Chương 39: Lối thoát của Lý Dật Phong.

Thăng Thiên Chi Lộ

Thần Quang Lộ Tây Pháp 27-06-2024 14:51:26

Từ Quân Nhiên cũng không nghĩ mình có thể giải quyết mọi vấn đề, hắn đã sớm biết câu trả lời này. Nhiều năm làm quan khiến hắn hiểu rõ một điều, dù cho có kế hoạch chắc chắn thế nào thì trước khi kết thúc cũng vẫn có thể xảy ra biến hóa. Đối với hắn, kế hoạch nuôi cá trong ruộng lúa cùng công ty xây dựng là bước đầu tiên để mở ra con đường ở huyện Vũ Đức, không chỉ đem lại hiệu quả và lợi ích kinh tế mà còn tạo nên uy vọng của hắn. Tại thời đại kinh tế nắm vai trò quan trọng như sau này, một cán bộ có văn hóa có tư tưởng phát triển kinh tế sẽ có bất đồng đãi ngộ với một người chỉ biết cúi đầu làm theo lãnh đạo. Hôm nay mặc dù nhất thời xúc động cứu Lâm Vũ Tình nhưng Từ Quân Nhiên cũng có ý riêng. - Chị Vũ Tình, chị cũng biết đấy, em sắp đi nhận chức ở trấn Lý gia rồi. Lâm Vũ Tình cau đôi mi thanh tú lại, không biết Từ Quân Nhiên nói tới chuyện này là có ý gì. Từ Quân Nhiên cười cười: - Chị nếu tin em thì có thế đóng cửa tiệm cơm này lại, đợi chị đến trấn Lý gia em sẽ sắp xếp cho chị một công việc. Dừng một chút hắn tiếp tục nói: - Tuy nhiên nếu chị làm việc ở thành phố Bằng Phi em thấy tốt hơn. Lâm Vũ Tình im lặng không nói, cô không biết mình có nên tin tưởng người trẻ tuổi này hay không, mặc dù hắn nhỏ hơn mình 7 tuổi nhưng khí thế và trấn định, hắn biểu hiện ra còn hơn những vị đại nhân vật trong huyện mà mình từng gặp qua trước kia. Đây cuối cùng là một người như thế nào? - Chị Vũ Tình, chị yên tâm, chị đến thành phố Bằng Phi sẽ không có ai làm khó chị, bên đó có bạn học đại học của em, chị chỉ cần làm một ít công tác liên lạc là được. Từ Quân Nhiên thấy Lâm Vũ Tình hơi do dự, liền khích lệ Lâm Vũ Tình. Lâm Vũ Tình nghĩ nghĩ, cuối cùng hạ quyết tâm nói: - Thế này đi, chờ em đến trấn Lý gia công tác chị sẽ đến tìm em. Từ Quân Nhiên cười: - Vậy cũng được, em chờ chị. Nhìn trời đã không còn sớm, Từ Quân Nhiên đứng dậy chào Lâm Vũ Tình, rời khỏi tiệm cơm, Lâm Vũ Tình nhìn theo bóng lưng hắn, không biết vì sao đối với cuộc sống của mình sau này, lại xuất hiện một ước mơ trước nay chưa từng nghĩ. ... ... - Quân Nhiên, cậu sao thế? Thấy cánh tay Từ Quân Nhiên quấn một tầng băng gạc trở về nhà, Lý Dật Phong đứng phắt lên. Theo như Lý Dật Phong nghĩ, Từ Quân Nhiên sẽ không vô cớ bị thương, tám chín phần là đánh nhau cùng Trình Hồng Phát. Không đợi y nói xong, Từ Quân Nhiên lắc đầu nói: – Anh Hổ Tử, không sao đâu, lúc uống rượu chẳng may đứt tay. Lý Dật Phong nghi ngờ nhìn Từ Quân Nhiên không nói thêm, vì bà Lý cùng Lý Đông Viễn nghe tiếng kêu của gã đã vội vàng từ trong phòng đi ra, đến bên cạnh Từ Quân Nhiên, biểu hiện của bà lão đau lòng không nhẹ. Từ Quân Nhiên mỉm cười an ủi mấy trưởng bối đang lo lắng không thôi, đưa ánh mắt về phía Lý Dật Phong đang đi ra cửa, hắn hiểu rõ tính tình của Lý Dật Phong, đừng thấy y không nói gì, trong lòng nhất định có ý nghĩ quỷ quái. Chính mình bị thương không giải thích được, y chắc chắn nghĩ là do Trình Hồng Phát gây ra, nếu mặc y đi ra ngoài khẳng định y sẽ tìm Trình Hồng Phát đánh nhau báo thù cho mình. Lý Dật Phong thấy Từ Quân Nhiên ra hiệu, cho dù khó hiểu nhưng vẫn dừng bước, từ nhỏ đến lớn dù lớn tuổi hơn, nhưng Lý Dật Phong biết người này thông minh hơn mình nhiều, chỉ cần hắn ở sau lưng chỉ điểm, mỗi lần mình đánh nhau đều chưa từng thua. Phải biết rằng trẻ con ở nông thôn đánh nhau không giống ở thành phố, mỗi bên đều có một nhóm người, khi đánh nhau bên nào chiếm lẽ phải người lớn dễ tha thứ. Mà chỉ cần có Từ Quân Nhiên, mỗi lần đánh nhau hắn đều tìm ra vấn đề của đối phương khiến cho người lớn muốn mắng cũng khó. Cho nên dù Lý Dật Phong hận không thể lao ra đánh bầm dập mặt mũi Trình Hồng Phát nhưng vẫn kiên nhẫn đứng lại. - Cuối cùng là gặp chuyện gì? Đợi mấy vị trưởng bối hỏi thăm xong rồi tự mình đi làm việc riêng, Lý Dật Phong