Tuần cuối tháng 12, năm 013...
Toàn xã hội con người trên con tàu Hy Vọng bước vào tuần cuối của tháng 12, năm 013.
Từ khi bắt đầu sử dụng người máy thông minh nhân tạo, trên tàu Hy Vọng đã có hơn một ngàn người máy loại này, tiếp quản hầu hết những ngành nghề dùng nhiều sức lực của con người, ví dụ như hệ thống công nghiệp – ngành thiếu người mạnh nhất, nhờ đó sức sản xuất của tàu Hy Vọng cũng bắt đầu tăng lên nhanh chóng. Đến tuần cuối tháng 12 năm 013, trên tàu Hy Vọng đã có thêm chừng một trăm chiến cơ vũ trụ 011, đồng thời lần cải tạo sau cùng của tàu Hy Vọng cũng đã hoàn thành được chừng 1/10.
Mặt khác, hệ thống chế tạo người máy nano lại bị khựng lại. Khó khăn lớn nhất của nó là ở chỗ kỹ thuật kim loại nano chưa thành công, khiến hệ thống người máy nano không hoàn thành được chỗ khó nhất. Ngoài ra, kỹ thuật dự trữ đã hoàn thành cơ bản, chỉ cần vượt qua được nút thắt này, loài người sẽ đón nhận thời khắc một hệ thống công nghiệp hoàn toàn mới.
Nhưng rất tiếc rằng, trong số các nhà khoa học của tàu Hy Vọng không có ai nghiên cứu lĩnh vực công nghệ kim loại nano. Lúc đầu khi từ Trái Đất lên tàu Hy Vọng cũng chỉ có mấy nhân viên nghiên cứu về lĩnh vực này, dù trong thời gian vừa qua, số lượng nhà khoa học tham gia vào nghiên cứu công nghệ kim loại nano trên tàu Hy Vọng đã tăng mạnh, nhưng hiệu quả lại chẳng hề tăng, mà càng làm người ta rầu là cả ba người nhĩ ngôn lẫn quái kiệt Vương Đại Bính đều không hiểu biết gì về ngành này.
Kết quả là, tất cả mọi thứ đều chỉ còn cách tích lũy từ từ theo thời gian...
Cùng lúc đó, lời kêu gọi cải cách sản phẩm dân dụng cho dân chúng cũng ngày càng mạnh. Tới lúc này, thiết bị cũng như kỹ thuật chữa bệnh trên tàu đã đạt tới trình độ cách mạng công nghiệp lần thứ tư, ví dụ như kỹ thuật cộng hưởng gen gì đó. Nhưng ngược lại, đồ dùng hằng ngày lại vẫn chỉ ở cấp độ cách mạng công nghiệp lần thứ ba, chỉ một số ít vật phẩm nhỏ được phát triển, nhưng dù là ngành y, ngành ẩm thực, hay ở, đi lại thì cũng đều chỉ dừng ở cách mạng công nghiệp lần thứ ba mà thôi.
Thật ra từ khi tàu Hy Vọng dừng lại trong không trung, định xông lên vươn tới khoa học kỹ thuật đỉnh phong của cách mạng công nghiệp lần thứ tư, người ta đã hô hào cải tiến những mặt này.
Dân thường cũng hy vọng được hưởng ké thành quả của việc phát triển kỹ thuật trên tàu Hy Vọng. Chẳng những tuổi thọ tăng lên, họ còn muốn chất lượng cuộc sống cũng tăng, sống thoải mái hơn, sống tự do hơn, vân vân. Đây đều là bản năng của loài người, thật ra, con người cũng chính là nhờ những dục vọng như vậy mà tiến bộ.
