- Lý Càn Khôn, cậu làm cái gì vậy?
Phục Túy còn chưa nói xong đã nghe thấy những tiến hoan hô của một đám người.
Ngay sau đó, tiếng chiêng trống vang động trời, âm nhạc vang vọng, Phục Túy nhìn thấy đám người trước mặt thoáng cái đã trở lên sôi động.
Nhẹ nhàng quay đầu, y liền nhìn thấy Từ Quân Nhiên đang mỉm cười hướng về phía mình.
Không đợi Phục Túy mở lời, Từ Quân Nhiên đã kéo tay y lại, vẻ mặt tươi cười nói :
- Bộ trưởng, ngài quả là uy danh vang lừng. Vừa nghe tin ngài sẽ đến, đám đông quần chúng đã tự giác nhảy múa để hoan nghênh ngài.
Nói xong, Từ Quân Nhiên liếc sang Chủ tịch công xã trấn Lý Gia và Bí Thư Đảng ủy Lý Càn Khôn, nháy mắt nói :
- Có đúng không, Bí thư Lý?
Lý Càn Khôn cũng là kẻ nhanh nhảu, lập tức chạy đến bên Từ Quân Nhiên. Từ Quân Nhiên làm như vậy chính là giúp y và Phục Túy gần gũi hơn.
- Đúng vậy! Đúng vậy! Nhân dân trong thôn nghe tin Bộ trưởng Phục đến đây, nên đã đặc biệt tổ chức một nhóm người tới hoan nghênh ngài. Bộ trưởng, mời ngài vào bên trong.
Gã cũng không ngốc. Gã đương nhiên có thể nhận ra vẻ mặt bất mãn của Phục Túy nên vội vàng tỉnh ngộ. Bộ trưởng Phục người ta đang bất mãn với việc Công xã trấn Lý Gia bày ra.
Nghĩ thôi ông ta cũng thấy đau đầu. Mấy người già trong tộc vừa nghe thấy tin Từ Quân Nhiên sẽ về công xã trấn Lý Gia làm Phó bí thư Đảng Ủy thì vui mừng khôn xiết. Đến lão giáo sư Long Ngâm Nguyệt cũng vui mừng đến mức vuốt râu cười lớn. Mấy người già bàn bạc nhất định phải tổ chức một bữa tiệc chào mừng như khi tiễn Từ Quân Nhiên đi học đại học nhằm nhiệt liệt chào đón niềm tự hào của trấn Lý Gia trở về.
Lý Càn Khôn khuyên vài câu suýt chút nữa bị Lý Hữu Đức đánh cho một trận. Lý Hữu Đức là bác cả ruột của gã, cha của Lý Càn Khôn đã qua đời trong đầu thời kì xây dựng đất nước. Vậy nên Lý Hữu Đức một tay nuôi gã lớn lên, cũng coi như cha của gã. Gã thấy bác gã đã sắp tức giận liền ngậm chặt miệng, không dám hé thêm nửa lời nào nữa.
Các thành viên trong Đảng ủy Công xã mặc dù có người cũng bất mãn với hình thức nghênh đón cao quý, quy cách như vậy nhưng cũng chẳng thể có cách nào khác. Công xã ở trấn Lý Gia chính là như vậy. Không chỉ có trấn Lý Gia mà đó còn là tình trạng chung cho các Công xã ở huyện Vũ Đức. Một vài gia tộc có thế lực lớn mạnh thì cho dù là lời của lãnh đạo Công xã hay lãnh đạo huyện, cũng phải thua với những quyết định của những bậc tiền bố trong dòng họ.
Cũng giống như chuyện ngày hôm nay. Một vài người già trong Lý gia muốn tổ chức là để Từ Quân Nhiên có chỗ dựa, để những người khác thấy rằng vị trí của Từ Quân Nhiên trong trấn Lý Gia.
- Khụ! Khụ! Nếu đã như vậy thì chúng ta đi thôi.
Phục Túy là kẻ thông minh nên gã cũng nhận ra chuyện này không hề có kết quả tốt đẹp, ông ta như con lừa đi theo Lý Càn Khôn đi vào bên trong.
Lý Càn Khôn đi sau một bước, gật đầu với Từ Quân Nhiên, vẫy tay gọi một người trẻ tuổi đến cạnh dặn dò vài câu. Đợi khi người kia đi khuất gã mới tiếp tục đi theo Phục Túy vào bên trong.
Người thanh niên trẻ tuổi kia chạy đến trước mặt Lý Hữu Đức và Long Ngâm Nguyệt nói vài câu. Lý Hữu Đức trợn mắt không ngờ lại bị Long Ngâm Nguyệt bình tĩnh ngăn cản.
- Thôi bỏ đi. Mục đích của chúng ta hôm này coi nhưng cũng đã đạt được rồi. Chúng ta cũng đã tạo được danh thế cho Quân Nhiên. Những chuyện còn lại để Càn Khôn phụ trách đi.
Long Ngâm Nguyệt nói với Lý Hữu Đức và vài người lớn tuổi trong Lý gia.
Mấy người nhìn nhau một cái rồi mới dặn dò mọi người đang đứng ở sân lớn Công xã tản đi.
Công xã trấn Lý Gia có tổng cộng là sáu đại đội sản xuất, bên dưới là các tiểu đội tự thành lập cũng không hề ít. Đa phần bọn họ đều mang họ Lý hoặc có một chút quan hệ gì đó với Lý gia. Trong mười một Công xã ở huyện Vũ Đức, tình trạng này xuất hiện ở khoảng bốn năm Công xã, trong đó có trấn Lý Gia, sơn trang Đại Vương và trại Tần Gia là mạnh nhất.
