Chương 23: Bộ bộ kinh tâm

Thăng Thiên Chi Lộ

Thần Quang Lộ Tây Pháp 27-06-2024 14:51:08

Kiếp trước, kiếp này, nếu nói có ai đó mà Từ Quân Nhiên hận thấu xương, thì người đó chính là Hoàng Tử Hiên – kẻ đã hại cha nuôi ôm hận cả đời. Những kẻ còn lại chính là Tần Quốc Đồng, Trình Hoành Đạt và cái người tên Ngô Lương Tân này. Nếu như nói Tần Quốc Đồng và Trình Hoành Đạt vì làm chút chuyện khiến Từ Quân Nhiên thấy đời này muốn sống yên ổn phải giải quyết bọn họ. Thì Ngô Lương Tân lại khiến Từ Quân Nhiên hận thấu xương. Nỗi hận này đã khắc sâu trong tâm can Từ Quân Nhiên từ kiếp trước khi hắn còn nhỏ. Từ sau khi Nghiêm Vọng Tung thôi chức bí thư huyện ủy, Dương Duy Thiên đã trở thành bí thư huyện ủy. Nhưng Ngô Lương Tân mới là kẻ biến đổi nhanh chóng nhất, từ chức chủ nhiệm văn phòng huyện ủy thoáng cái đã biến thành phó chủ tịch huyện. Nhưng nếu chỉ nói riêng điều này thì Từ Quân Nhiên cũng không hận y đến thế. Điều khiến Từ Quân Nhiên ôm hận chính là thái độ của Ngô Lương Tân với cha nuôi. Kiếp trước, cha nuôi của Từ Quân Nhiên làm việc ở phòng nghiên cứu, kết quả Ngô Lương Tân luôn bắt cha nuôi xuống xã huyện điều tra, hơn nữa đều là những chỗ xa nhất có thể. Có một lần, thậm chí cha nuôi còn bị rơi xuống núi, từ đó bị ho liên miên. Về sau, nếu không phải Lý Đông Viễn lại được nắm quyền ở thành phố, Ngô Lương Tân bị điều đến chỗ khác, chỉ sợ cha nuôi còn phải cực khổ hơn nhiều. Nhưng, nguyên nhân của mọi chuyện chẳng qua là vì con trai của Ngô Lương Tân thích Uyển Tiểu Nguyệt, nhưng Uyển Tiểu Nguyệt lại thích cha nuôi. Hơn nữa, cha nuôi lại là người năm đó Nghiêm Vọng Tung đề bạt. Ngô Lương Tân lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. - Đồng chí tiểu Từ, chúng ta đi thôi. Lúc này, Ngô Lương Tân khẽ cười nói với Từ Quân Nhiên. Tuy đã nhìn thấu bản chất hèn hạ vô sỉ, ngụy quân tử trong dáng vẻ đạo mạo của y, nhưng hiện nay Từ Quân Nhiên chưa thể đắc tội y. Hắn cũng không phải người thanh niên nhiệt huyết dâng trào như trước, không thèm để tâm đến điều gì. Tính trước làm sau chính là là nguyên tắc cả đời của Từ Quân Nhiên. - Làm phiền chủ nhiệm Ngô rồi. Từ Quân Nhiên đi sau lưng Ngô Lương Tân ra khỏi văn phòng. Trước khi ra ngoài, hắn lờ mờ thấy Uyển Tiểu Nguyệt đang nhìn mình đầy lo lắng. Hắn thở dài, đối với người dì ở kiếp trước, kiếp này lại là đồng nghiệp, Từ Quân Nhiên vẫn không biết nên làm thế nào cho đúng. Hôm qua, tên lưu manh định sàm sỡ cô, Từ Quân Nhiên đã giao cho bên phía trấn Lý gia giải quyết. Hơn nữa, Từ Quân Nhiên còn nói rõ với Long Ngâm Nguyệt, gần đây trung ương đã bắt đầu điều chỉnh vấn đề trị an. Lúc hắn không ở trường, họ đã bắt được nhiều kẻ sàm sỡ phụ nữ trên đường. Nghe nói, tội không hề nhẹ, thậm chí có kẻ còn bị xử bắn. Từ Quân Nhiên tin rằng, với sự thông minh của thầy, chắc chắn sẽ biết nên giải quyết vấn đề này như thế nào, nhất định thầy sẽ răn đe những người trẻ tuổi ở Lý gia trấn một phen. Khung cảnh bão táp phong ba của những năm 83 sắp tới rồi, Từ Quân Nhiên cũng không muốn thấy trấn Lý gia xảy ra bất cứ chuyện gì. - Tiểu Từ, nghe nói cậu đã bỏ công việc tốt ở thủ độ về huyện chúng ta. Cậu khiến người ta thật bội phục đấy. Vừa đi về trước, Ngô Lương Tân vừa quan tâm hỏi Từ Quân Nhiên. Từ Quân Nhiên theo sau Ngô Lương Tân, nghe vậy liền đáp lại không cảm xúc: - Chủ nhiệm Ngô quá khen rồi. Tôi chỉ muốn dùng những kiến thức mình học được làm chút chuyện cho người dân quê mình mà thôi. Hắn không dám thất lễ. Hiện giờ, hắn còn rất yếu thế, ngay cả cán bộ cũng chưa thành, đừng nghĩ có Nghiêm Vọng Tung coi trọng. Chung quy, hắn cũng là một nhân viên mới mà thôi. Ngô Lương Tân mới đường đường là cán bộ cấp phó, muốn tính kế với hắn là chuyện quá