Đến tuần cuối tháng 12 năm 013, Diêu Nguyên đã không thể làm lơ những lời kêu gọi này được nữa. Vì mới ngay ngày hôm nay, ban đầu vốn chỉ là đề tài người ta bàn tán, nay đã có sáu nhân viên đại diện cho sáu khu vực trình đề nghị của dân lên hạ nghị viện. Các nghị viên do những khu này chọn ra càng thêm tích cực đi vận động phiếu bầu ở hạ nghị viện, muốn nhanh nhanh đốc thúc chính phủ áp dụng cách mạng khoa học kỹ thuật công nghiệp lần thứ tư vào cuộc sống.
Diêu Nguyên là kẻ độc tài, nhưng nói vậy không có ý nói ông là người tàn bạo. Trên thực tế, ông không thể không trở nên độc tài. Đối với những việc không phải là vô cùng khẩn cấp quan trọng, hoặc không liên quan tới sự tồn vong của loài người hay chiến tranh vân vân thì ông là một người rất dễ nói chuyện, hầu như chuyện gì cũng nghe theo yêu cầu của dân chúng, ý kiến của giới lãnh đạo, ví dụ như lúc này...
"Tôi hiểu yêu cầu của dân chúng. Họ chỉ muốn được hưởng thụ thành quả khoa học kỹ thuật để chất lượng cuộc sống tăng lên. Chuyện này chẳng có gì đáng trách. Đương nhiên, tôi cũng biết vào lúc này mà yêu cầu các vị nhanh chóng nghiên cứu ra vật phẩm dân dụng áp dụng khoa học kỹ thuật cách mạng khoa học kỹ thuật lần thứ tư thì chẳng khác gì là ép buộc. Tôi không yêu cầu các vị nghiên cứu ra xe bay hay ti vi siêu lập thể dùng trong gia đình, hay game online sử dụng trí thông minh nhân tạo gì đó, tôi không yêu cầu nhiều như vậy..."
Lại là một hội nghị báo cáo khoa học, đây gần như là hội nghị báo cáo khoa học lần cuối cùng của năm 013. Trong hội nghị, Diêu Nguyên đã nói với giới khoa học ngồi bên dưới rằng: "Tôi chỉ có một yêu cầu rất đơn giản, là hy vọng có thể giúp người dân có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng..."
"Không phải tôi yêu cầu các vị chế tạo ra trời xanh mây trắng, tôi còn chưa điên cuồng tới vậy. Tôi chỉ nghĩ tới một khả năng. Không phải chúng ta đã có được kỹ thuật chiếu ảnh lập thể hay sao? Vậy tại sao không thể khiến thời gian chiếu của nó trở nên lâu dài hơn, với quy mô phạm vi khổng lồ hơn? Các vị cũng sinh sống trong tàu Hy Vọng này, các vị cũng đã thấy được tình hình của tàu. Nói thật với nhau là, rất khô khan. Đừng nói tới đám con nít, ngay cả người lớn như chúng ta, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều nhìn một khung cảnh như nhau, những hành lang sắt thép, kim loại chật hẹp, ngay cả cái gọi là quảng trường cũng ngẩng đầu lên là nhìn thấy đỉnh, chẳng lẽ các vị không cảm thấy nó gò bó hay sao?"
"Cho nên, tôi ở đây nói ý tưởng này với các vị. Nếu có thể thì biến đổi chỉ số kỹ thuật chiếu ảnh lập thể một chút. Đương nhiên các vị mới là chuyên gia, tôi chỉ đề xuất ý tưởng và đề nghị như vậy, có được hay không thì các vị nghiên cứu rồi quyết định. Thứ nhất kéo dài thời gian chiếu ảnh lập thể cũng như chiếu với phạm vi lớn bao phủ quảng trường của các khu vực, che chắn các vách tường, trần nhà kim loại lạnh lùng này đi, sau đó chiếu hình lập thể là hình trời xanh mây trắng, thế có được không?"
