Q3 - Chương 7: Nổ tung!

Thời Đại Đại Vũ Trụ

Zhttty 28-08-2021 06:27:00

Lời Nhâm Đào vừa nói làm trong lòng Nhâm Trừu Nguyệt thấy lạnh giá. Không ai ngờ được là, tuy Nhâm Đào gầy yếu, ngày thường hay bị nàng ức hiếp, nhưng từ khi còn nhỏ hắn đã là một ca ca tốt, luôn bảo vệ nàng. Khi tận thế ập đến, cha mẹ cả hai người đều chết trong cơn bạo loạn, cũng nhờ có hắn bảo vệ và tính toán cẩn thận nên hai người mới có thể nhiều lần hóa nguy thành an cho tới khi lên được phi thuyền Hi Vọng. Thật ra thì trong nội tâm nàng vẫn rất sùng bái vị "Ca ca" này. Đương nhiên, điều đó chỉ là trong nội tâm, còn biểu hiện bên ngoài thì... không thể gọi là sùng bái được. Mặc dù Nhâm Trừu Nguyệt đang sợ hãi nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh, thậm chí còn giơ tay xoa xoa đầu tóc Nhâm Đào, đồng thời nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy? Vì sao lại nói thế? Chẳng lẽ chúng ta sắp phải đối mặt với chuyện gì rất đáng sợ à?" "Còn phải xem tình huống như thế nào nữa..." Nhâm Đào nhỏ giọng nói: "Một là tùy vào giá trị của chúng ta, hai là khả năng gây nguy hiểm của bọn ta, ba là lương tâm của những người cầm quyền... Cái thứ ba còn có chút khả thi, dù sao người trên phi thuyền Hi Vọng còn quá ít, mới chỉ có mười hai vạn người, dưới tình huống như vậy thì chắc là họ sẽ không dám làm bậy đâu, nếu như vậy thì..." Nhâm Trừu Nguyệt lặng im không nói gì, đột nhiên, nàng dường như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt hơi ửng hồng thì thào nói: "Nếu như ta chết... Ta nói là nếu như thôi, ngươi sẽ làm gì?" Nhâm Đào ngây ngô nói: "Ách, ta sẽ gây náo loạn, giết vài người, nếu như có thể thì sẽ ám sát vài tên chỉ huy, hoặc tốt hơn là đem tin tức của chúng ta truyền ra ngoài, đương nhiên, thi thể của cô sẽ là thứ đầu tiên gây ra hỗn loạn... " "BA~!" Đáng tiếc, một con mắt Nhâm Đào đã bầm tím, sau đó cả hai mắt của hắn đã trở thành mắt gấu mèo... Mặc dù trên đường hai người mượn việc tranh cãi mà giảm bớt chút áp lực, nhưng khi tầng thứ tư càng lúc càng đến gần, hai người vẫn cảm thấy khủng hoảng, cho đến khi đi tới trước cửa phòng thí nghiệm ở tầng thứ tư mới thấy ở đó đã có mấy chục người đang đứng chờ, ngoài ra còn có mấy chục binh sĩ, thậm chí còn có mười mấy người đeo huy hiệu Hắc Tinh trên vai. Thấy cảnh đó, sắc mặt Nhâm Trừu Nguyệt cứng đờ, bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt tay Nhâm Đào hơi run run, trái lại, Nhâm Đào lại có vẻ nhẹ nhõm, nhưng hắn vẫn cảnh giác nhìn sự việc đang diễn ra phía trước. Ngay lúc này, một thanh niên người da trắng từ trong phòng thí nghiệm đi ra, hắn không ngừng xoa xoa cổ của mình, đồng thời hạ giọng chửi thầm vài câu, không lâu sau, một thanh niên châu Á cũng bước ra, vừa cười ha hả vừa tán gẫu với người thanh niên da trắng kia. Chứng kiến cảnh này, Nhâm Đào mới thở phào, nói nhỏ với Nhâm Trừu Nguyệt: "Không có chuyện gì rồi, một hồi nữa nhớ cẩn thận chút là được, hãy cố ghi nhớ toàn bộ quá trình kiểm tra, sau khi trở về chúng ta sẽ đối chiếu xem có gì khác nhau hay không." Nhâm Trừu Nguyệt nghe không có chuyện gì thì trong lòng cũng thở phào, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng nói: "Nhớ thì đối với ta không thành vấn đề, còn ngươi thì sao? Ngươi có thể nhớ kỹ những bước kiểm tra kia không? Ông thần hay