dễ dàng. Không chỉ Ngô Lương Tân, ngay cả Tần Quốc Đồng và Trình Hoành Đạt, nếu muốn đối phó với hắn cũng dễ như trở bàn tay. Khi chưa chắc chắn có thể khiến những người này không dám làm gì với mình, Từ Quân Nhiên vẫn muốn ẩn mình, tuyệt đối không ỷ vào thân phận trọng sinh mà giễu võ giương oai. Giễu võ giương oai có thực lực mới là ngưu bỉ. Giễu võ giương oai mà không có thực lực chính là kẻ ngốc. Nhìn lướt qua Từ Quân Nhiên đang thận trọng đi theo mình, Ngô Lương Tân khẽ gật đầu. Hiện nay, y chắc chắn sẽ không làm những chuyện xấu như sau này, chỉ là tìm chút lợi ích mà thôi. Ấn tượng của y đối với người trẻ tuổi, tài hoa như Từ Quân Nhiên khá tốt, dù sao y cũng không có xung đột gì về lợi ích với hắn. - Hãy cố gắng nhé, có một người đồng chí như cậu, huyện ủy của chúng ta có tương lai rồi. Ngoài dự đoán, Ngô Lương Tân lại cổ vũ Từ Quân Nhiên. Từ Quân Nhiên kính cẩn nói: - Cám ơn chủ nhiệm Ngô, tôi sẽ cố gắng làm việc. Ngay sau đó, hai người đã tới phòng làm việc của Nghiêm Vọng Tung. Ngô Lương Tân nói với Từ Quân Nhiên: - Bí thư Nghiêm nhắn cậu cứ đi thẳng vào trong đi. Nói xong, y gõ cửa phòng làm việc, mở cửa ra rồi cung kính nói: - Bí thư Nghiêm, đồng chí Từ Quân Nhiên đã tới. Bên trong truyền tới giọng nói của Nghiêm Vọng Tung: - Ừ, lão Ngô, cậu về trước đi, để Từ Quân Nhiên vào thôi. Từ Quân Nhiên bước vào đã thấy Nghiêm Vọng Tung ngồi ở bàn làm việc với vẻ mặt nghiêm túc, biểu cảm như thể có chuyện gì rất quan trọng. Dùng một câu để hình dung, đó là khuôn mặt đấu tranh khẩn cấp. - Bí thư Nghiêm, ngài tìm tôi có việc gì vậy? Từ Quân Nhiên không khách khí, tự mình đi đến trước mặt Nghiêm Vọng Tung, trực tiếp hỏi. - Hừ! Nghiêm Vọng Tung hừ lạnh một tiếng, nhìn Từ Quân Nhiên rồi nói: - Tiểu Từ, có phải học ở thủ đô mấy năm, thấy mình có bản lĩnh hơn nhiều không. Cánh cứng cáp rồi nên có thể không kiêng kỵ gì ở cái nơi nhỏ bé như huyện Vũ Đức này sao? Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ nhìn Nghiêm Vọng Tung. Lão già này chính là như vậy. Cho dù là người thân như thế nào, tâm tình không tốt sẽ bắt đầu mắng người. Tuy nhiên, hắn biết, Nghiêm Vọng Tung cũng vì nghĩ cho hắn, sợ hắn vừa về huyện đã bị người ta lợi dụng, thành vật hy sinh hoặc công cụ tranh đấu của kẻ khác. Dù gì, hắn vừa tốt nghiệp đại học, trong mắt người lớn, hắn vẫn thuộc dạng thiếu niên vắt mũi chưa sạch, làm việc không cẩn trọng, bất cẩn. Ngay cả người của trấn Lý gia chẳng phải cũng nghĩ như vậy hay sao? Nếu không phải thầy đã gật đầu, chỉ sợ mấy ông lão ở trấn Lý gia cũng không dám tin tưởng kế hoạch nuôi cá ở ruộng của hắn. Họ không ngờ, dưới vẻ ngoài của một thanh niên 20 tuổi lại ẩn chứa suy nghĩ của một người đàn ông đã hơn 40 tuổi, lão luyện trên quan trường - Ông Nghiêm, ông đừng tức giận để ảnh hưởng đến thân thể. Cháu không còn cách nào khác mà. Từ Quân Nhiên cười ha hả, dứt khoát đứng dậy rót cho Nghiêm Vọng Tung một chén trà. Nghiêm Vọng Tung bất đắc dĩ lắc đầu, cầm chén trà lên uống, chỉ tay vào Từ Quân Nhiên rồi nói: - Cậu đó, tôi nên nói gì với cậu đây? Chuyện của trấn Lý gia và sơn trang Đại vương, cậu có thể tùy tiện như vậy sao? Nếu không phải mấy người ở trấn Lý gia tin cậu, cậu có thể toàn mạng trở về sao? Từ Quân nhiên cười cười, hỏi Nghiêm Vọng Tung: - Ông Nghiêm, cháu hỏi ông, nếu người của trấn Lý gia có tiền, không lo đến chuyện ăn uống nữa, họ có còn tranh giành kênh nước đó với sơn trang Đại Vương nữa không? Nghiêm Vọng Tung nhướng máy, nhìn Từ Quân Nhiên kỳ quái: - Tên tiểu tử giảo hoạt này, cậu có ý gì? Từ Quân Nhiên cười thần bí, nhàn nhạt đáp: - Hiện nay, trên tay cháu có một con đường kiếm ra tiền, không biết ông có dám mạo hiểm vì dân chúng huyện Vũ Đức hay không?