Đối với người trấn Lý gia mà nói, nguồn nước có ý nghĩa như thu hoạch của năm sau, cho nên họ dùng cả tính mạng để tranh giành từng chút nước một.
Đây là Từ Quân Nhiên, nếu là người khác nói chia 4:6, e là đã sớm bị mấy cụ già dùng trượng hành hung rồi.
- Quân Nhiên, cháu không lừa ông đấy chứ? Chia 4:6, chẳng lẽ chúng ta chiếm 60%?
Lý Hữu Đức đứng trước mặt Từ Quân Nhiên, chăm chú hỏi.
Trong suy nghĩ của lão, dù thế nào Từ Quân Nhiên cũng sẽ không để trấn Lý Gia phải chịu thiệt thòi, chia 4:6, vậy thì chắc chắn trấn Lý Gia phải chiếm được 60% rồi.
Từ Quân Nhiên khoát tay, nói với Lý Hữu Đức:
- Ông cả, để mọi người trong xã về hết đã, chúng ta về nhà tổ nói sau.
Lý Hữu Đức nửa tin nửa ngờ nhìn Từ Quân Nhiên, gật gật đầu:
- Vậy cũng được, chúng ta trở về nói.
Người của dòng họ Vương đã đi rồi, bên trấn Lý Gia có ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, mấy cụ già đã mở miệng, dĩ nhiên mọi người cũng đều tản ra, một nơi ban nãy vẫn còn náo nhiệt, lập tức chỉ còn vài nhân viên Văn phòng huyện ủy và cán bộ Đồn công an huyện.
- Tiểu Từ, cậu làm như vậy, mạo hiểm quá.
Dương Duy Thiên nhìn Từ Quân Nhiên, nhỏ giọng nói.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Chủ tịch huyện yên tâm, chuyện này tôi có thể xử lý được. Hơn nữa, ngài không tin tôi, lẽ nào cũng không tin chính sách của Trung ương?
Nở nụ cười khổ, Dương Duy Thiên vỗ vỗ vai Từ Quân Nhiên:
- Như vậy đi, tôi cùng cậu đến trấn Lý Gia.
Gã nói vậy, Từ Quân Nhiên lại cảm thấy bất ngờ, không ngờ Dương Duy Thiên lại là người như vậy, mình chẳng qua chỉ giải vây giúp gã, gã lại muốn cùng mình đến trấn Lý Gia, rõ ràng là muốn khi dân chúng bên trấn Lý Gia không khống chế được cảm xúc, sẽ giúp đỡ mình.
- Chủ tịch huyện Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mấy lãnh đạo trong huyện xúm lại, hỏi Dương Duy Thiên.
Dương Duy Thiên khoát tay:
- Mọi người về cả đi, tiểu Từ và tôi đến trấn Lý Gia.
Chủ tịch huyện đã nói vậy, những người khác cũng không tiện nói gì, chỉ có thể rời đi theo lời dặn.
Từ Quân Nhiên nhìn thấy, Đồ Văn Dũng làm khẩu hình miệng với mình, còn Uyển Tiểu Nguyệt gương mặt lo lắng nhìn mình vài lần, cuối cùng được Đồ Văn Dũng kéo đi.
Nhà tổ trấn Lý Gia, trên một mảnh đất trống phía Tây trấn, vốn phía bắc nhà thờ tổ có một thư viện, dùng để chuyên tế từ, phía nam có Công văn các, vì lý do lịch sử nên bây giờ không còn nữa. Cho dù như thế, vẫn còn lưu lại bức tường, cửa lầu, đình việc, hành lang, chính sảnh, đình việc, phòng ngủ... , trong đó phòng ngủ đã được các cụ già của trấn Lý Gia sửa thành nhà trệt, dành cho những cụ già không nơi nương tựa sẽ an hưởng tuổi già ở đây.
Vào trong nhà tổ, đập vào mắt Dương Duy Thiên và Từ Quân Nhiên là cửa lầu, nóc nhà theo kiểu mái chồng, mặt rộng bảy gian, vào sâu hai gian, nóc nhà từ đường, bức điêu khắc cá chép vượt long môn bằng gỗ đập vào mắt, lộ ra sức sống bừng bừng. Còn tấm điêu khắc tiếp theo là bức tam tinh Phúc, Lộc, Thọ. Tiếp theo là bức điêu khắc hoa và chim, từng bức sinh động và khác biệt, giống như đưa người ta bước chân vào thế giới của hoa và chim. Hai bên cửa, trống đá song song, phía trên có treo tấm bảng "Từ đường dòng họ Lý". Sau cửa lầu là đình việc, bên trong có thiết kế một lối đi đến chính sảnh, hai bên đều dùng đá vân xanh. Sàn hành lang rộng năm gian, sâu một gian. Mặt chính sảnh rộng năm gian, sâu bốn gian, mái kiểu ngạng sơn, mái hiên đấu củng, dùng rất nhiều vật liệu để chế tác.
- Nhà tổ này, cũng được đấy chứ.
