- Quân Nhiên, lần này về em phải giúp anh.
Lý Dật Phong tỏ ra đau khổ nói với Từ Quân Nhiên, làm cho từ Quân Nhiên cảm thấy nếu như mình không giúp anh ta lần này, anh ta sẽ lập tức khóc cho mình xem.
Có chút sửng sốt, Từ Quân Nhiên tỏ ra ngạc nhiên nhìn Lý Dật Phong:
- Anh Hổ Tử, làm sao vậy?
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cũng đã tới đại viện huyện uỷ huyện Vũ Đức, Từ Quân Nhiên ngày mai mới đến huyện uỷ báo cáo, theo như cách nói của Lý Dật Phong, tối hôm nay nếu như Từ Quân Nhiên không ở lại nhà mình, ngày mai anh ta sẽ bị ba và bà nội đuổi ra khỏi nhà thành kẻ vô gia cư.
Lý Dật Phong vẻ mặt đầy đau khổ giải thích:
- Vừa rồi tôi đi mua bánh kem, kết quả gặp cậu giúp cậu đánh nhau, đem tiền cho hết người ta rồi, tôi...
Vẫn chưa nói hết câu, đã nghe thấy một tiếng sanh sanh vang lên bên tai hai người:
- Đại lão Hổ, kẹo sữa thỏ trắng của em đâu?
Sắc mặt Lý Dật Phong suy sụp, nhìn về phía Từ Quân Nhiên bắt đầu không ngừng nháy mắt ra hiệu.
Từ Quân Nhiên quay đầu lại, đã nhìn thấy một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu đang đứng trước mặt hai người, độ tuổi khoảng chừng mười, mười một tuổi, đôi mắt cô rất to, sáng lấp lánh như những ngôi sao trong màn đêm, trên người khoát một bộ váy màu trắng, tuy rằng không phải kiểu cách rất quý phái, nhưng cũng rất rạng ngời. Hơn nữa đứa bé gái này vô cùng đáng yêu, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, bờ môi trắng nõn nã, khoé môi nhếch lên một chút có vẻ như đang cười như lại không, khiến cho người ta cảm nhận được vẻ đẹp vô cùng tận, cái mũi xinh xắn hơi nhếch lên, lộ ra một vẻ nghịch ngợm, phối hợp với khí chất nhã nhặn của cô bé, đây chính là một Tiểu La Ly hoạt bát xinh đẹp.
- Đại Lão Hổ, kẹo sữa thỏ trắng của em đâu?
Tiểu La Ly ngạc nhiên nhìn Từ Quân Nhiên, cũng không nói lời nào, nhưng lại đứng trước Lý Dật Phong với vẻ mặt đau khổ, đưa tay ra hỏi.
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên, nhìn Lý Dật Phong ngồi xổm xuống, dùng một giọng nói ấm áp khiến cho người ta phải nổi hết cả da gà:
- Đoá Đoá à, anh Lão Hổ hôm nay có việc, kẹo sữa thỏ trắng, ngày mai anh mua cho em được không nè?
- Đoá Đoá?
Từ Quân Nhiên nhìn Tiểu La Ly, tỏ ra một biểu hiện vô cùng ngạc nhiên.
Tiểu La Ly có tên là Đoá Đoá đó vừa nghe không có kẹo sữa thỏ trắng của mình, miệng lập tức quắt lấy, trong mắt đầy uỷ khuất nước mắt lưng trừng, dường như chỉ một chút nữa thôi nước mắt sẽ chảy ra.
Lý Dật Phong giật cả mình, lập tức chảy cả mồ hôi bắt đầu an ủi dỗ ngọt Tiểu La Ly, hận không thể làm ngựa cho đối phương cưỡi.
Một bên dỗ ngọt tiểu nha đầu này, một bên nháy mắt với Từ Quân Nhiên, muốn Từ Quân Nhiên giúp mình giải vây.
- Nghiêm Đoá Đoá đây sao?
Bất chợt trong đầu Từ Quân Nhiên hiện lên một hình ảnh, hai mươi năm sau, Lý Dật Phong bị Nghiêm Đoá Đoá bịp lấy lỗ tai lớn tiếng kêu:
- Vợ buông tay, vợ buông tay!
Thì ra, cặp vợ chồng này hồi nhỏ có bộ dạng như thế này.
Có chút buồn cười lắc đầu, Từ Quân Nhiên sửa lại một chút biểu cảm của mình, để lộ ra một vẻ cười rất hài lòng đầy ấm áp của mình, đi lên phía trước cười nói với Nghiêm Đoá Đoá đang làm Lý Dật Phong đau cả đầu:
- Tiểu muội Đoá Đoá, Bí thư Nghiêm – Nghiêm Vọng Tung là ai của em?
Nghiêm Đóa Đóa dừng đôi tay bé nhỏ của mình đang trừng phạt tên xấu xa kia, nghiêng mặt nhìn Từ Quân Nhiên, một lúc sau mới chớp đôi mặt to xinh đẹp cười hi hi nói:
- U-aaa. . nhìn anh có vẻ quen quen, Đóa Đóa biết anh sao?
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ một lúc, cảm thấy tính tình của dì Đóa Đóa này từ nhỏ đã là như vậy rồi sao? Kiếp trước hẳn là mình vẫn chưa bị người dì này xử lý qua. Vào thời điểm đó, Lý Dật Phong đã là Phó bí thư lập pháp huyện ủy huyện Võ Đức rồi, mình ở kiếp trước dường như bị cha nuôi ném đến nhà của dì Đóa Đóa và lớn lên ở đó, thường xuyên bị người dì xinh đẹp này đem ra làm trò, bởi vì tuổi tác của hai người chỉ hơn kém nhau hai tuổi, nói là trưởng bối nhưng nhìn có vẻ là bạn bè nhiều hơn.
