Chương 25: Lão bí thư, chủ tịch huyện mới.

Thăng Thiên Chi Lộ

Thần Quang Lộ Tây Pháp 27-06-2024 14:51:10

- Chủ tịch Dương, chuyện hôm qua của trấn Lý gia và sơn trang Đại Vương trang, cậu đã vất vả nhiều rồi. Nghiêm Vọng Tung cười ha hả nói với Dương Duy Thiên. Dương Duy Thiên vội xua tay: - Bí thư Nghiêm khách sáo quá, đây là việc tôi nên làm. Anh ta là chủ tịch huyện, duy trì sự ổn định của toàn huyện là việc anh ta nên làm. Lời này của Nghiêm Vọng Tung khiến Dương Duy Thiên thấy hơi ngại, cũng may, anh ta biết, Nghiêm Vọng Tung là người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng không có ác ý gì. - Sáng nay, Lý Kiền Khôn của trấn Lý gia đã tới huyện ủy. Nghiêm Vọng Tung dừng lại trong giây lát rồi nói với Dương Duy Thiên. - Sao? Dương Duy Thiên sững sờ, kinh ngạc hỏi lại: - Sao vậy, tên Lý Kiền Khôn này lại có chuyện gì sao? Anh ta rất sợ bên phía trấn Lý gia trấn lại xảy ra chuyện. Dù sao, hôm qua, Từ Quân Nhiên chưa nói rõ ràng với anh ta. Chỉ có điều, thái độ của ông lão Lý Hữu Đức và yêu cầu ông ta đưa ra khiến Dương Duy Thiên luôn phải do dự. Cứ xem như hôm nay Nghiêm Vọng Tung không tìm anh ta, anh ta cũng đang định tới tìm Nghiêm Vọng Tung nói chuyện. Hai người đều muốn thăm dò ý tứ của đối phương, không ai chịu nói trước về vấn đề thực chất. Nghiêm Vọng Tung cười: - Là như thế này, trấn Lý gia chuẩn bị thực hiện kế hoạch nuôi cá ở ruộng lúa. Lý Kiền Khôn tới đây mong huyện ủy hỗ trợ. Dương Duy Thiên chau mày nói: - Chuyện này, huyện chúng ta không có đủ khả năng để hỗ trợ. Tài chính của huyện đang gặp khó khăn, thật sự là muốn giúp cũng không giúp nổi. Nghiêm Vọng Tung nghe vậy liền gật đầu đáp: - Không sao đâu. Hơn nữa, cái việc nuôi cá này chưa có nơi nào từng làm, liệu có không phù hợp với chính sách ở trên không. Tuy nói vậy nhưng ánh mắt của ông ta lại nhìn thẳng vào mặt Dương Duy Thiên, chú ý đến sắc mặt của anh ta. Ngoài dự đoán, Dương Duy Thiên tỏ ra rất kinh ngạc, kỳ quái nhìn Nghiêm Vọng Tung: - Bí thư Nghiêm, rốt cuộc nuôi cá ruộng lúa là hạng mục gì vậy? Từ Quân Nhiên chỉ nói với anh ta có biện pháp để giải quyết vấn đề của trấn Lý gia, chuyện sau đó cũng giống như những gì Từ Quân Nhiên đã nói, việc tranh chấp nguồn nước đã được giải quyết triệt để. Cho dù là trấn Lý gia hay sơn trang Đại Vương, cả hai bên đều không tiếp tục gây rối về vấn đề này nữa. Sau đó, tuy có cùng Từ Quân Nhiên tới trấn Lý gia, nhưng Dương Duy Thiên cũng không nghe thấy điều gì không hài lòng từ miệng người dân ở trấn Lý gia, vì thế anh ta cho rằng Từ Quân Nhiên đã giải quyết xong vấn đề rồi. Nhưng anh ta không ngờ, hôm nay Nghiêm Vọng Tung lại gọi anh ta tới đây nhắc đến cái gì mà nuôi