"Tôi nhớ hồi tôi còn bé có từng xem một quyển truyện tranh tiếu lâm, trong đó có một cái kỹ thuật giống như vậy, cũng là một gian phòng nhỏ chật hẹp nhưng sử dụng ảnh chiếu lập thể khiến nó trở nên trông rất rộng, lại còn có cả trời xanh mây trắng, đủ loại phong cảnh thiên nhiên nữa. Thậm chí chúng ta còn có thể bắt chước âm thanh của thiên nhiên, hay dùng hệ thống tuần hoàn trong đó tạo ra gió vân vân, khiến người ta cảm thấy mình như đang ở trong thiên nhiên..."
Diêu Nguyên càng nói càng hưng phấn, không ngừng mở rộng vấn đề làm phong phú hơn nội dung mình đang nói. Không chỉ ông, mắt những nhân viên khoa học ở dưới cũng càng lúc càng sáng hơn.
"Như các vị đã biết, giới khoa học tàu Hy Vọng của chúng ta hiện nay đang gồng rất nhiều việc, không còn ai rảnh đi làm công việc cải biến sản phẩm dân dụng kia. Hiện giờ giới khoa học tàu Hy Vọng đều đang nỗ lực nghiên cứu hệ thống vũ khí và hệ thống dịch chuyển, cho nên có lẽ trong bốn năm năm tới khả năng cải tiến đồ dùng dân dụng sẽ không cao, nên trước hết, chúng ta có thể thực hiện ý tưởng này thì có được không?
Những cái khác không nói, các vị hãy nghĩ tới con cái của mình. Các vị có hy vọng con mình hôm nào cũng nhìn thấy những bức tường kim loại lạnh băng hay mong chúng có thể lớn lên dưới trời xanh mây trắng... lo gì trời xanh mây trắng này chỉ là đồ giả, ít nhất bọn nhỏ đều biết đó là hoàn cảnh tổ tiên mình đã từng sinh sống và phát triển!"
Mệnh lệnh, hay nói đúng hơn là đề nghị này của Diêu Nguyên được giới khoa học kỹ thuật liên quan vô cùng tán đồng. Kỹ thuật chiếu ảnh lập thể đã là ngành kỹ thuật được tàu Hy Vọng nghiên cứu hoàn chỉnh từ lâu, cơ bản chẳng cần phải phá giải gì thêm nữa. Những nhà khoa học chỉ cần lôi nó ra hiện thực hóa mà thôi.
Quan trọng là có hai điểm khó, một là quy mô lớn, hai là thời gian duy trì. Nhưng đây cũng chẳng được coi là khó gì, dưới sự hợp tác đồng lòng của đông đảo các nhà khoa học, chỉ chưa tới nửa tháng, một hoàn cảnh giả thuyết đầy sinh khí với quy mô lớn đã được tạo ra, đồng thời còn có cả hiệu quả bắt chước âm thanh thiên nhiên.
Chút khó khăn duy nhất là phong cảnh thiên nhiên hệ thống tuần hoàn tàu Hy Vọng tạo ra cần phải hài hòa với hệ thống tuần hoàn đã được cải tạo của tàu. Đây là một công trình lớn, nhưng hiện giờ quan trọng nhất là phải cải tạo những quảng trường lớn kia để mọi người đều có thể đón giao thừa năm mới trong hoàn cảnh tự nhiên giả lập đó.
Thế là cả hệ thống làm việc của tàu Hy Vọng lại bắt đầu một cuộc bận rộn mới. Từ nay đến ngày giao thừa chỉ còn chưa tới một tuần, muốn cải tạo xong những quảng trường đó trước giao thừa, dù có người máy thông minh nhân tạo hỗ trợ, thì nhiệm vụ cũng phải nói là vô cùng khẩn trương.
Cuối cùng, Diêu Nguyên đành phải bất đắc dĩ ra lệnh hai ngàn quân phòng ngự tham gia khẩn cấp. Ngay sau đó, những quảng trường kia đều trở thành công trường. Diêu Nguyên cũng chỉ muốn cho người dân một niềm vui bất ngờ, nên mặc kệ sự khó chịu của người dân ở xung quanh quảng trường, lấy hết các quảng trường làm công trường, đồng thời cho tiến hành lắp đặt hoàn cảnh giả lập ở đó. Trừ một số rất ít dân chúng biết chuyện, đa phần người dân đều không biết chuyện gì.
