Trên mảnh đất trống, người của Cục công an huyện và văn phòng huyện ủy đang chật vật tách đám người của trấn Lý gia và sơn trang Đại Vương ra khỏi nhau. Thấy trong tay họ cầm côn, gậy, súng đạn, ai nấy sắc mặt đều rất nghiêm trọng.
Nếu hôm nay xảy ra án mạng, thì sẽ gây ra chuyện lớn cho xem.
- Ông à, ông có tin cháu không.
Từ Quân Nhiên đứng ở trước mặt Lý Hữu Đức mà nói.
Lý Hữu Đức năm nay đã 73 tuổi, là người có học lớn tuổi nhất ở trấn Lý gia. Trước giải phóng, ông đã từng học ở trên tỉnh. Nghe lời của người trước mặt, ông ta nheo mắt nhìn Từ Quân Nhiên, rồi lại nhìn đám lãnh đạo sau lưng Từ Quân Nhiên, cười hì hì:
- Tiểu Hỗn Cầu, cháu là người trấn Lý gia, ta không tin cháu thì tin ai?
Ông ta là một người đã thành tinh, dĩ nhiên phải biết, lúc này không phải thời khắc ôn chuyện cũ với Từ Quân Nhiên. Hôm qua, Ngâm Nguyệt tiên sinh từ huyện về, đã nói với ông ta, Quân Nhiên đã về huyện, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.
Nói xong, Lý Hữu Đức nhìn sang đám người của trấn Lý gia đang vây xung quanh, lớn tiếng nói:
- Chuyện hôm nay để Quân Nhiên làm chủ, mọi người thấy thế nào?
Mấy người cao tuổi kia đều là tai to mặt lớn ở trấn Lý gia, họ cũng là người đã chứng kiến Từ Quân Nhiên lớn lên, vì thế họ hiểu rõ tộc trưởng coi trọng đứa trẻ có học vấn cao nhất trong lịch sử trấn Lý gia này như thế nào. Có lẽ vì lý đó mà ai nấy đều nhanh chóng gật đầu đồng ý. Họ hiểu, vào giờ phút này, nếu người trong huyện ra mắt, chắc chắn phải có biện pháp giải quyết. Nếu thật sự xảy ra án mạng, nếu là người của Vương gia còn đỡ, nhưng nếu là người của bên mình, không biết giải thích như thế nào với gia đình người đó. Có Từ Quân Nhiên ra mặt, ít nhất cũng có thể nhờ cậy đươc đôi chút.
Một vị bô lão mặt mũi nhăn nheo, mở miệng nói:
- Quân Nhiên là trạng nguyên, là người học ở thủ đô. Lời của cậu ấy sẽ không sai.
Từ Quân Nhiên kìm nén sự xúc động, giải thích với mấy vị bô lão ở trấn Lý gia:
- Từ nhỏ cháu đã lớn lên ở trấn, các vị phụ lão trong trấn chính là người thân của cháu. Cháu xin cảm tạ sự tín nhiệm của các vị.
Nói xong, Từ Quân Nhiên xoay người, nhìn về phía Dương Duy Thiên:
- Chủ tịch, về phía trấn Lý gia, tôi có thể toàn quyền làm chủ.
Dương Duy Thiên ngây người. Trình Hoành Đạt cũng ngẩn ngơ. Mọi người có mặt ở hiện trường đều ngẩn ngơ.
Ngoài dự đoán của mọi người, mọi người đều không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Nếu sớm biết thế, việc gì họ phải bận rộn lâu thế chứ. Gọi Từ Quân Nhiên đến sớm một chút là được rồi.
- Vậy, đồng chí Từ Quân Nhiên, cậu đại diện cho trấn Lý gia, vậy còn bên phía Đại Vương trang...
Với tư cách là người có chức vụ cao nhất ở đây, Dương Duy Thiên trầm ngâm nói.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Chủ tịch cứ yên tâm, tôi đi nói chuyện với người của trang trại Đại Vương, chắc chắn có thể giải quyết được vấn đề.
Lúc này, hắn đã quyết định. Nếu hắn đã về huyện Vũ Đức, nhất định hắn phải giúp đỡ bà con trấn Lý gia đi một con đường khác trước. Làm giàu chỉ là bước đầu tiên, quan trọng nhất là, Từ Quân Nhiên định dùng cơ hội này để xây dựng uy thế của hắn trong nội bộ huyện ủy.
Vào những năm 80, tri thức là sức mạnh. Câu nói này không chỉ là một câu khẩu hiệu vô nghĩa. Chiêu bài sinh viên vừa tốt nghiệp đại học Kinh Hoa đồng nghĩa với việc, cho dù hắn có tạo nên thành tích hay quyết định gì thì cũng sẽ không có ai nghi ngờ hắn, chỉ biết, hắn biết nhiều thứ tiên tiến, hiện đại hơn họ. Nhưng cái Từ Quân Nhiên muốn làm là nhân việc này để gây ấn tượng với lãnh đạo huyện Vũ Đức.
