Vương giả phạt đạo, chính giả phạt giao, binh giả phạt mưu. Làm quan cần phải có trí tuệ chính trị, nói trắng ra, đó là một kĩ thuật cần phải có kiến thức uyên bác.
Chẳng phải từ khi quay trở về huyện Vũ Đức, Từ Quân Nhiên đã vạch ra kế hoạch, tìm kiếm cơ hội để trở thành người giúp huyện Vũ Đức trở nên giàu có sao?
Vốn chính trị chính là pháp bảo giúp Từ Quân Nhiên thăng chức, Từ Quân Nhiên chẳng ngốc gì mà để vụt mất cơ hội lần này.
- Cám ơn chủ tịch huyện đã quan tâm.
Từ Quân Nhiên thành thật cám ơn Dương Duy Thiên.
Bất luận thế nào, với thân phận và địa vị của Dương Duy Thiên mà có thể nói ra được những lời như vừa nãy Từ Quân Nhiên thấy quả thực không tồi.
Cuối cùng Dương Duy Thiên nói với Từ Quân Nhiên:
- Lần này cậu đến trấn Lý Gia phải làm cho tốt. Tôi chỉ dặn cậu một chuyện đó là phải thận trọng cầu tiến. Nếu có khó khăn gì không giải quyết được thì có thể đến tìm tôi hoặc bí thư Nghiêm.
Từ Quân Nhiên cũng không khách sáo nữa, hắn cám ơn Dương Duy Thiên rồi hứa sẽ cố gắng làm thật tốt. Dù sao hắn và Nghiêm Vọng Tung cũng không giống nhau, có những thứ cần nói thì vẫn phải nói ra.
- Chủ tịch huyện cứ yên tâm, tôi nhất định không phụ sự kì vọng của chủ tịch huyện và chính quyền huyện, không làm xấu mặt các lãnh đạo.
Đợi đến khi Lục Duệ ra khỏi văn phòng, Dương Duy Thiên bước ra khỏi phía sau chiếc bàn làm việc đến gần Từ Quân Nhiên và nắm chặt tay hắn, hệt như ngày xưa quân vương tiễn tướng quân tâm phúc ra trận, giao trọng trách nặng nề đặt lên vai hắn.
Rời khỏi trụ sở huyện uỷ, Từ Quân Nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời. Bầu không khí đầu tháng 7 thật tuyệt, tiết trời trong xanh, mát mẻ, trên trời không gợn áng mây. Hi vọng đây sẽ là một khởi đầu tốt.
Buổi tối Lý Đông Viễn gọi Từ Quân Nhiên và một người đàn ông ước chừng 45,46 tuổi cùng đến nhà ăn cơm.
Người đàn ông đó tên Viên Kiến Thiết, là phó chủ tịch công xã trấn Lý Gia. Công việc của ông ta là quản lí các công việc ở đồn công an, bảo đảm an toàn sản xuất, phòng cháy chữa cháy, an toàn giao thông đường xá và sự ổn định của xã hội.
Nhắc đến xã trưởng công xã thì phải giải thích một chút về cơ quan quyền lực công xã nhân dân. Vào những năm đầu thập niên 50,60, khắp các vùng quê của TQ bắt đầu thực hiện công xã nhân dân. Cái được gọi là công xã nếu dùng con mắt hiện nay để nhìn thì đó chính là tổ chức kinh tế của quần chúng nhân dân lao động. Lúc đầu khi xã hội mới được thành lập đã thiết lập chế độ sở hữu duy nhất về nguyên vật liệu sản xuất, kết hợp phân phối về tiền lương và chế độ bao cấp, ảnh hưởng tới sự phát triển của sản xuất nông nghiệp. Có thể nói rằng, đó là một sai lầm.
Mà trên thực tế đến thời kì cuối cùng,"công xã nhân dân" chính là cơ quan chính quyền xã, tác dụng của nó chính là giữ vững quyền lực của chính quyền.
Tất nhiên đến thập kỉ 60 hầu hết các công xã đều thực hiện chính sách "Ba cấp sở hữu, đội là cơ sở", khôi phục và mở rộng việc chia ruộng đất cho dân đồng thời phát triển hình thức các hộ cá nhân kinh doanh thêm. Thế nhưng vẫn tồn tại các nhược điểm đó là thái quá trong việc quản lí, hình thức kinh doanh đơn nhất và chế độ phân phối chia đều. Đồng thời công xã luôn thực hiện chính sách "Hợp nhất chính trị xã hội", có nghĩa là kết hợp cơ quan chính quyền cấp cơ sở và cơ quan lãnh đạo tổ chức kinh tế làm một.
Các cấp cơ quan quyền lực của công xã bao gồm Đại hội đại biểu xã viên công xã, Đại hội đại biểu xã hội đội sản xuất và Đại hội xã viên đội sản xuất.
Cơ quan quản lí của công xã là uỷ ban quản lí các cấp.
Cơ quan giám sát của công xã là uỷ ban giám sát các cấp. Đội sản xuất có quy mô tương đối nhỏ, có thể chỉ có một giám sát viên.
Đại hội đại biểu xã viên công xã chính là đại hội đại biểu của nhân dân trong xã. Đại biểu xã viên chính là đại biểu của Đại hội đại biểu nhân dân xã.
Về mặt hành chính, uỷ ban quản lí công xã chính là chính quyền xã, chịu sự lãnh đạo của Uỷ ban nhân dân huyện. Thi hành quyền của Uỷ ban nhân dân xã trên các lĩnh vực như: thiết lập quản lí sản xuất, tài chính, lương thực, thương mại, dân chính, giáo dục văn hoá, y tế, dân binh và giải quyết các tranh chấp dân sự.
