Chương 13: Lập công trước mặt chủ tịch huyện?

Thăng Thiên Chi Lộ

Thần Quang Lộ Tây Pháp 27-06-2024 14:50:57

- Lý Hữu Đức, ông có tin hôm nay tôi sẽ xử lý ông luôn ở đây không hả? - Có gan thì thử xem, xem rốt cuộc trấn Lý gia chúng tôi có kẻ nào hèn nhát hay không? - Ông có bản lĩnh thì cứ chờ đấy! - Tôi mà sợ thì tôi sẽ là cháu ông cho ông xem! Lời qua tiếng lại như vậy tràn ngập bên tai Từ Quân Nhiên, mãi đến khi hắn cùng nhị cẩu tử đi tới chỗ Dương Duy Thiên và người đứng đầu Lý gia, Vương gia. - Các anh là ai? Một người mặc đồng phục cảnh sát chặn đường nhị cẩu tử và Từ Quân Nhiên tra hỏi. Dù sao phía trước cũng là nơi chủ tịch huyện đang đứng, vì thế cục huyện phải bố trí người canh gác ở đây. Nhị cẩu tử chỉ vào chỗ đang cãi nhau: - Tôi đi tìm ông nội. Người nọ sững sờ. Từ Quân Nhiên liền mở miệng hỏi: - Đồng chí, tôi là người của tổ tổng hợp văn phòng huyện ủy, tôi muốn gặp chủ tịch Dương. Tôi có cách để hai bên không cãi nhau nữa. - Hả? Văn phòng huyện ủy? Người đó kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên. Rõ ràng, tuổi của Từ Quân Nhiên và câu nói cuối cùng của hắn khiến đối phương vô cùng kinh ngạc. Ông cha ta đã có câu, người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Rất nhiều người không hề tin câu nói này, họ luôn cho rằng nhân vật chính phải đứng dưới hào khí của những kẻ khác, những nhân vật không quan trọng mới tạm thấy hài lòng. Đây chỉ là tiểu thuyết mà thôi. Hiện thực sẽ không tồn tại những chuyện như vậy. Người cảnh sát đánh giá Từ Quân Nhiên một lúc lâu mới mở miệng hỏi: - Tổ trưởng Phong của tổ tổng hợp đã tới chưa? Từ Quân Nhiên không do dự đáp lại: - Phó chủ nhiệm Phong đã tới. Sáng nay, tôi vừa được phân đến huyện ủy, là anh ấy dẫn tôi tới. - Ồ? Người cảnh sát hơi sửng sốt, rồi khẽ gật đầu. Có lẽ, người thanh niên này thật sự là người của huyện ủy. Sở dĩ, cậu ta có thể khẳng định như vậy là vì, lúc xưng hô, thông thường đều gọi chức vụ cao nhất của đối phương. Trong huyện ủy, mọi người hay gọi Phong Huống là chủ nhiệm Phong, chủ yếu là do anh ta là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, đồng thời là tổ trưởng tổ tổng hợp. Do đó, người quen anh ta luôn gọi anh ta là phó chủ nhiệm Phong chứ không phải là tổ trưởng Phong. Lại nhìn Từ Quân Nhiên, người cảnh sát nói: - Hai người chờ một chút. Cậu ta phải đi báo cáo, dù gì người Từ Quân Nhiên muốn gặp là chủ tịch huyện. Dương Duy Thiên đang điên đầu vì hai nhà Lý Vương gây sự với nhau đến sứt đầu mẻ trán, thiếu chút nữa thì đánh nhau. Lúc này, hai bên đang mắng nhau, việc duy nhất anh ta có thể làm chỉ là khống chế bọn họ, không để cho mấy người lớn tuổi này động vào nhau. - Chủ tịch huyện, văn phòng huyện ủy có người muốn gặp anh. Lúc này, người của Cục công an đi tới trước mặt Dương Duy Thiên, cung kính nói. Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Dương Duy Thiên nhướng mày nói: - Không thấy chủ tịch đang bận sao? Không gặp! Người cảnh sát do dự trong giây lát rồi nói: - Nhưng, nhưng người đó nói có cách giải quyết chuyện giữa trấn Lý gia và sơn trang Đại Vương. - Cái gì? Dương Duy Thiên luôn im lặng bỗng thay đổi, ngẩng đầu nhìn người cảnh sát: - Người đó nói như vậy sao? Có cách giải quyết vấn đề nguồn nước? Dường như bị thái độ của chủ tịch huyện làm cho giật mình, người cảnh sát lắc đầu nói: - Không, không ạ, người đó chỉ nói muốn gặp anh, nói mình có cách để hai bên không đánh nhau nữa. Đúng rồi, hắn nói hắn là người sáng nay mới được phân đến huyện ủy, là người của tổ tổng