cá ruộng lúa. Nghiêm Vọng Tung cũng là cáo già thành tinh, vừa nhìn biểu hiện của Dương Duy Thiên liền đoán ra, cái tên giảo hoạt Từ Quân Nhiên chưa nói chuyện này với Dương Duy Thiên. Ông ta thầm nghĩ trong lòng: "Tên tiểu quỷ này không muốn người ta nghĩ nó đang chi phối lãnh đạo đây mà." - Chủ tịch Dương, chuyện là như thế này... Nghiêm Vọng Tung dứt khoát nói ra hạng mục nuôi cá ruộng lúa Từ Quân Nhiên đã đề xuất với trấn Lý gia, và chuyện về đội xây dựng ông ta đang suy xét. Cuối cùng, Nghiêm Vọng Tung nói: - Chủ tịch Dương, cậu cũng biết đây, lão già như tôi cả đời chưa từng rời khỏi huyện Vũ Đức. Khả năng lĩnh hội tinh thần của cấp trên không thấu đáo bằng cậu. Cậu thử nói xem, hai việc tên tiểu quỷ Từ Quân Nhiên nói ra liệu có làm nổi không? Dương Duy Thiên không nói gì. Anh ta là cán bộ thành phố phái tới, nói đến độ mẫn cảm về chính trị, anh ta không kém Nghiêm Vọng Tung là bao, thậm chí còn hiểu động thái của cấp trên hơn ông ta. Do trình độ văn hóa nên Dương Duy Thiên hiểu rõ hơn Nghiêm Vọng Tung. Anh ta biết, đến này, cấp trên cũng đang ở vào giai đoạn chưa đưa ra quyết định rõ ràng, tranh chấp trong vấn đề tư tưởng ảnh hưởng đến cả trong công việc. Lúc này, các địa phương trên cả nước cũng đang có những ý kiến bất đồng về các văn bản của cấp trên. Nuôi cá ruộng lúa nói thì dễ, có thể xem như là một biện pháp để giúp nông dân tăng gia sản xuất, tăng thu nhập. Nhưng còn chuyện về đội xây dựng, nói lớn ra là xây dựng doanh nghiệp, nói bé lại, chuyện này chưa ai dám kết luận. Ai dám là người đi đầu thử nghiệm đây? Trầm mặc một hồi lâu, Dương Duy Thiên mới cười nói: - Bí thư Nghiêm, nếu không chúng ta hãy đem chuyện này ra cuộc họp của ban bí thư để cùng mọi người thảo luận xem sao. Lúc này, ban bí thư chẳng khác gì Ủy viên thường vụ, vì Đảng ủy và lãnh đạo huyện phân công không rõ ràng. Trong một cuộc họp thường vụ huyện ủy, bí thư, phó bí thư tất cả là 7,8 người. Ủy viên thường vụ trong cuộc họp thường vụ huyện ủy cũng chỉ khoảng 10 người. Kết ban bí thư thảo luận đưa ra cơ bản đều là kết quả của cuộc họp thường vụ huyện ủy. Không phải Dương Duy Thiên sợ phải gánh trách nhiệm, mà việc này quá lớn, chưa có tiền lệ ở những địa phương khác, thậm chí cả tỉnh Giang Nam cũng chưa có ai làm như vậy. Chẳng lẽ, người học đại học khác người bình thường hay sao? Tầm nhìn và tư tưởng cởi mở quyết định một người có thể nhìn xa đến đâu sao? Trong đầu vừa hiện lên một ý nghĩ như vậy, Dương Duy Thiên lại nhớ đến những lời Từ Quân Nhiên đã nói với anh ta trên đường về huyện. Không biết vì sao, lúc đó, Dương Duy Thiên bỗng thấy vô cùng kích động, trực giác nói cho anh ta biết, nếu như không làm gì