sửng sốt khóc như một đứa trẻ mười tuổi. Vào lúc này Lý Dật Phong khoản chừng hai mươi, vẻ mặt mỉm cười đứng nhìn mình. - Lý Lão Hổ, mẹ kiếp của ngươi là có ý gì! Vào lúc này, một tiếng quát to đã cắt đứt suy nghĩ của Từ Quân Nhiên.