Chương 42: Nói chuyện.

Thăng Thiên Chi Lộ

Thần Quang Lộ Tây Pháp 27-06-2024 14:51:29

Những năm 80 vẫn chưa có cái chức vụ gọi là phó bí thư chuyên trách, cái gọi là văn phòng bí thư thực ra cũng chẳng khác uỷ ban thường trực là mấy. Một văn phòng mà có đến mười mấy người, kết quả là có 7,8 người giữ chức phó bí thư, còn rôm rả hơn cả uỷ ban thường trực. Mọi người đều vì lợi ích của mình, không ai nhường ai. Văn phòng bí thư như một cái chợ thực phẩm, các phó bí thư tranh cãi kịch kiệt, sau đó trình nghị quyết lên cho uỷ ban thường trực xem. Mà chuyện Từ Quân Nhiên nhận chức cũng được thông qua như vậy. - Quân Nhiên, ông hỏi lại lần nữa, có thật là cháu đồng ý xuống cơ sở không? Nhìn đứa cháu đang ngồi ngay ngắn trước mặt mình, Nghiêm Vọng Tung thở dài một hơi nghiêm túc hỏi Từ Quân Nhiên. Đứa nhỏ này ông đã nhìn nó từ bé cho tới lúc trưởng thành, từ lúc thiếu niên cho đến thanh niên, người tiễn nó đi học đại học cũng là ông. Cứ nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp nó sẽ như cá chép vượt vũ môn rời khỏi cái vùng quê nghèo khó này. Thật không thể ngờ được nó lại quyết tâm quay về huyện Vũ Đức. Mà bây giờ ông lại đang giương mắt nhìn nó dấn thân vào công việc có thể coi là nguy hiểm. Nghiêm Vọng Tung thật sự có chút hối hận. Khác với người theo chủ nghĩ lý tưởng như Dương Duy Thiên, Nghiêm Vọng Tung sống thực tế hơn. Ông hiểu rằng một khi chuyện ở công xã trấn Lý Gia bị lộ ra ngoài, người khởi xướng là Từ Quân Nhiên chắc chắn sẽ chịu áp lực vô cùng lớn, thậm chí còn bị quy cho tội đi theo chủ nghĩa tư bản. Đến lúc đó chỉ sợ ngay cả ông trời cũng chẳng cứu được hắn. Nhưng lúc này Nghiêm Vọng Tung thật sự cũng chẳng còn cách nào khác. Ngay đến chuyện ăn uống cũng trở thành vấn đề với người dân, người làm quan lại không nghĩ cách giải quyết thì liệu còn xứng với 3 chữ "quan phụ mẫu" không? Vì vậy ông chỉ có thể nhìn Từ Quân Nhiên đi vào con đường này. Trong lòng ông cũng đã tính toán, nếu chuyện này vỡ lở ra, ông sẽ đẩy Dương Duy Thiên ra, tự mình đứng ra gánh trách nhiệm, nói rằng mình yêu cầu Từ Quân Nhiên làm như vậy. Chỉ cần bảo đảm an toàn cho Từ Quân Nhiên rồi tính. Đương nhiên Từ Quân Nhiên không biết dự tính cho chuyện xấu nhất có thể xảy ra của Nghiêm Vọng Tung, hắn vô cùng tự tin cười nói: - Ông ơi, ông yên tâm, từ khi bắt đầu vào đại học cháu đã dự định quay về huyện Vũ Đức. Đến trấn Lý Gia làm việc là tâm nguyện của cháu. Thở phào một hơi, Nghiêm Vọng Tung mới nói: - Nếu cháu đã quyết định rồi thì ta sẽ nói với cháu những lời tự tâm can mình. Sau đó ông nhìn Từ Quân Nhiên, châm một điếu thuốc lá rồi giới thiệu tình hình ở trấn Lý Gia cho Từ Quân Nhiên biết. Từ Quân Nhiên lấy ra một cuốn sổ nhỏ ghi chép lại những điều mà Nghiêm Vọng Tung dặn dò. Hắn biết, mặc dù mình lớn lên ở trấn Lý Gia song công xã trấn Lý Gia ngày nay không phải là nơi mà người nhà họ Lý một tay che trời, vẫn có những nhân tố bất trắc, nếu không Nghiêm Vọng Tung chắc chắn không cần dùng thái độ nghiêm túc như vậy để nhắc nhở. Cuối cùng Nghiêm Vọng Tung nhìn Từ Quân Nhiên: - Buổi chiều cháu đi nhận chức, ta không đi đâu. Cháu đến nhận chức phó, ta và Dương Duy Thiên đi đều không được hay lắm. Bộ trưởng Phục sẽ đưa cháu đi. Từ Quân Nhiên gật đầu: - Dạ vâng cháu biết, Bí thư Nghiêm. Ngừng một lát, Nghiêm Vọng Tung nói tiếp: - Lát cháu đến gặp chủ tịch huyện Dương, ông ấy có lời muốn nói với cháu. Từ Quân Nhiên đồng ý sau đó đứng dậy chào và rời đi. Chỉ có những kẻ không hiểu biết mới hứa hươu hứa vượn để thể hiện quyết tâm, so với việc ba