- Bà chủ, sao không ra tiếp khách thế hả?
Một giọng nói rất quen vang lên giữa đám cán bộ Cục vật giá khiến sắc mặt Từ Quân Nhiên trở nên khó chịu.
Bọn người này quả thực quá đáng, cho dù là cố ý hay vô ý nói ra những lời này, quả thực bên trong đó có chút sỉ nhục người khác.
Thế nhưng ngay khi người đó lộ mặt ra thì Từ Quân Nhiên lập tức ngây người.
- Tần Thọ Sinh?
Người trước mặt không ai khác chính là Tần Thọ Sinh – kẻ bị Từ Quân Nhiên lấy gạch ném ở trạm dừng xe đồng thời cũng chính là con trai của phó huyện trưởng huyện Vũ Đức – Tần Quốc Đồng
Nhưng hôm nay trên người y lại mặc đồng phục.
- Lại là thằng khốn này!
Uyển Tiêu nguyệt vốn đang ngồi bên cạnh Từ Quân Nhiên lập tức đứng dậy, cô hạ giọng mắng.
Từ Quân Nhiên ngây người trong giây lát sau đó giữ Uyển Tiêu nguyệt lại:
- Sao vậy?
Uyển Tiêu nguyệt bừng bừng tức giận nói:
- Cái tên súc sinh Tần Thọ Sinh này vẫn có tâm địa đen tối với chị em, cứ dăm ba hôm lại đem người đến làm loạn. Chẳng phải chỉ là dựa hơi ông bố làm phó chủ tịch huyện sao? Tôi nói cho anh biết, nếu còn gây sự nữa tôi sẽ tố cáo anh lên huyện uỷ tội lưu manh!
Từ Quân Nhiên không nói chỉ, chỉ nhìn sang đám cán bộ đi cùng Tần Thọ Sinh mà thở dài.
Thời điểm này, hầu hết cán bộ cấp cơ sở đều là người của phong trào vận động năm ấy, có một số cán bộ hoàn toàn dựa vào tạo phản mà xây dựng cơ nghiệp, đợi đến khi diễn ra phản chính thì chuyển mình chen vào hàng ngũ cán bộ, trở thành nhân viên công vụ nhà nước. Đại diện tiêu biểu phải kể đến bố của Tần Thọ Sinh—Tần Quốc Đồng. Trước đây Tần Quốc Đồng là một tên lưu manh ở huyện Vũ Đức, làm trong công xưởng chỉ biết đi gây sự với người khác. Thế nhưng thời điểm diễn ra phong trào vận động y biết cách luồn cúi, lại thêm có sự giúp đỡ của một quan chức trên thành phố, nên y nghiễm nhiên trở thành cán bộ cấp cao. Trên thực tế y còn chưa tốt nghiệp tiểu học, có lúc kí tên cũng phải nhờ người khác giúp.
Cái mông quyết định cái đầu, trình độ quyết định hành vi.
Những kẻ như vậy bước vào đội ngũ cán bộ quả thực là một tai hoạ lớn. Thành phần cán bộ ở ở sở vô cùng phức tạp, nói một cách đơn giản thì hầu hết là dựa vào tạo phản mà gây dựng cơ nghiệp. Từ Quân Nhiên vẫn còn nhớ, chỉ vài tháng sau thôi nhà nước sẽ ra luật nhằm vào những kẻ như thế này, thanh lọc chúng khỏi đội ngũ cán bộ.
Chỉ là hiện tại, bọn chúng vẫn vô cùng ngông nghênh.
Lâm Vũ Tình cắn môi, thể hiện biểu cảm tức giận:
- Trưởng phòng Trần, mấy hôm trước chẳng phải các người đã đến rồi sao?
Người được gọi là Trưởng phòng Trần là một gã đầu hói ngoài 30 tuổi, gã dán ánh mắt lên người Lâm Vũ Tình, thèm thuồng nhìn khắp một lượt từ trên xuống dưới sau đó cười hihi:
- Bà chủ, hôm trước kiểm tra là chuyện của hôm trước, hôm nay kiểm tra là chuyện của hôm nay. Cái này cũng giống như kinh nguyệt của phụ nữ, tháng này đến rồi chẳng lẽ tháng sau không đến nữa?
Bên cạnh có người tiếp lời:
- Trưởng phòng, chắc anh không biết rồi, bà chủ Lâm chưa có người đàn ông nào, nếu không có kinh nguyệt thì hẳn là có em bé rồi!
- Ha ha, haha...
Cả đám cười vang lên, có kẻ còn tiếp tục nói những lời hạ lưu.
- Đúng quá đi mất, bà chủ vẫn chưa gặp người đàn ông đích thực nào!
- Cái khỉ! Chưa có đàn ông thì sao có thai được? Chẳng lẽ là đi ăn vụng?
Những lời nói tục tĩu làm cho cô gái chưa từng trải như Uyển Tiêu nguyệt đỏ mặt tía tai, còn sắc mặt Từ Quân Nhiên thì càng lúc càng trầm xuống.
