- Tiểu Từ, vì sao nói với tôi chuyện này?
Dương Duy Thiên nhìn Từ Quân Nhiên, sở dĩ cẩn thận như vậy, thực sự là vì gã có chút ngoài ý muốn, theo lý thuyết, Từ Quân Nhiên đáng lẽ là người của bí thư Nghiêm Vọng Tung, nhưng hôm nay Từ Quân Nhiên lại chủ động vuốt đuôi mình, theo lẽ thường mà nói, chuyện này không được hợp logic.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Vì tôi lớn lên ở trấn Lý Gia, tôi không muốn nhìn thấy những gương mặt quen thuộc ngã trước mặt tôi.
Nhìn sâu vào mắt Từ Quân Nhiên, Dương Duy Thiên nói:
- Vậy được, tôi tin cậu một lần.
Nhìn theo bóng lưng Dương Duy Thiên đi về phía trang trại Đại Vương, khóe miệng Từ Quân Nhiên lộ nụ cười đầy thâm ý.
- Bạn nối khố, việc tôi có thể làm, chỉ như vậy thôi.
Kiếp trước, Từ Quân Nhiên không xa lạ gì vị Chủ tịch huyện Dương này, khi hắn làm Chủ tịch huyện, Bí thư thành ủy là Dương Duy Thiên.
Chủ tịch huyện Dương ngày nay, Bí thư Dương sau này không phải người xấu, cướp đi vị trí của Bí thư cũ Nghiêm Vọng Tung, cũng vì thời thế cho phép, gã chẳng qua cũng chỉ là con cờ của bên trên. Khi làm việc với Từ Quân Nhiên, Dương Duy Thiên không dưới một lần nhắc đến sự áy náy đối với Bí thư cũ Nghiêm Vọng Tung. Hơn nữa, gã không chỉ nói suông, những ngày cuối cùng trên con đường làm quan của Dương Duy Thiên, hai người được gã giúp nhiều nhất, một là Từ Quân Nhiên, một là Lý Dật Phong.
Trước khi qua đời, Dương Duy Thiên còn đem toàn bộ tài sản mình tích lũy cả đời quyên góp cho huyện Vũ Đức, nói rõ là sẽ xây trường tiểu học Hy Vọng ở huyện Vũ Đức dưới danh nghĩa bí thư Nghiêm.
Đối với chuyện hôm đó, Từ Quân Nhiên kết hợp với lời kể của Dương Duy Thiên, cùng ký ức của đám Nghiêm Đóa Đóa và Lý Dật Phong, trong lòng sớm đã đoán ra sự thật. Chuyện năm đó, ngoại trừ những người có lòng thêm dầu vào lửa, suy cho cùng, là vì sự bất đồng suy nghĩ giữa đại diện cán bộ thời đại mới và cán bộ thời đại cũ Dương Duy Thiên và Nghiêm Vọng Tung, thái độ đối với cải cách mở cửa, hai người có sự kiến giải hoàn toàn khác nhau, xung đột suy nghĩ dẫn đến việc hai người không quen với cách làm việc của nhau, từ đó trở thành đối thủ.
Những năm 80, những chuyện như vậy không chỉ ở các địa phương, mà còn xảy ra ở các tỉnh, thậm chí là ở trung ương.
Hầu hết trong lòng các cán bộ đều có dân chúng, vì suy nghĩ bất đồng, mà xảy ra cạnh tranh tàn khốc lâu dài, mãi cho đến cuối những năm tám mươi, tình hình này mới giảm bớt. Mấy vị vĩ nhân đã đều xuất Miêu luận đi thị sát những tỉnh phía Nam, lúc này mới dứt khoát chấm một dấu chấm tròn cho những cuộc tranh luận.
Nói Nghiêm Vọng Tung và Dương Duy Thiên, là đối thủ chính trị, chi bằng nói họ là vật hy sinh cho thời đại hỗn loạn đó.
Ở kiếp này, Từ Quân Nhiên sẽ không để những chuyện này xảy ra.
Dương Duy Thiên cùng với mấy người chủ trì sự việc cùng đến sơn trang Đại Vương thương lượng nửa ngày, bên đó mới có hai người đến, một là thư ký Đảng ủy Vương Mộc Sinh, một người khác, là trưởng tộc sơn trang Đại Vương – Vương Khải Niên, năm đó Từ Quân Nhiên thi đậu đại học Kinh Hoa, trong huyện đã tổ chức một bữa tiệc để tiễn hắn, đã từng gặp vài vị trưởng tộc của những dòng họ lớn.
- Ông Vương, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Từ Quân Nhiên bước nhanh vài bước, cung kính chào hỏi Vương Khải Niên.
Kính già yêu trẻ là một loại mỹ đức, không liên quan đến lập trường, hơn nữa Từ Quân Nhiên không cảm thấy mình cúi đầu trước một ông lão gần 80 tuổi thì có gì đáng mất mặt cả.
Vương Khải Niên híp đôi mắt ti hí của mình, đưa tay ra nói:
- Không dám, không dám, trạng nguyên cúi đầu với lão, không dám nhận, không dám nhận.