hoa chích choè chẳng bằng dùng hành động để chứng minh quyết tâm của mình. Bước qua trụ sở huyện uỷ, Từ Quân Nhiên bước vào toà nhà 4 tầng của chính quyền huyện, điều kiện ở huyện Vũ Đức không tốt, trên thực tế chính quyền huyện và huyện uỷ làm việc cùng một chỗ, chỉ là phân ra làm hai toà nhà. Hai toà nhà này được xây từ thời kiến quốc, còn nhiều tuổi hơn Từ Quân Nhiên gấp nhiều lần. Phòng của Dương Duy Thiên ở ngoài cùng phía Đông lầu 3, diện tích không lớn. Cũng giống như Nghiêm Vọng Tung, ông là một cán bộ tiết kiệm. Hoặc có thể nói, cán bộ thời kì này đều giống nhau, cho dù có phải là cán bộ tốt hay không thì họ đều giản dị, cần cù tiết kiệm, chẳng giống sau này, cơ quan có mười mấy người mà làm việc trong toàn nhà đến cả chục triệu. Điều kiện không cho phép là điều thứ nhất, nhưng hơn thế đó là tư tưởng của người ta không có sự xa hoa lãng phí. Từ Quân Nhiên biết rõ, chỉ vài năm sau khi kinh tế Trung Quốc phát triển, chính phủ có tiền nên tâm tư của một số người cũng linh hoạt hơn, gây ra những vấn đề nghiêm trọng. Thế nhưng bây giờ điều này đối với hắn quả thực xa vời, điều hắn cần làm bây giờ là phải đánh thắng trận đầu tiên ở trấn Lý Gia đã. - Xin chào, tôi tìm Chủ tịch huyện Dương. Đứng đối diện với tấm biển ghi phòng làm việc của chủ tịch huyện, Từ Quân Nhiên khách khí chào hỏi một người đàn ông đang thu xếp văn kiện. - Xin chào, cậu là đồng chí Từ Quân Nhiên? Người đàn ông kia tầm ngoài 30 tuổi, vô cùng nho nhã lịch sự chào Từ Quân Nhiên. Từ Quân Nhiên ngây người nghe đối phương giới thiệu, hoá ra anh ta là Tiêu Hồng Hoa, là thư kí của Dương Duy Thiên. Nghe anh ta tâm sự nhiệt tình một cách thái quá, Từ Quân Nhiên cười khổ. Người này quả thực trước sau vẫn vậy, kiếp trước khi Dương Duy Thiên làm bí thư thành uỷ thì anh ta đã là cục trưởng một cục nào đó ở thành phố Toàn Châu. Thế nhưng mỗi lần nói chuyện với Từ Quân Nhiên anh ta vô cùng nhiệt tình và thân thiết. Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. - Đúng rồi, bây giờ nên gọi cậu là bí thư Từ. Anh nghe nói chú được chính thức công nhận là phó bí thư Đảng uỷ công xã trấn Lý Gia đúng không? Tiêu Hồng Hoa không hề cảm thấy giữa hai người cần có khoảng cách tôn trọng dù mình chỉ là nhân viên bình thường, còn Từ Quân Nhiên thì đã là cán bộ cấp phòng, anh ta vô cùng nhiệt tình với Từ Quân Nhiên. Từ Quân Nhiên hiểu ra, mặc dù Tiêu Hồng Hoa chỉ là nhân viên bình thường, nhưng lại là nhân viên thông tin bên cạnh chủ tịch huyện, là thân tín bên cạnh cán bộ, là cận thần bên cạnh Hoàng thượng. Thế nên cho dù mình có là phó bí thư Đảng uỷ công xã đi nữa thì cũng chỉ ngang hàng với người ta mà thôi. Đối với thái độ này của Tiêu Hồng Hoa, Từ Quân Nhiên không hề thấy phản cảm, chỉ là chuyện bình thường thôi. Hơn nữa Tiêu Hồng Hoa là người không tồi. Ít nhất là theo sự hiểu biết của Từ Quân Nhiên, phẩm hạnh của anh ta rất tốt. Cho dù là sau này khi anh ta ngồi lên chức vụ cao cũng không làm chuyện phạm pháp. Phải biết rằng anh ta làm đến chức chủ nhiệm uỷ ban phát triển kinh tế Toàn Châu, cục trưởng cục tài chính, đều là có liên quan đến tiền, thế nhưng lại không hề phạm một lỗi nào. Điều này cho thấy người này biết giữ lấy thân. Thế nên Từ Quân Nhiên cũng có ý kết bạn với anh ta. - Anh khách sáo rồi, sau này có chuyện gì anh cứ nói, ở trấn Lý Gia lời nói của em cũng có chút trọng lượng. Từ Quân Nhiên cười nói với Tiêu Hồng Hoa. Thêm một người bạn là thêm một con đường, mình cũng chẳng cần cứng nhắc quá. Lăn lộn trên quan trường nếu máy móc quá thì sẽ chẳng thể tiến xa được.