Dương Duy Thiên và Từ Quân Nhiên bước vào sảnh trước của nhà tổ dòng họ Lý, không kìm được tán dương.
Từ Quân Nhiên tự hào nở nụ cười:
- Đúng vậy, nhà tổ này của trấn Lý Gia đã có mấy trăm năm lịch sử, hoàn toàn có thể khai thác thành khu du lịch.
Nhướng mày, Dương Duy Thiên liếc nhìn Từ Quân Nhiên, không hiểu sao hắn lại có sự tự tin này, chẳng lẽ cuộc sống ở Bắc Kinh, đã khiến cho tấm lòng và lá gan của người thanh niên này lớn như thế sao? Không chút kiêng kỵ chuyện gì cũng có thể nói, một nhà tổ vài trăm năm, không bị coi là văn hóa phong kiến còn sót lại đã tốt lắm rồi, còn định biến thành khu du lịch? Suy nghĩ này đúng là hão huyền.
Hai người nói chuyện, đã đi đến chính sảnh của nhà tổ dòng họ Lý, Lý Hữu Đức dẫn đầu đám tai to mặt lớn của dòng họ Lý đã đứng chờ trong đại sảnh.
- Chủ tịch huyện Dương đại giá quang lâm, thật vẻ vang cho trấn Lý Gia quá!
Lý Hữu Đức khách sáo nói với Dương Duy Thiên.
Dương Duy Thiên mặt dù trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vẫn khách khí nói chuyện với Lý Hữu Đức.
Sau vài câu, Lý Hữu Đức nói với Bí thư Đảng ủy công xã trấn Lý Gia – Lý Kiền Khôn:
- Kiền Khôn, cháu đưa Chủ tịch huyện Dương đi dạo quanh trấn đi.
Dương Duy Thiên cười khổ, đây chính là hạ lệnh đuổi khách mà.
Gật đầu với Từ Quân Nhiên, Dương Duy Thiên quay người cùng Lý Kiền Khôn bước ra khỏi từ đường dòng họ Lý.
Trong đại sảnh, chỉ còn sáu vị lão tộc của dòng họ Lý và Từ Quân Nhiên, thêm Long Ngâm Nguyệt vừa mới bước vào.
- Quân Nhiên, cháu nói thật với ông cả đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lý Hữu Đức nghiêm túc hỏi Từ Quân Nhiên.
Sống lâu như vậy, trong mắt lão sao để lọt được hạt cát nào, Vương Khải Niên là người như thế nào, Lý Hữu Đức rất rõ, đó là kẻ chưa thấy thỏ sẽ không thả chim ưng, dòng họ Vương có thể chủ động rút lui, chứng tỏ lão ta đã nhận được câu trả lời vừa lòng, liên hệ với cách nói của Từ Quân Nhiên, không thể không khiến ông cụ dòng họ Lý nảy sinh liên tưởng không tốt.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Ông cả, các ông, cháu hỏi mọi người, trong trấn chúng ta, vì sao lại phải tranh giành nguồn nước với sơn trang Đại Vương?
- Cái đó còn phải hỏi, không có nước, chúng ta ăn bằng gì?
Lập tức có người đáp.
- Đúng vậy, Quân Nhiên cháu không biết, thu hoạch mấy năm gần đây không tốt, cái này là vì đất bị thiếu nước đấy.
Một cụ khác nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Cháu biết các ông lo lắng, cho nên, cháu mới đồng ý với dòng họ Vương, chỉ cần bọn họ có thể đảm bảo cho chúng ta 40% nguồn nước, chúng ta sẽ không tranh giành kênh nước nữa.
- Quân Nhiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lần này người nói là Long Ngâm Nguyệt:
- Thầy không tin con sẽ làm chuyện gì ảnh hưởng đến trấn Lý Gia, con nói thật đi, rốt cuộc chuyện này con có cách gì?
Ông biết tính khí người học trò này của mình, không bao giờ làm việc gì mình chưa năm chắc, tuy lần này về huyện Vũ Đức có thể có nội tình gì đó, nhưng chắc chắn Từ Quân Nhiên sẽ không làm chuyện gì có lỗi với người của trấn Lý Gia. Thậm chí, Long Ngâm Nguyệt còn thầm đoán, không biết có phải lãnh đạo trong huyện tạo áp lực với Từ Quân Nhiên, khiến hắn phải ra mặt nhận tội thay?
Ánh mắt quét qua khuôn mặt mấy người già, Từ Quân Nhiên nhìn họ, trong lòng đầy cảm kích. Tuy ngoài miệng nói nghiêm túc như vậy, nhưng những người này, vẫn coi mình là người thân, nếu đổi lại là người khác, dám đem 60% nguồn nước người dân trong trấn coi như mạng sống giao cho người khác, cho dù có là Bí thư huyện ủy hay Chủ tịch huyện, e là người dân trấn Lý gia cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Kiếp trước kiếp này, mình đều nợ những người đồng hương đáng yêu này nhiều lắm.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên chầm chậm mở miệng nói:
- Không phải là lương thực thôi sao? Dùng tiền mua là được rồi!