Trong lễ đường Công xã trấn Lý Gia lúc này, tất cả những thành viên trong Ban quản lý và các đại đội của Công xã đã đến đông đủ. Hơn nữa còn có các cán bộ Công xã và cán bộ Đảng ủy. Tổng cộng gần một trăm người khiến lễ đường có vẻ hơi chật chội.
Phục Túy ngồi ở chính giữa, bên cạnh là Lý Càn Khôn và Từ Quân Nhiên và ban lãnh đạo Công xã trấn Lý Gia.
Lý Càn Khôn chủ trì hội nghị, mặt gã nghiêm túc nói:
- Tiếp theo, mời Bộ trưởng Phục Túy tuyên bố quyết định bổ nhiệm và bãi miễn nhân sự chính quyền huyện ủy.
Phục Túy ho khan một tiếng, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua tất cả những cán bộ, chậm rãi nói:
- Sau khi Chính quyền huyện ủy thảo luận đã đưa ra quyết định, bổ nhiệm đồng chí Từ Quân Nhiên làm Phó bí thư kiêm Phó chủ tịch Công xã trấn Lý Gia, đảm nhiệm công tác kinh tế, phân công quản lí tài chính, thuế vụ, tiền tệ.
Dừng lại một lát, Phục Túy bắt đầu giới thiệu một chút về Từ Quân Nhiên :
- Đồng chí Từ Quân Nhiên tốt nghiệp khoa Tiếng Trung trường Đại học Kinh Hoa. Đồng chí là tốp sinh viên tốt nghiệp đầu tiên sau khi chúng ta khôi phục cơ chế thi đại học. Đồng chí có sự giác ngộ rất cao, chủ động từ bỏ điều kiện công việc tốt ở thủ đô, một lòng trở về huyện Vũ Đức báo hiếu quê hương. Sau đây, chúng ta hãy dùng tràng pháo tay nhiệt liệt chào mừng đồng chí Từ Quân Nhiên. Mời đồng chí đứng lên phát biểu đôi lời.
Trong phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Đa số những người ở đây đều đã quen hoặc đã biết đến tên tuổi của Từ Quân Nhiên. Đương nhiên họ biết hắn là người của mình. Những người dân thuần phác không hề để tâm người khác nghĩ như thế nào. Họ là những kiểu người điển hình cho kiểu giúp người thân chứ không giảng đạo lý, họ không hề keo kiệt tình yêu thương của mình đối với người khác.
Từ Quân Nhiên sắc mặt vô cùng bình tĩnh, cố gắng kiềm chế sự xúc động trong lòng mình, đợi đến khi tiếng vỗ tay nhỏ dần mới nói:
- Các vị đang có mặt tại đây có rất nhiều người đã chứng kiến những bước trưởng thành của tôi. Đây là nhà của tôi, cũng là nơi mà tôi trưởng thành. Từ nhỏ tôi đã hi vọng có thể giúp mọi người được ăn no mặc ấm. Và sau này tôi cũng sẽ phấn đấu vì mục tiêu này.
Tiếng vỗ tay lại vang lên một lần nữa, thậm chí còn nhiệt liệt hơn khi Phục Túy nói.
Hội nghị nhanh chóng kết thúc, mọi người cũng đã ra về. Lý Càn Khôn và Từ Quân Nhiên tiễn Phục Túy ra ngoài cổng chính, vì chiều nay gã còn có một hội nghị nên phải trở về huyện.
- Bộ trưởng Phục, hôm nay làm phiền ngài rồi.
Từ Quân Nhiên cung kính nói với Phục Túy.
Phục Túy cười lớn, vỗ vai Từ Quân Nhiên nói:
- Tiểu tử, làm tốt lắm!
Nói xong ông ta ngồi lên chiếc xe Jeep nghênh ngang rời đi.
Vọng theo bóng dáng của chiếc xe Jeep, Từ Quân Nhiên bỗng nhiên nói :
- Chú Càn Khôn, hôm nay chú đắc tội với Bộ trưởng Phục rồi.
Lý Càn Khôn sững sờ, vẻ mặt đau khổ liền đấm nhẹ vào ngực Từ Quân Nhiên, tức giận nói:
- Đều tại tên tiểu tử thối cháu đấy. Nếu không phải là cháu thì mọi người có tổ chức một buổi lớn như vậy không? Bây giờ thì hay rồi, Phục Túy nhất định sẽ rất ghét chú. Chuyện chú Càn Khôn của cháu được đề bạt cũng hết hi vọng rồi.
Từ Quân Nhiên cười ha hả nói ;
- Chú Càn Khôn, chú thật mê làm quan. Lời này mà để ông lớn nghe thấy chắc chắn sẽ cầm gậy đánh chú.
Năm đó, khi Lý Càn Khôn được làm Chủ tích xã Công xã, đã bị Lý Hữu Đức mắng là kẻ mê làm quan và bị ăn mấy gậy. Sau đó gã bị bọn nhỏ như Từ Quân Nhiên trêu chọc khá lâu.
Lý Càn Khôn bất đắc dĩ lắc đầu. Gã không có cách nào nói lại đứa cháu mà gã chứng kiến nó trưởng thành và thành tài, liền đưa tay về phía Từ Quân Nhiên, nói:
- Đi thôi! Vào đây chú giới thiệu cho cháu một số thành viên trong Công xã.