hợp văn phòng huyện ủy. Quay đầu, Dương Duy Thiên nhìn Phong Huống đang nói chuyện với một người lớn tuổi phía bên kia rồi nói với người đàn ông trung niên: - Lão Tần, ông gọi Phong Huống tới đây. Lão Tần gật đầu, đi tới bên người Phong Huống: - Chủ nhiệm Phong, cậu tới chỗ chủ tịch đi, ở đây giao cho tôi. Phong Huống sững sờ, nhưng vẫn đi đến chỗ Dương Duy Thiên: - Chủ tịch Dương, anh tìm tôi. Dương Duy Thiên hỏi: - Tổ tổng hợp có người mới tới sao? Phong Huống gật đầu: - Đúng vậy, bí thư cũ đánh tiếng, là sinh viên mới tốt nghiệp đại học Kinh Hoa ở thủ đô, tên là Từ Quân Nhiên. Anh nói chuyện này có lạ không, người tốt nghiệp đại học Kinh Hoa không thèm ở thủ đô làm việc, lại kéo về huyện Vũ Đức của chúng ta. Bí thư gửi cho tôi thư giới thiệu của đại học Kinh Hoa. Hồ sơ của hắn, tôi cũng gọi hỏi rồi, đã tới thành phố, mấy ngày nữa là về. Người khác thì thấy không sao, nhưng biểu cảm của Dương Duy Thiên càng ngày càng trở nên kỳ quái. Anh ta xuất thân từ đại học Yến Kinh, dĩ nhiên không phải là loại cán bộ không biết gì, khác biệt hoàn toàn với những người ở huyện Vũ Đức này. Dương Duy Thiên là phần tử tri thức, dĩ nhiên hiểu rõ tốt nghiệp đại học Kinh Hoa có ý nghĩa như thế nào. Đó là nhân tài mọi cơ quan ở thủ đô đều muốn được chiêu mộ, vậy mà hắn lại cam tâm đến huyện Vũ Đức này sao? - Đứng đầu trong kỳ thi đại học sao? Dương Duy Thiên thầm nghĩ, đột nhiên anh ta lại có cảm tình với người tên Từ Quân Nhiên chưa hề quen biết này. Dù sao, vào những năm 80, một người dám bỏ mọi vinh hoa phú quý về cơ sở công tác, một là kẻ điên, hai là kẻ coi lý tưởng quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Người theo chủ nghĩa lý tưởng đáng được kính trọng vào thời điểm này. - Để hắn tới đây đi. Dương Duy Thiên nói với người cảnh sát. Một lát sau, Từ Quân Nhiên và nhị cẩu tử được người cảnh sát dẫn tới mảnh đất trống gặp Dương Duy Thiên. Lúc này, mấy người lãnh đạo trong huyện đều đang tụ tập quanh người Dương Duy Thiên, bàn bạc xem phải làm sao mới có thể tách nhân dân hai bên ra. Dựa vào những nhân viên văn phòng huyện ủy và cảnh sát để duy trì trật tự cũng không phải là biện pháp, bí thứ không thể về ngay được, vấn đề này phải giải quyết triệt để mới được. - Chủ tịch Dương, Từ Quân Nhiên đã tới. Người cảnh sát đưa Từ Quân Nhiên tới, cung kính nói. Dương Duy Thiên gật đầu: - Cậu ra kia đi. Nói xong, anh ta quan sát Từ Quân Nhiên, gật đầu nói: - Học chuyên ngành gì ở đại học Kinh Hoa? Từ Quân Nhiên cười: - Khoa trung văn. - Ồ? Vậy sao không ở thủ đô làm việc? Theo lý mà nói, với chuyên ngành này, chỉ sợ quốc vụ viện cũng muốn có được cậu? Dương Duy Thiên khó hiểu. - Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở Vũ Đức, tôi thấy, nơi này còn cần mình hơn. Từ Quân Nhiên cúi đầu, xấu hổ nói. Dương Duy Thiên gật đầu: - Đúng vậy, có thể có cách nghĩ như vậy, cố lên. Dừng lại một chút, anh ta lại nói: - Cậu nói cậu có biện pháp ngăn cản hai bên đánh nhau, có cách nào hay không? Người trung niên ở bên cạnh bỗng tiếp lời: - Hắn thì có cách gì hay được chứ? Một đứa trẻ miệng còn hôi sữa... Dương Duy Thiên chau mày, liếc nhìn người kia nhưng không nói gì. Nhưng Từ Quân Nhiên lại mỉm cười đáp: - Phó chủ nhiệm Tần, à quên, bây giờ phải gọi là phó chủ tịch Tần, ông thấy, tôi không khuyên nổi người của sơn trang Đại Vương, còn nói không lại người của trấn Lý gia sao? Nói xong, Từ Quân Nhiên bước tới trước mặt Lý Hữu Đức đang được nhị cẩu tử đỡ tới bên này. Hắn trầm giọng nói: - Ông à, ông có tin cháu không?