Mà xã trưởng của công xã chính là thôn trưởng.
Chỉ là Từ Quân Nhiên biết rằng, đợi đến cuối năm nay, sau khi có thông báo chính thức của Nhà nước về việc sửa hiến pháp xoá bỏ công xã thì cái chức danh xã trưởng sẽ không còn nữa.
Vì vậy trước đó quy hoạch hành chính nông thôn ở cấp cơ sở khá là hỗn loạn.
- Từ Quân Nhiên, trước đây Lão Viên cùng ta vào bộ đội, lại cùng nhau chuyển nghề, cháu gọi là chú Viên đi.
Lý Đông Viễn chỉ vào Viên Kiến Thiết mà nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên vội vàng cung kính nâng chén rượu lên, nghiêm túc nói với Viên Kiến Thiết:
- Cháu chào chú Viên.
Hắn biết rõ, đây chính là Lý Đông Viễn đang sắp xếp cho hắn trước khi đến trấn Lý Gia. Suy cho cùng làm phó bí thư Đảng uỷ mà không có người đáng tin cậy thì không được
Thế nhưng Từ Quân Nhiên không hề lo lắng vấn đề này. trấn Lý Gia không giống với những nơi khác, từ trên xuống dưới hắn đều rất quen thuộc, ngay đến xã trưởng kiêm bí thư Đảng uỷ Lý Càn Khôn cũng là người dõi theo sự trưởng thành của hắn, vì thế chắc chắn không thể phát sinh mâu thuẫn. Điều duy nhất hắn lo lắng là làm thế nào để thuyết phục bà con nông dân dám trồng lúa nước nuôi cá và ra ngoài làm việc.
Chỉ là điều này hắn không thể nói với Lý Đông Viễn.
Viên Kiến Thiết là người sảng khoái, cũng không khách sáo mà nâng bát rượu lên chạm vào chén của Từ Quân Nhiên rồi nói:
- Phó bí thư Từ, ta kính cháu một chén. Ta đây là người thô lỗ, không học nhiều và hiểu biết như cháu. Sau này cứ gọi ta là ông Viên là được rồi, đồn cảnh sát sẽ kiên quyết phục tùng sự chỉ huy của cháu, lãnh đạo bảo đi về phía đông, chúng tôi sẽ không dám đi về tây!
Nói xong liền dứt khoát đưa bát rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Từ Quân Nhiên lắc đầu cười khổ, đối mặt với những người phóng khoán như vậy, hắn thực sự cũng hết cách, may mà có Lý Đông Viễn giải vây cho hắn, Lý Đông Viễn cười nói:
- Ông Viên là người nóng tính, Từ Quân Nhiên cháu đừng để ý. Lão Viên, tôi chỉ có một đứa cháu có tiền đồ này thôi đấy, ông nhớ kĩ cho tôi, sau này nó mà xảy ra chuyện gì thì ông đừng có trách tôi trở mặt!
Viên Kiến Thiết đưa tay ra sờ lên mặt sau đó cười nói:
- Ông yên tâm, cái mạng của Lão Viên tôi đây là do ông cứu về! Chuyện này cứ để tôi lo.
Từ Quân Nhiên thầm gật đầu. Tuy Lý Đông Viễn không còn làm cục trưởng cục công an huyện nhưng trong nội bộ hệ thống chính pháp vẫn còn rất nhiều mối quan hệ.
Sáng ngày hôm sau, Từ Quân Nhiên lên đường đi nhận chức, quả nhiên Nghiêm Vọng Tung nói không sai, người đưa hắn đi là Bộ trưởng bộ tổ chức Phục Tuý.
- Bộ trưởng Phục, làm phiền anh rồi.
Ngồi trên chiếc xe jip cũ kĩ, Từ Quân Nhiên cung kính nói với Phục Tuý.
Phục Tuý mỉm cười:
- Có gì đâu Tiểu Từ, chú là cán bộ chủ chốt được huyện uỷ đặc biệt bồi dưỡng, anh đưa chú đi cũng là điều tất nhiên.
Ngừng một chút anh ta nói tiếp:
- Đúng rồi, quan hệ tổ chức của chú, hôm qua bên Thủ đô đã chuyển lên Bộ tổ chức thành uỷ, hôm qua thành uỷ thông báo cho tôi.
Đây là chuyện Từ Quân Nhiên làm sau khi trọng sinh. Hắn viết mấy phần báo cáo xin trường và khoa xin được về quê hương công tác, chuyện này tuy bị Hoàng Tử Hiên phá đám, thế nhưng trường cuối cùng cũng đồng ý chuyện của hắn, gửi hồ sơ của Từ Quân Nhiên về thành phố Toàn Châu tỉnh Giang Nam.
Trong xe tổng cộng có 4 người, bao gồm cả lái xe và một nhân viên thông tin mà Phục Tuý gọi đến từ tổ văn thư, mọi người phải vịn tay vào cửa xe, tránh bị va vào đầu.
Huyện Vũ Đức có tất cả 4 chiếc xe con, trừ chủ tịch huyện và bí thư huyện ủy mỗi người một chiếc, còn lại hai chiếc thì lãnh đạo nào xuống xã thì người đó dùng.
- Đúng rồi Tiểu Từ, cậu có quen Phó bộ trưởng Hoàng của bộ tổ chức thành uỷ không?
Phục Tuý đột nhiên hỏi.
Hoàng Tử Tề sao?
Trong mắt Từ Quân Nhiên ánh lên tia nhìn lạnh lẽo!