Chương 40: Tùy cơ ứng biến.

Thăng Thiên Chi Lộ

Thần Quang Lộ Tây Pháp 27-06-2024 14:51:27

Nói xong vài câu với Lý Dật Phong, Lý Đông Viễn gọi Từ Quân Nhiên vào thư phòng. Năm nay Lý Đông Viễn đã bốn mươi ba tuổi, nếu không phải Từ Quân Nhiên trọng sinh lần nữa, hắn thế nào cũng không tin tưởng người đàn ông bình thường trước mắt này, mười lăm năm sau sẽ trở thành người đứng đầu hệ thống pháp luật và chính trị tỉnh Giang Nam, vì bây giờ ông mới chỉ là một bí thư chính pháp đang mất thế mà thôi. - Chú Sáu, chú muốn nói với cháu việc gì. Từ Quân Nhiên nhìn Lý Đông Viễn bình tĩnh nói. Hắn hiểu rõ, nếu như không có chuyện muốn nói riêng với mình thì Lý Đông Viễn cũng không phải gọi một mình mình vào thư phòng. Lý Đông Viễn hiền hòa nhìn Từ Quân Nhiên, ánh mắt lộ vẻ nhu hòa, năm đó mình gặp cha của Từ Quân Nhiên cũng không chú ý đến hắn, giờ hắn đã lớn như vậy rồi, loáng một cái 20 năm đã trôi qua, con của ông bạn già cũng đã trưởng thành rồi. - Quân Nhiên, cháu nói thật với chú sáu, cháu muốn đi theo con đường làm quan à? Lý Đông Viễn thận trọng hỏi Từ Quân Nhiên, ông cần câu trả lời xác thực mới có thể có phán đoán và quyết định của riêng mình. Từ Quân Nhiên gật đầu: - Chú sáu, lúc cháu học đại học đã từng suy nghĩ, muốn cải biến cuộc sống của người dân trong huyện, từ nhỏ tới lớn, cháu thấy tận mắt mọi người vì kiếm miếng ăn hàng ngày mà lao động cực khổ, cháu cảm thấy đó cũng không phải vì họ không đủ chăm chỉ mà bởi vì chúng ta chưa tìm được phương pháp làm giàu chính xác mà thôi. Cho nên cháu cảm thấy phải dùng những gì mình học được ở huyện Vũ Đức nơi cháu sinh ra và lớn lên này, giúp càng nhiều mọi người có cơm ăn áo mặc, mà làm quan là cách duy nhất có thể thực hiện lý tưởng này. Lý Đông Viễn bình tĩnh nói: - Cháu đã nghĩ như vậy chú cũng không còn gì để nói. Nhìn Từ Quân Nhiên, Lý Đông Viễn nói thật: - Lão bí thư đã thông qua, ông ấy và chủ tịch huyện Dương sau khi trao đổi, chuẩn bị điều cháu đến trấn Lý gia làm phó bí thư xã, cháu thấy thế nào? Từ Quân Nhiên sớm đã biết tin này liền gật gật đầu: - Cháu không có ý kiến gì, nghe theo sắp xếp của tổ chức. Lý Đông Viễn ừ một tiếng, châm cho mình một điếu thuốc, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: - Tình hình trong huyện cháu cũng biết một ít, chủ tịch huyện Dương cùng lão bí thư lúc này... Hắn còn chưa nói xong Từ Quân Nhiên đã hiểu Lý Đông Viễn muốn nói với mình điều gì, đơn giản là Dương Duy Thiên và Nghiêm Vọng Tung không cùng một phe, điều này tại huyện Vũ Đức cũng không phải là bí mật, ai cũng biết vì phương hướng phát triển của chủ tịch huyện Dương và bí thư huyện ủy Nghiêm đã nhiều lần tranh chấp với nhau. Dương Duy Thiên tuổi trẻ, có văn hóa có suy nghĩ, hơn nữa phía trên có người ủng hộ, nên một lòng muốn nhanh chóng phát triển kinh tế huyện Vũ Đức. Nhưng Nghiêm Vọng Tung là người từng trải, lõi đời, quan hệ trong huyện cùng thành phố đều tốt, nên ý nghĩ của ông là lấy ổn định làm đầu, thuộc về lãnh đạo kiểu bảo thủ. Đấu tranh giữa cấp tiến cùng bảo thủ ở những năm 80 luôn tồn tại ở từng cơ sở đơn vị. Không nghi ngờ gì, Lý Đông Viễn là người đứng về phía Nghiêm Vọng Tung. Chỉ có điều Từ Quân Nhiên biết tuy Lý Đông Viễn đứng về phía Nghiêm Vọng Tung, nhưng ông cũng không vì thế mà đi xuống, kiếp trước vì ông phá được một vụ án lớn nên được một vị trí quan chức lớn trong hệ thống chính trị và pháp luật coi trọng, về sau lên chức phó bí thư chính ủy liền đề bạt Lý Đông Viễn lên. Chỉ là lúc này đã có Từ Quân Nhiên ở đây, hắn sẽ không để cho Lý Đông Viễn có cơ hội đi xuống. - Chú sáu, chú thấy vấn đề có cơm ăn hay không có quan trọng không? Từ Quân Nhiên đột nhiên hỏi Lý Đông Viễn. Lý Đông Viễn ngạc nhiên không hiểu nhìn Từ Quân Nhiên: - Thằng nhóc này đã biết chú sáu đọc sách không nhiều còn định đánh đố chú? Từ Quân Nhiên cười ha ha: - Chú sáu, chú nghĩ xem, dù là chủ tịch huyện Dương hay lão bí thư, ý nghĩ của bọn họ đều giống nhau, đều muốn cho dân chúng huyện Vũ Đức có được cuộc sống tốt hơn. Điểm này cháu nói đúng không? Lý Đông Viễn gật đầu: – Đúng là không sai. Mặc dù là ông cũng phải thừa nhận Từ Quân Nhiên nói có lý, Dương Duy Thiên cùng Nghiêm Vọng Tung đều giống nhau, trong lòng đều vì dân chúng, có thể nói, cán bộ đầu thập niên 80, trừ những kẻ dựa vào phản bội cùng luồn cúi để vào đội ngũ cán bộ, phần lớn người đều nghĩ đến trách nhiệm công việc mà không phải nghĩ đến tranh giành quyền lợi cá nhân. Tất nhiên, những người như Trình Hoành Đạt cùng Tần Quốc vẫn luôn tồn tại. Thấy ông đồng ý với mình, Từ Quân Nhiên dứt khoát nói thẳng: - Chú Lục, cháu cảm thấy, chỉ cần trong huyện không tỏ rõ thái độ, cháu có thể làm thí điểm ở trấn Lý gia, chú nói đúng không? Lý Đông Viễn im lặng không nói, ông tất nhiên hiểu ý của Từ Quân Nhiên, trấn Lý gia có thể trở thành nơi đầu tiên giao trách nhiệm cho hộ gia đình nhận thầu, giống như Từ Quân Nhiên nói là đại lực phát triển, còn thành công hay không đều không liên quan đến huyện. Phát triển tốt, huyện có thể xem phản ứng phía trên, sau đó mới quyết định nên làm thế nào, phát triển không tốt, huyện cũng không mất gì cùng lắm chỉ có trách nhiệm giám sát không nghiêm mà thôi. Chỉ có điều, nếu làm như thế, Từ Quân Nhiên sẽ trở thành người gánh trách nhiệm lớn nhất. Bởi vì tất cả đều lấy hắn làm chủ. - Quân Nhiên, cháu có nghĩ đến hậu quả không? Lý Đông Viễn nhìn Từ Quân Nhiên chăm chú hỏi, ông có kinh nghiệm phong phú hơn Từ Quân Nhiên, biết rõ hiện nay dưới tình huống này, tranh chấp vừa mới qua chưa được bao lâu, nếu lại xuất hiện lần nữa, Từ Quân Nhiên sẽ phải gánh trách nhiệm lớn đến mức nào. Từ Quân Nhiên nở nụ cười, hắn đương nhiên sẽ không lo lắng như Lý Đông Viễn, hắn biết Lý Đông Viễn là lo chính sách phía trên thay đổi, tư tưởng xây dựng kinh tế là trung tâm bị gạt bỏ thì hắn không trở mình được. Nhưng hắn cũng không thể nói với Lý Đông Viễn, tương lai mấy chục năm sau, chỉ có xây dựng kinh tế tốt mới có thể thăng quan. Cho nên, Từ Quân Nhiên chỉ có thể lắc đầu dùng lời đường đường chính chính nói: - Muốn cho dân chúng có cuộc sống tốt hơn, đây là cách duy nhất. Lý Đông Viễn im lặng không nói, với kiến thức của ông tất nhiên hiểu rõ lựa chọn lúc này của Từ Quân Nhiên sẽ là con đường đầy khó khăn, nhưng ông cũng không có biện pháp ngăn cản người trẻ tuổi này. - Quân Nhiên, cháu muốn chú sáu nói gì mới tốt đây? Lý Đông Viễn sau một lúc mới xúc động thở dài nói. Từ Quân Nhiên mỉm cười: - Chú sáu, chú yên tâm, trong lòng cháu nắm chắc, sẽ không để chú thất vọng đâu. Hơi do dự, Lý Đông Viễn vẫn hỏi Từ Quân Nhiên nghi hoặc cuối cùng trong lòng mình. - Cháu cùng chủ tịch huyện Dương có quan hệ gì? Từ Quân Nhiên nở nụ cười: - Chú sáu, vừa rồi cháu đã nói, chủ tịchg huyện Dương không phải người xấu, bí thư Nghiêm cũng nghĩ như vậy, nếu không chú cho rằng tại sao ông ta lại đồng ý cho cháu làm phó bí thư ở trấn Lý gia chứ? Nghe xong Từ Quân Nhiên nói, lông mày Lý Đông Viễn giãn ra: - Đúng vậy, đúng vậy, ha ha, là chú nghĩ nhiều, thằng nhóc này, về sau hãy làm cho tốt, có gì cần hãy nói với chú sáu. Đúng rồi, trưởng công an xã cháu còn chưa quen, có rảnh chú bảo anh ta đến nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm. Lý Đông Viễn sống đã lâu, rất nhanh đã kịp phản ứng, lần bổ nhiệm này của Từ Quân Nhiên hẳn là kết quả thỏa hiệp của Dương Duy Thiên và Nghiêm Vọng Tung, chỉ sợ lúc này hai người đã tạo thành hiệp nghị nào đó, xem Từ Quân Nhiên có thể làm nên việc gì ở trấn Lý gia. Đã như thế, Lý Đông Viễn cũng phải vì con cháu nhà mình tính toán một phen. Từ Quân Nhiên gật gật đầu: - Thế thì tốt, cháu cũng không khách sáo với chú sáu. Mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cơ hội!