- Cái này, mấy năm trước anh có đến qua nhà của em đấy.
Từ Quân Nhiên nói một cách chân thật với Nghiêm Đóa Đóa. Hắn không hề nói dối, trước khi vào đại học, Từ Quân Nhiên thật sự có cùng thầy giáo đến Nghiêm gia vài lần, lúc đó Nghiêm Đóa Đóa chỉ mới có năm sáu tuổi, luôn cứ quấn quít lấy bắt Từ Quân Nhiên dậy mình ngâm thơ đường, hát nhạc thiếu nhi...
Nghiêm Đóa Đóa dùng bàn tay nhỏ bé trắng nõn nà kéo Lý Dật Phong thấp xuống bên mình:
- Đại Lão Hổ, anh ta nói thật chứ?
Lý Dật Phong liền vội gật đầu:
- Là thật, là thật đấy, anh ta là Quân Nhiên, người anh trai dậy em ngâm thờ Đường đó.
- Ah! Là anh Quân Nhiên!
Tiểu La Ly hoan hô một tiếng, liền nhào vào lòng Từ Quân Nhiên.
Có chút lúng túng ôm lấy người dì kiếp trước của mình, bây giờ lại là em gái, một lúc lâu sau Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ nói một câu:
- Cái này, Đóa Đóa à, ông nội của em có nhà không?
Lúc này Nghiêm Đóa Đóa mới nhúc nhích nghiêng đầu ra khỏi lòng ngực của Từ Quân Nhiên, cười hi hi nói:
- Ông nội có ở nhà, đang đánh cờ với ông nội Long, anh Quân Nhiên, em dẫn anh đi.
Sắc mặt Lý Dật Phong liền thay đổi, Từ Quân Nhiên ngược lại mặt nở nụ cười.
Đối với kiếp trước của Từ Quân Nhiên, cả đời hắn chỉ kính trọng hai vị trưởng bối, một là cha nuôi, ngoài ra người kia chính là thầy giáo của cha nuôi – Ngâm Nguyệt tiên sinh.
Ngâm Nguyệt tiên sinh họ Long, lấy danh là Ngâm Nguyệt tiên sinh, trước đến nay cũng đều không nói tên mình cho người ta biết, có người hỏi đến ông liền trả lời quên mất rồi, dần dần, hương thân trong thôn đều cho rằng ông họ Long tên Ngâm Nguyệt, ông cụ từng là đại sư quốc học có tiếng ở Thủ đô, đại sư đảm nhiệm dạy môn kinh hoa, sau đó trong thời gian hoạt động loạn lạc bị đẩy đến huyện Vũ Đức. Lúc đó cha mẹ ông đều đã mất, người trấn Lý gia tuy rằng đã thu dưỡng ông ta, nhưng lại không có cách nào cho ông đi học. Cuối cùng chính Long Ngâm Nguyệt chủ động đảm nhận trọng trách dạy dỗ cha nuôi, có thể nói, cha nuôi có thể thi đậu đại học Kinh Hoa, không thể nào không có công lao của vị sư phụ này, mà ở kiếp trước, Từ Quân Nhiên cũng theo ông cụ đa tài này học hỏi rất nhiều thứ.
Mà ông nội của Nghiêm Đóa Đóa – Nghiêm Vọng Tung, là người uy vọng cao nhất ở huyện Vũ Đức.
Năm nay Nghiêm Vọng Tung đã sáu mươi mốt tuổi rồi, dựa theo quy định sử dụng cán bộ vừa được ban bố, hẳn là ông đã đến tuổi về hưu. Nhưng vì tình hình đặc biệt của huyện Vũ Đức, trong thành phố không thể không mời ông tiếp tục nhậm chức, ổn định đại cục.
Vào thời gian giải phóng vị lão Bí thư này cầm lấy cây dao nhọn của mình, người đầu tiên đánh vào huyện Vũ Đức, từ đó về sau gắn bó keo sơn với mãnh đất này, bốn mươi năm, trải qua rất nhiều sự thay đổi, ông ta cũng đều một lòng một dạ trấn trụ bảo vệ lấy huyện Vũ Đức. Từ Quân nhiên được biết, vào năm đó phái tạo phản muốn tiến hành công khai xử lý nhóm thành phần trí thức vừa được đẩy đến huyện Vũ Đức, kết quả bị lão Bí thư Nghiêm cầm lấy một khẩu súng trấn trụ ngay cửa huyện ủy, ông cụ hô to một câu "Hôm nay ai dám động vào những người đọc sách một cộng lông, trước tiên hãy hỏi có chơi lại khẩu súng trong tay của lão già không.
Cứ như vậy, các người trong "Tẩu Tư phái" bị đẩy đến huyện Vũ Đức, không một ai bị chết dưới tay phái tạo phản.
Nếu như không phải ông cụ qua đời qua sớm, e rằng tiền đồ của Lý Dật Phong sau này còn tiến xa hơn một chút, dù sao cũng là cháu rể của Nghiêm lão, những người từng nhận qua ân huệ của ông cụ, theo ký ức kiếp trước của Từ Quân Nhiên, vào năm đó địa vị cũng rất cao, chẳng qua là bởi vì ông cụ qua đời quá sớm, các mối quan hệ cũng dần dần đứt đoạn cả rồi.
Mà kiếp này, việc Từ Quân Nhiên phải làm đầu tiên, chính là thay đổi vận mệnh của Nghiêm Vọng Tung!