Còn người bị bọn chúng sỉ nhục là Lâm Vũ Tình thì sắc mặt sớm đã tái mét, cả người cô run lên, hai tay đã nắm lại thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
- Tần Tam, thôi đi, để một đám ô hợp nhả ra những lời bẩn thỉu anh không thấy mất mặt à?
Từ Quân Nhiên lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt hướng vào Tần Thọ Sinh.
Lúc này Tần Thọ Sinh đã nhìn thấy Từ Quân Nhiên, gã chỉ cười hềnh hệch song vẫn chưa lên tiếng.
Gã không nói gì tất nhiên sẽ có người thay gã ra mặt. Một tên cao to đứng bên cạnh Trưởng phòng Trần đưa cánh tay ra chỉ vào Từ Quân Nhiên:
- Nhãi con mày ở đâu ra vậy? Có phải thằng trai bao được mấy con đàn bà này nuôi không? Haha, trắng trẻo nai tơ gớm, chả trách lại được người ta yêu thích!
Y cười hô hố:
- Hoá ra là đồ chơi mà người nào nhìn thấy cũng thích, haha...
- Đúng, đúng!
Cả đám người lại được mẻ cười ầm lên.
Từ Quân Nhiên trầm xuống, nhìn thẳng vào cái tên cao to đó:
- Anh mà dám nói thêm một lời bẩn thỉu nào nữa, có tin tôi lấy đầu anh không?
Nói xong hắn trầm giọng quay sang nói với Tần Thọ Sinh:
- Tôi rất hiếu kì, gã kia làm như vậy có phải là do anh chỉ cho gã không?
Tần Thọ Sinh cười lạnh:
- Họ Từ kia, đừng ngậm máu phun người. Bọn tao đang thi hành nhiệm vụ, mày đang cản trở đấy!
Trưởng phòng Trần ở bên cạnh lên tiếng:
- Cản trở người thi hành công vụ!
Tần Thọ Sinh gật đầu:
- Đúng, đúng, chính là cản trở người thi hành công vụ. Có tin tao báo chuyện này lên huyện uỷ không?
Từ Quân Nhiên lạnh lung nhìn Tần Thọ Sinh, bình tĩnh nói:
- Tần Thọ Sinh, tôi cho anh cơ hội cuối cùng, lập tức xin lỗi rồi nhanh chóng cút đi! Nếu không tôi đảm bảo anh sẽ hối hận vì những gì anh làm hôm nay.
Tần Thọ Sinh nhìn Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình:
- Họ Từ kia, mày có nhà Lão Lý đứng phía sau làm hậu thuẫn nên tao không động đến mày, thế nhưng hôm nay mày phải để tao đem hai con đàn bà này đi, nếu không đừng trách tao không khách khí!
Gã quả thực có chút e dè với Từ Quân Nhiên, không chỉ bởi vì Từ Quân Nhiên là tâm can bảo bối của trấn Lý Gia mà còn bởi vì thân phận sinh viên đại học của hắn.
Mặc dù Tần Thọ Sinh là tên khốn song gã không phải kẻ ngốc. Gã nghe ông bố mình kể lại biểu hiện hôm qua của Từ Quân Nhiên trong việc giải quyết tranh chấp nguồn nước giữa trấn Lý Gia và thôn Đại Vương, tuy lão là cáo già song khi nhắc đến Từ Quân Nhiên thì mắng té tát thằng con:
- Nếu mày được bằng một nửa của Từ Quân Nhiên thì tao chết cũng nhắm mắt!
Do vậy mặc dù Tần Thọ Sinh ghét Từ Quân Nhiên nhưng gã cũng biết đó không phải là người gã có thể trọc vào.
Từ Quân Nhiên dĩ nhiên không biết gã đang nghĩ gì, sau khi Tần Thọ Sinh đưa ra điều kiện ấy thì lông mày hắn càng cau chặt lại.
Là người từng trải sự đời nên hắn hiểu rõ nếu hôm nay để Tần Thọ Sinh mang Lâm Vũ Tình đi thì chắc chắn cô sẽ bị bọn chúng giày vò.
Ánh mắt Uyển Tiêu nguyệt nhìn chằm chằm vào lưng Từ Quân Nhiên, cô biết thế lực của nhà họ Tần ở huyện Vũ Đức lớn cỡ nào. Uyển Tiêu nguyệt vẫn còn nhớ một cô bạn cấp hai của mình bị Tần Thọ Sinh làm nhục, kết quả là nhà họ Tần chỉ bỏ ra ít tiền cho nhà cô gái ấy sau đó bức cô gái phải rời khỏi huyện Vũ Đức.
Số cô gái trong huyện Vũ Đức bị Tần Thọ Sinh lấy mất trinh trắng nếu không là 50 thì cũng phải có 20.
Mà hôm nay móng vuốt của gã đã nhằm vào Lâm Vũ Tình.