đó, bản thân mình sẽ phải hối hận cả đời. - Lão bí thư, tôi thấy, chúng ta nên để đồng chí Từ Quân Nhiên trực tiếp giải thích. Lời nói của Dương Duy Thiên khiến Nghiêm Vọng Tung ngây người. - Ý của chủ tịch Dương là? Nghiêm Vọng Tung khó hiểu nhìn về phía Dương Duy Thiên. Dương Duy Thiên mỉm cười, lần đầu tiên anh ta cảm thấy mình chiếm thế thượng phong trước mặt lão bí thư. Dù sao trong việc sử dụng cán bộ trẻ, anh ta cho rằng, mình vẫn mạnh dạn hơn lão bí thư, hoặc có lẽ nên nói là, con mắt nhìn người của mình chính xác hơn lão bí thư một chút. Dương Duy Thiên lắc đầu, điều chỉnh lại cảm xúc và suy nghĩ rồi mới bình tĩnh nói: - Cấp trên đã chỉ thị chúng ta phải tiến hành cách mạng hóa cán bộ, trẻ hóa, kiến thức hóa, chuyên nghiệp hóa là một chiến lược cần thiết của cách mạng và xây dựng. Đồng chí Từ Quân Nhiên có trình độ văn hóa và kiến thức lý luận tương đối cao, là cán bộ trẻ có học lực cao nhất trong huyện chúng ta. Tôi thấy, về vấn đề sử dụng đồng chí này, huyện ủy vẫn hơi bảo thủ. Nghiêm Vọng Tung khẽ ngây ngờ, kinh ngạc nhìn Dương Duy Thiên, trong lòng vẫn đang nghĩ, có phải thần kinh Dương Duy Thiên không bình thường hay không, đột nhiên lại bị tên tiểu tử Từ Quân Nhiên lừa gạt, cho nó làm quan? Bên nay, Dương Duy Thiên vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt: - Tôi thấy, về việc sử dụng đồng chí Từ Quân Nhiên, chúng ta nên mạnh dạn hơn, để cho đồng chí ấy bạo dạn hơn, để cậu ấy chỉ đạo việc nuôi cá ruộng lúa của Lý gia trấn và phụ trách việc của đội xây dựng. Bí thư Nghiêm thấy sao? Anh ta nói xong mấy lời này, Nghiêm Vọng Tung đã ngây ngẩn cả người. Mặt mũi tỏ ra vô cùng kỳ quái. - Chủ tịch Dương, cậu có ý gì? Cậu nói lão già tôi đây đang chèn ép người trẻ tuổi hay sao? Ngữ khí của Nghiêm Vọng Tung tỏ ra rất bất mãn. Dương Duy Thiên nói gần nói xa về lợi ích và tác dụng của cán bộ trẻ, chẳng phải đang muốn ám chỉ ông ta không đề bạt cán bộ trẻ hay sao? Dĩ nhiên, Dương Duy Thiên không có ý đó, nhưng hết lần này đến lần khác Nghiêm Vọng Tung đều hiểu sai. Dương Duy Thiên bất đắc dĩ lắc đầu rồi trầm giọng nói: - Bí thư Nghiêm, tôi thấy đồng chí Từ Quân Nhiên là một nhân tài, nến mới muốn ông dùng cậu ấy. Nếu ông không đồng ý thì thôi vậy. Nghiêm Vọng Tung trừng mắt: - Chủ tịch Dương, tôi nghĩ là cậu đã hiểu lầm rồi. Tôi luôn coi trọng cán bộ trẻ tuổi có năng lực. Nếu đồng chí Từ Quân Nhiên là người tài, vậy cậu nói, nên cất nhắc cậu ta lên vị trí nào? Nói xong câu này, ông ta cũng không nhịn nổi cười. Không ngờ, về chuyện của Từ Quân Nhiên, mình lại ăn ý với Dương Duy Thiên như vậy. Thật là ngoài sức tưởng tượng. Dương Duy Thiên cũng đang há hốc mồm, ngạc nhiên ngoài mong đợi.