- Từ Quân Nhiên, nếu ngươi đi bây giờ thì Tần Tam ta nợ ngươi một lần nhân tình.
Tần Thọ Sinh nhìn Từ Quân Nhiên, chậm rãi nói.
Nếu không cần thiết y không muốn Từ Quân Nhiên trở thành kẻ thù của mình.
Một trong những nguyên tắc của lưu manh là không kết thù với người trên quan trường. Dù cha Tần Thọ Sinh là phó chủ tịch huyện, y cũng biết tiền đồ của Từ Quân Nhiên sau này nhất định không kém, nên không muốn vô cớ xung đột cùng hắn. Hơn nữa, hôm trước ở bến xe Lý Lão Hổ đã nói với y, tên họ Từ này được người trấn Lý gia ủng hộ, nếu mình đánh hắn chỉ sợ trấn Lý gia vì bắt y cũng sẽ liều mạng với trận Tần gia, trừ khi mình đi nơi khác nếu không cả đời phải trốn trong trận Tần gia, một khi không cẩn thận gặp người trấn Lý gia thì sẽ xui xẻo bị đuổi giết rồi.
- Từ ca...
Uyển Tiêu Nguyệt nấp sau lưng Từ Quân Nhiên, thấp giọng muốn nói gì đó.
Từ Quân Nhiên khoát tay, vẻ mặt bình tĩnh, tiến lên một bước đứng cạnh Lâm Vũ Tình, thản nhiên nói:
Tần Tam, theo lý mà nói tôi nên cho cậu thể diện, nhưng bây giờ Vũ Tình là phụ nữ của tôi, cậu nghĩ tôi sẽ để cho cậu mang cô ta đi sao?
Trong phòng, bỗng nhiên yên lặng!
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, dù là Uyển Tiêu Nguyệt hay Tần Thọ Sinh, kể cả đám trưởng khoa Trần sau lưng y cũng thế.
Lâm Vũ Tình càng ngạc nhiên nhìn Từ Quân Nhiên đang ngăn trước người mình, hai con mắt có chút mờ ảo.
Từ nhỏ tới lớn, cô sống dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người, nhất là sau khi người nhà chồng gần như chết hết mọi người đều mắng cô là "Sao chổi", khi mở tiệm cơm này cũng bị mọi người xem thường, cũng có loại người như Tần Thọ Sinh, mỗi ngày đều nhìn mình chằm chặp đến chảy nước miếng hận không thể chiếm lấy mình, điều này khiến Lâm Vũ Tình chán ghét đến mức muốn dùng dao tự hủy khuôn mặt mình.
Mà vừa rồi, người đàn ông vẻ mặt vẫn ngây thơ này, đối mặt với Tần Thọ Sinh thản nhiên thừa nhận hắn là người đàn ông của mình!
Dù có phải lời thật hay không, giờ phút này, Lâm Vũ Tình cảm thấy mình có thể vì người đàn ông trước mắt mà làm tất cả.
- Từ Quân Nhiên, mẹ kiếp, ngươi nói đùa gì thế?!
Tần Thọ Sinh không dám tin kêu lên nhìn Từ Quân Nhiên.
Người khác không biết, nhưng anh ta biết, Từ Quân Nhiên là người muốn làm quan, nếu hắn có tình ý cùng người đàn bà có thanh danh không tốt như Lâm Vũ Tình, về sau chắc chắn sẽ trở thành nhược điểm cho mọi người nhắm vào. Thế mà cuối cùng hắn lại quyết định như vậy làm Tần Thọ Sinh nghi ngờ hắn có phải điên rồi không.
Vẻ mặt Từ Quân Nhiên vẫn bình tĩnh như trước, chăm chú nhìn Tần Thọ Sinh nói:
- Ngươi cho rằng, ngươi là người tôi thích đùa cùng sao?
Bình tĩnh mà suy nghĩ, nếu có biện pháp khác hắn sẽ không dùng cách này để giúp Lâm Vũ Tình. Dưới tình huống này, nếu hắn không nói Lâm Vũ Tình là người của mình, thì Tần Thọ Sinh sẽ không thu tay lại, dù gì chức danh nhân viên huyện ủy chỉ có thể dọa người bình thường, đối với Tần Thọ Sinh việc mình trả thù sau này mới làm hắn sợ hãi.
- Tôi không cần biết, ngươi nói cô ta là người phụ nữ của ngươi, quỷ mới biết có phải hay không!
Ánh mắt Tần Thọ Sinh đỏ bừng, đầu lắc như trống.