mới kéo Từ Quân Nhiên sang một bên, thấp giọng hỏi. Gã không tin Từ Quân Nhiên nói không cẩn thận bị đứt tay, lý do này quá vớ vẩn. Từ Quân Nhiên cười khổ, giải thích nguyên nhân cho Lý Dật Phong. Lý Dật Phong trầm mặt xuống, nắm chặt nắm đấm nói: - Con mẹ nó, để ta gọi bọn Nhị Cẩu Tử, không đánh gãy một chân Tần Tam không được! Gã không phải đang nói đùa, tính tình Lý Dật Phong là như thế, đối với người nhà cùng bằng hữu rất quan tâm, nếu người thân của gã bị thương tổn thì gã sẽ nổi điên. Kiếp trước Từ Quân Nhiên tận mắt thấy, Lý Dật Phong vì cha nuôi bị người gây khó dễ đã chỉ tay vào lãnh đạo huyện ủy chửi ầm lên, không cho đối phương chút thể diện nào. Nhẹ nhàng lắc đầu, Từ Quân Nhiên thấp giọng nói với Lý Dật Phong: – Anh Hổ Tử, anh tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột! Thấy bộ dạng Lý Dật Phong muốn nói lại thôi, trong lòng Từ Quân Nhiên cảm thấy ấm áp, đây mới là người thân của mình, bất kể điều gì xảy ra đều luôn đứng bên mình. - Anh Hổ Tử, anh yên tâm đi, Tần Tam không hung hăng càn quấy được lâu đâu, em khẳng định trong vòng một năm chắc chắn anh ta sẽ tiêu đời. Từ Quân Nhiên bình tĩnh nói với Lý Dật Phong: - Không chỉ có anh ta, những tên lưu manh trong huyện chúng ta một tên đều chạy không thoát. Lúc đó chú sáu lại lên làm cục trưởng cục công an. Cho nên anh nhớ quản thúc mấy tên nhóc trong huyện chúng ta cho tốt, em nghe nói mấy năm nay bọn Nhị Cẩu Tử đánh nhau với không ít người. Hắn đây là nói thật lòng, kiếp trước ở thời điểm nghiêm trị, không ít người trấn Lý gia trấn phải vào tù, Nhị Cẩu Tử chính là một trong số đó, hình như là vì nói vài câu đùa giỡn phụ nữ trên đường, kết quả là ngồi tù hơn mười năm, lúc ra đi đã thân tàn ma dại. - Quân Nhiên, em nói nghe dọa người quá đấy? Lý Dật Phong rõ ràng bị lời nói của Từ Quân Nhiên dọa sợ. Từ Quân Nhiên cười khổ: - Anh không biết, lúc em tốt nghiệp ở Thủ đô, thủ đô cũng đã bắt đầu rồi, chủ yếu nhằm vào tội phạm, chỉ cần hơi có sai phạm liền nghiêm túc xử lý, cơ bản không có cơ hội khiếu nại. Em có một đứa bạn thân cùng ở ký túc xá, trong nhà có người làm ở cục công an trên thủ đô, chính miệng cậu ta nói, có người trên đường giữ lại một cô gái trẻ nói chuyện phiếm, kết quả là bị phán tội lưu manh! Ở Minh Châu nghe nói dù là người nhà làm quan cũng bắt không tha! Hắn hiện đang không có lý do thuyết phục Lý Dật Phong, cũng chỉ dùng chuyện ở thủ đô dọa cho y sợ, dù sao trong lòng người Trung Quốc vẫn có địa vị rất cao, không giống sau này bởi vì kỳ thi đại học diễn ra nơi đất khách mà bị người người phản đối. Quả nhiên, nghe Từ Quân Nhiên nói thế Lý Dật Phong đúng là thấy hơi sợ hãi. - Anh nghe lời cậu, tạm tha tên khốn Tần Tam kia. Lý Dật Phong nói với Từ Quân Nhiên. Từ Quân Nhiên gật gật đầu: - Hôm nào em sẽ nói với chú sáu để Anh Hổ Tử thi vào trường cảnh sát! - A? Lý Dật Phong ngây người, chỉ vào mũi mình ngạc nhiên hỏi: - Anh? Thi vào cảnh sát? Gã dường như bị lời này làm choáng váng, vẻ mặt khổ sở nói: - Quân Nhiên, em không phải đang kể chuyện cười chứ? Để anh làm cảnh sát, đúng là không thể nào. Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu: - Anh Hổ Tử, cuộc sống bây giờ của anh chỉ có hai lựa chọn, làm lưu manh hoặc làm cảnh sát. Ý kiến của em cùng chú sáu là như nhau muốn anh làm cảnh sát, cái này coi như kế nghiệp cha. Nói xong, Từ Quân Nhiên nở nụ cười nói: - Hơn nữa, làm cảnh sát anh có thể đánh mấy tên khốn kiếp làm chuyện xấu mỗi ngày. Lý Dật Phong ngạc nhiên, sau một lúc mới tỉnh táo lại: – Cậu... Từ Quân Nhiên cười khẽ: – Anh Hổ Tử, về sau em nhất định là theo con đường làm quan, ông Nghiêm cùng chú sáu sớm muộn gì đều về hưu, đến khi đó, anh phải giúp em. Lý Dật Phong không hề suy nghĩ lập tức gật đầu nói: – Cậu yên tâm, ai dám tính toán cậu, anh Hổ Tử là người đầu tiên không tha tên đó! Hai người thanh niên chừng hai mươi tuổi, thời khắc này cùng nói ra lời ước định cả đời!