Năm mới tới rất nhanh. Khi quyển lịch nhân loại chạy tới năm 014, cũng có nghĩa con người đã bị ép phải rời khỏi hành tinh mẹ của mình được mười bốn năm. Theo lệ cũ, rất nhiều hàng xa xỉ và hàng dân dụng đã được bán hết, người dân bắt đầu chuẩn bị cho năm mới.
Ngày 1 tháng 1 năm 014, những quảng trường lớn cùng mở cửa. Khi ấy, tất cả người dân đều mở to mắt, mồm há hốc mà nhìn, thậm chí có thể nói là chấn động.
Bên trên quảng trường đó không ngờ lại là trời xanh mây trắng. Tuy mặt đất dưới chân vẫn là kim loại cứng ngắc nhưng thoạt nhìn lại chẳng khác gì xi măng hay nền đất, phía sau những cửa hàng xung quanh quảng trường đều không còn là vách tường kim loại mà chỉ nhìn thấy những mảnh rừng xanh thẫm mênh mông kéo tới xa xăm. Tuốt ở phía xa nơi chân trời, thỉnh thoảng còn nhìn thấy những đàn chim bay qua, thậm chí còn nghe được tiếng chim bồ câu...
Dù sau đó người dân đều nhanh chóng nhận ra tất cả đều chỉ là hình ảnh lập thể, tất cả đều là giả, nơi này vẫn là tàu Hy Vọng, vẫn là đang ở trong vũ trụ, nhưng niềm vui bất ngờ ấy vẫn không thể dùng lời nào mô tả nổi. Những người ở gần quảng trường đương nhiên khỏi nói, dẫn người nhà tới đây chơi lưu luyến không muốn về, những người ở xa cũng lên tàu điện để đến quảng trường...
Diêu Nguyên dán mắt vào mảng người đông nghìn nghịt dưới quảng trường. Thậm chí vì để khống chế sợ nhân số quá nhiều dễ dẫn tới cảnh dẫm đạp lẫn nhau, ở lối vào còn bố trí quân phòng ngự đứng kiểm tra đối chiếu số người ở trong quảng trường, điều phối không cho người bên ngoài vào thêm. Diêu Nguyên nhìn mà vô cùng thỏa mãn. Đúng vậy, ông không phải thần, không thể làm ra một Trái Đất, nhưng ông đã làm được điều tốt nhất trong khả năng của mình, rồi nhìn mọi người cười rạng rỡ, như thế này đã rất tốt rồi...
Từ ngày bắt đầu thi công làm phong cảnh giả lập, Diêu Nguyên đều không ngủ ngon. Để tăng tốc độ thi công, đuổi kịp hoàn thành trước giao thừa, thậm chí ông cũng ở ngay trong công trường, cuối cùng tất cả đều không uổng phí...
"Hạm trưởng, chúng tôi phát hiện..."
Đúng lúc này, có mấy nhân viên chính phủ vội vã chạy tới. Nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra họ đều mặc trang phục của nhân viên trung tâm quản lý.
Diêu Nguyên đang nhìn dân chúng trong quảng trường chăm chú, chẳng hề quay đầu, hỏi: "Lại phát hiện thấy cái gì?"
Đúng vậy, mấy ngày nay, đều có người tới báo cáo đủ loại chuyện, không đủ thép, năng lượng không đồng nhất, không đúng vị trí, nói chung ông đã quen với cái câu này rồi.
"Tàu Noah số 1, phát hiện tín hiệu của tàu Tàu Noah số 1, chính là phi thuyền vũ trụ cỡ lớn tàu Hy Vọng tạo ra hồi trước!"
"Cái gì!?"