Để y bỏ qua một người đẹp như vậy, Tần Thọ Sinh không cam lòng, từ lâu y đã thèm nhỏ rãi Lâm Vũ Tình, chỉ có điều quan hệ của Lâm Vũ Tình cùng đám công nhân nhà máy bia khá tốt, những người này đều chân tay thô kệch, nếu xảy ra đánh nhau chính y cũng không có lợi gì. Mãi đến hôm nay có tên tiểu đệ báo tin trong tiệm Lâm Vũ Tình không có người nào, y liền mang người đến gây sự sẵn tiện mang Lâm Vũ Tình đi, không ngờ tới lại gặp Từ Quân Nhiên, Tần Thọ Sinh thật không nỡ cứ thế rút lui.
- Cậu muốn chứng cứ?
Từ Quân Nhiên sầm mặt.
- Tức là cậu không tin tôi rồi?
Tần Thọ Sinh hừ lạnh một tiếng:
- Cậu mới nói vài câu tôi đã phải rời đi, ngày mai tin bị truyền ra ngoài, Tần Tam tôi đây cũng không cần lăn lộn ở huyện Võ Đức này nữa.
Từ Quân Nhiên nhất thời thấy khó khăn. Cứ nghĩ mình nói như vậy Tần Thọ Sinh sẽ biết khó mà rời đi, không ngờ đến tên này còn chưa hết hy vọng.
Vừa lúc này, Lâm Vũ Tình vẫn đứng sau lưng Từ Quân Nhiên cắn môi một cái, vẻ mặt tái nhợt trở nên kiên quyết, tiến lên phía trước, cao giọng nói với Tần Thọ Sinh:
- Tần Thọ Sinh, ngươi muốn chứng cứ đúng không? Tôi cho nhà ngươi xem chứng cứ!
Nói xong, cô quay người về phía Từ Quân Nhiên, một tay ôm cổ Từ Quân Nhiên, dưới ánh mắt ngạc nhiên của hắn, môi hai người chạm vào nhau!
Từ Quân Nhiên ngơ người ra!
Tần Thọ Sinh bất động!
Uyển Tiêu Nguyệt ngây dại!
Tất cả mọi người đều bị động tác cả gan của Lâm Vũ Tình làm trấn động!
Từ Quân Nhiên có cảm giác muốn điên, bây giờ là đầu thập niên tám mươi, không giống như kiếp sau có thể ôm ấp thân mật tùy ý trên đường, mình mới cầm tay Uyển Tiêu Nguyệt mà cô ta đã đỏ mặt cả ngày không nói chuyện với mình, hiện giờ Lâm Vũ Tình lại dám hôn mình!
Hơn nữa, mình còn bị cưỡng hôn!
Đối với một người đàn ông còn gì buồn hơn chuyện bị một người phụ nữ cưỡng hôn?
Thấy mặt mũi Lâm Vũ Tình đỏ hồng, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào sau khi lớn mật hôn mình, Từ Quân Nhiên cười khổ một hồi.
Tuy là việc gấp phải ứng biến nhưng cô gái này làm ra chuyện náo động như vậy, không cần đến hai ngày, chuyện tình yêu của mình và Lâm Vũ Tình sẽ truyền khắp huyện, với mình thì không sao, một người đàn ông mà không đảm đương nổi chuyện này thì thật mất mặt, nhưng Lâm Vũ Tình thì khác, thanh danh cô vốn đã không tốt giờ xảy ra việc này lại phải chịu thêm tiếng xấu là người đàn bà dâm đãng.
Mà thôi giúp người giúp cho trót, tiễn phật tiễn đến tây phương.
Trong lòng Từ Quân Nhiên thở dài một hơi, nắm lấy tay Lâm Vũ Tình hướng về Tần Thọ Sinh nói:
- Tần Tam, giờ ngươi còn muốn gì nữa?
Tần Thọ Sinh nhìn Từ Quân Nhiên, lại nhìn Lâm Vũ Tình, mặt lộ vẻ cổ quái, cái tổ hợp lạ lùng này làm cho y không thể không kinh ngạc, một người "Sao chổi" khắc chết chồng, một người tốt nghiệp đại học có tiền đồ sáng lạng trong quan trường, nhìn vào thế nào cũng thấy không hợp.
- A, không nghĩ đến, không nghĩ đến a, ha ha...
Tần Thọ Sinh lúng túng một lúc miệng mới động đậy nói.
Một hồi lâu sau y mới lùi về sau vài bước, nói:
- Đã như thế tôi đây cũng không quấy rầy hai người nữa, các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục...
Nói xong y liền muốn rời khỏi cái tiệm cơm nhỏ này.
Không ngờ Từ Quân Nhiên lại mở miệng chậm rãi nói:
- Tôi nói này Tần Tam, ngươi cứ định như thế mà đi sao?