Người này thời dân quốc đã làm quan, cũng có vài phần khí thế.
- Ông Vương khách khí quá, ngài là bậc trưởng bối, tôi nên cúi đầu với ngài. Nếu không chê, ngài cứ gọi tôi Quân Nhiên là được.
Từ Quân Nhiên kiếp trước cũng đã làm đến chức Thư ký thành ủy, mặc dù khuôn mặt bây giờ mới hai mươi tuổi, nhưng trên thực tế tâm hồn đã trải qua rất nhiều gian nan, làm sao không hiểu Vương Khải Niên chỉ đang làm bộ với mình?
Dương Duy Thiên đứng cạnh hài lòng gật đầu, biết tiến biết lùi mà không thất lễ, Từ Quân Nhiên này tuy tuổi tác còn trẻ, nhưng có vài phần phong độ của một vị đại tướng.
- Đã vậy, lão cũng không thoái thác nữa.
Vương Khải Niên cười cười, chầm chậm nói.
Mấy người đứng trên mảnh đất trống, không ai mở miệng trước, Vương Khải Niên nhìn về phía Từ Quân Nhiên, giống như chờ tên nhóc con này nói trước.
Từ Quân Nhiên cũng không sốt ruột, dù sao hiện nay có người còn sốt ruột hơn mình, hắn cần gì phải mở miệng trước? Nên biết, lúc này người mở miệng trước, đồng nghĩa rơi vào thế hạ phong.
Quả nhiên, bọn họ một hồ ly già một hồ ly trẻ đứng mỉm cười, Dương Duy Thiên đứng bên cạnh không chịu được, đám xã viên công xã bên dưới đang đối đầu nhau, chỉ cần không cẩn thận một chút rất dễ xảy ra chuyện lớn, nhìn một lúc nữa, không chừng lại gây loạn lớn.
- Tôi nói này tiểu Từ, cậu đem ý kiến của cậu nói ra đi, ông Vương đã tới cả rồi.
Dương Duy Thiên ho khan một tiếng, nói với Từ Quân Nhiên. Lúc nãy dù Từ Quân Nhiên đã nói với mình biện pháp của hắn, nhưng Dương Duy Thiên không biết phía sơn trang Đại Vương kia có chấp nhận không.
Mắt Vương Khải Niên khẽ giật, lão vốn cho rằng, Từ Quân Nhiên hẳn sẽ nghe theo lệnh của Dương Duy Thiên, nhượng bộ trấn Lý Gia. Nhưng giờ xem ra, hình như sự việc không giống như mình tưởng tượng, lão lặng lẽ liếc nhìn cháu trai Vương Mộc Sinh đứng bên cạnh, khẽ gõ nhẹ cây gậy của mình.
Vương Mộc Sinh hiểu ý ho khan một tiếng, nói với Dương Duy Thiên:
- Chủ tịch huyện Dương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải ngài nói, bên trấn Lý Gia đã có cách giải quyết sao?
Dương Duy Thiên cau mày, không trả lời y, mà nhìn về phía Từ Quân Nhiên.
Mỉm cười, Từ Quân Nhiên không để ý đến Vương Mộc Sinh, mà nói với Vương Khải Niên:
- Ông Vương, tôi nhớ, ruộng của sơn trang Đại Vương, nhiều hơn trấn Lý Gia 40%?
Vương Khải Niên không ngờ Từ Quân Nhiên biết cả điều này, cũng không chút sĩ diện, gật đầu nói:
- Đúng vậy, cậu nắm rõ thật đấy.
Dĩ nhiên Từ Quân Nhiên không phải thần tiên, làm sao biết được những chuyện này, chẳng qua trước kia khi vừa mới đến, hắn đã hỏi mấy cụ già ở trấn Lý Gia, biết được nguyên nhân tranh chấp của hai bên, suy đoán một chút, liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
- Ông Vương, không biết nếu trấn Lý Gia chúng tôi chỉ lấy 40% nước ở kênh nước, sơn trang Đại Vương các ông có chấp nhận không?
Từ Quân Nhiên nói một câu, khiến cả Vương Mộc Sinh và Vương Khải Niên đều thay đổi sắc mặt.
Vương Mộc Sinh kinh ngạc, còn Vương Khải Niên có chút cổ quái nhìn Từ Quân Nhiên.
- Nhóc con, cậu có biết mình đang nói gì không? Dựa vào cái miệng của cậu, mà có thể quyết định được chuyện lớn như vậy sao? Cậu không sợ ông lão Lý Hữu Đức chặt gãy chân cậu à?
Những câu nghi vấn liên tục truyền ra từ miệng Vương Khải Niên, mục tiêu dĩ nhiên là Từ Quân Nhiên với khuôn mặt bình tĩnh.
Từ Quân Nhiên cười ngạo nghễ, hai mắt nhìn thẳng Vương Khải Niên, trầm giọng nói:
- Làm chủ bên trấn Lý Gia, dĩ nhiên là tôi rồi! Chỉ không biết, ông Vương ngài có thể làm chủ bên sơn trang Đại Vương không?