Việc đầu tiên cần làm khi gia nhập chốn quan trường là khiến cho lãnh đạo biết được năng lực và tài năng của mình, nếu không, vĩnh viễn mình cũng không có cơ hội được thăng tiến.
- Buồn cười! Một vấn đề nhiều lãnh đạo không giải quyết được như vậy, một tên tiểu tử như cậu thì làm được gì chứ? Đừng tưởng rằng cậu học đại học thì cho mình hơn người, không coi ai ra gì!
Người đàn ông trung niên, cha của Tần Thọ Sinh – Tần Quốc Đồng lạnh nhạt nói.
Từ Quân Nhiên cau mày. Cái người tên Tần Quốc Đồng này thật là đáng ghét, nhiều lần làm khó mình không nói làm gì. Mấy câu nói lúc nãy của ông ta căn bản chỉ là những lời nói làm thui chột ý chí của mọi người. Theo cách ông ta nói, nếu hắn có thể giải quyết được chuyện này, làm không tốt sẽ đắc tội với lãnh đạo huyện ủy. Vì vấn đề lãnh đạo còn chưa giải quyết được, một người thanh niên mới ra đời lại giải quyết được, chẳng phải chứng minh lãnh đạo không có thực lực gì hay sao?
Trái lại, nếu mình không giải quyết được vấn đề, điều đó lại càng chứng mình mọi thứ mình vừa làm chẳng khác gì chỉ là đang tìm cách lấy lòng mọi người.
Quả nhiên là một tên cáo già giảo hoạt!
Nhớ lại những gì kiếp trước hắn biết về vị phó chủ tịch Tần, Từ Quân Nhiên đã hạ quyết tâm, sớm muộn gì cũng phải thu thập được người này.
Nếu là người bình thường, đối mặt với việc Tần Quốc Đồng làm khó dễ, có lẽ người ta đã loạn lên rồi. Nhưng dù gì, kiếp trước, Từ Quân Nhiên cũng từng là bí thư thành ủy, hắn chỉnh đốn lại cảm xúc, để mình bình tĩnh trở lại, giơ tay ngăn mấy người trấn Lý gia đang định nói. Hắn nói với Dương Duy Thiên:
- Chủ tịch, tôi có thể nói riêng với ngài mấy câu không?
Dương Duy Thiên trầm ngâm trong giây lát rồi gật đầu:
- Cậu đi theo tôi.
Hai người đi sang một bên. Dương Duy Thiên thận trọng nói với Từ Quân Nhiên:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, tôi có thể khẳng định với cậu, chuyện hôm nay rất quan trọng. Không được phép xem nhẹ hay đùa cợt với nó. Tuy cậu đã thuyết phục được người của trấn Lý gia, tôi rất vui, nhưng vấn đề hiện nay là việc trấn Lý gia và Đại Vương trang không thể đi đến thống nhất. Cậu có thể nói cho tôi biết, cậu định dùng cách nào để thuyết phục người đứng đầu Đại Vương trang không?
Từ Quân Nhiên hít sâu một hơi, ưỡn ngực, chậm rãi nói:
- Chủ tịch, tôi thấy thật ra, có thể thay đổi góc độ để nhìn nhận sự việc này. Ở đại học, thầy giáo của chúng tôi đã từng dạy về triết học, yêu cầu chúng tôi phải nhìn nhận sự việc về mặt bản chất, phân tích hai mặt của sự việc, nhìn nhận vấn đề từ nhiều góc độ khác nhau. Tôi thấy, sở dĩ trấn Lý gia và trang trại Đại Vương đánh nhau vì vấn đề nguồn nước, vì nguồn nước kia ảnh hưởng trực tiếp đến thu hoạch năm sau của họ, mà thu hoạch chính là bát cơm của người nông dân. Vì thế, nguyên nhân của mọi việc chỉ là hai bên quần chúng có cơm để ăn hay không. Nếu giải quyết được vấn đề này, việc tranh chấp nguồn nước sẽ được giải quyết.
Mắt Dương Duy Thiên sáng ngời. Ánh mắt nhìn Từ Quân Nhiên đã thay đổi. Đối mặt với chủ tịch huyện mà có thể nói chuyện khiêm tốn, rõ ràng như vậy, người thanh niên này đúng là đã có khí chất của một vị tướng. Nếu không nghĩ đến việc lão bí thư đề cử hắn vào huyện ủy, Dương Duy Thiên còn định để Từ Quân Nhiên đi theo mình đấy chứ.
- Vậy cậu có cách gì để giải quyết không?
Dương Duy Thiên nhìn Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Cách thì có, chỉ có điều chuyện này cần chủ tịch giúp đỡ.