quên kia." "Ách, ta sẽ cố hết sức a..." Hai người vừa bước ra khỏi phòng thí nghiệm chính là hai nhân vật nổi tiếng gần đây trên phi thuyền Hi Vọng, một người là anh hùng Morrison của người Âu Mỹ, người kia là thành viên tiểu đội Hắc Tinh, cũng là người nhỏ tuổi nhất trong ban lãnh đạo của phi thuyền - Trương Hằng. Hai người đó và hạm trưởng Diêu Nguyên chính là ba anh hùng đã cứu sống hơn mười hai vạn người trên phi thuyền, cũng là ba nhân vật được nhắc tới nhiều nhất trong thời gian gần đây. ( xem ra những người sống sót trong dịch virus bí ẩn kia đều có giá trị đặc thù nào đó, căn bản không cần sợ nguy hiểm tới tính mạng, chẳng qua không biết cái giá trị đặc thù đó là gì... ) Nhâm Đào âm thầm suy nghĩ, trong vô thức, hắn đã bò lên tới gần một ống thông gió, ngồi ở trên đó yên lặng ngẩn người... "Nhâm Đào? Ngươi lại đi đâu nữa rồi..." Ở một chỗ khác, Trương Hằng và Morrison đang đi đến tầng năm, Trương Hằng vừa đi vừa nói: "Sao vậy? Nhìn vẻ mặt khó chịu của ngươi kìa, buổi kiểm tra hôm nay lại không thành công à?" Morrison vừa xoay xoay cổ vừa nhăn nhó nói: "Những nhà khoa học kia đúng là đồ điên! Ngươi biết bọn hắn đã làm gì với ta không? Quăng ta vào một quả cầu kim loại lớn, sau đó xoay tròn với tốc độ cao, chẳng lẽ bọn họ nghĩ là dùng biện pháp đó thì có thể làm bộ não của ta văng ra ngoài sao? Thật bó tay với lũ điên đó!" "Đó không phải là quả cầu, mà là máy ly tâm... " Trương Hằng cười khổ nói: "Tính ra thì ta còn hên, kỹ năng Tân nhân loại của ta thuộc loại bị động, khi nào có nguy hiểm mới có thể cảm giác được. Không phiền phức như của ngươi và Ưng, đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được, không thể sử dụng theo ý muốn, theo lời của những chuyên gia kia nói thì nếu không hoàn toàn nắm vững kỹ năng của mình thì khả năng gặp rủi ro quá cao, không thể sử dụng thường xuyên..." "Nghe mấy tên đó nói nhảm làm gì." Morrison khinh thường nói: "Tin hay không tùy ngươi, dù sao ta cũng không tin, nếu không thì tại sao Diêu Nguyên lại có thể nắm vững kỹ năng đó hả? Trong thí nghiệm ngày hôm qua ngươi cũng thấy rồi đó? Dưới tình huống không có bất kỳ nguy hiểm nào hắn cũng có thể sử dụng kỹ năng Tân nhân loại, cho nên... vẫn là do bọn khoa học gia kia không tìm được biện pháp mà thôi, đúng là đồ vô tích sự." Trương Hằng liên tục cười khổ, thực tế thì sau khi trải qua trận chiến sống còn kia, hắn và Morrison đã thân thiết như chiến hữu nhiều năm, nói chuyện rất tùy ý. Trong mấy ngày vừa qua, Morrison thường hay bực bội, hắn cũng biết nguyên nhân của việc này. Sau khi trở về từ hành tinh sa mạc, được vinh danh là anh hùng đã cứu sống mọi người, hơn nữa là người sỡ hữu kỹ năng lừa gạt vô cùng quý hiếm, Morrison đã được ở tầng thứ năm, chính phủ phi thuyền Hi Vọng đã chiêu mộ hắn gia nhập quân đội, cung cấp nơi ở và vật dụng hằng ngày theo tiêu chuẩn của Hạ úy, những đãi ngộ như vậy lúc trước có nằm mơ Morrison cũng chưa từng nghĩ tới. Nhưng khi hắn vui vẻ đi tìm Phong Tiểu Chanh, muốn mời nàng lên tầng năm ở chung thì lại bị nàng đóng cửa không tiếp, thậm chí Phong Tiểu Chanh còn không muốn nói chuyện với hắn, hoàn toàn không còn sự thân thiết, khả ái, kiêu ngạo như ngày xưa nữa, chỉ còn vẻ mặt lạnh lùng. "... Đồ lừa đảo, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa..." Đó là câu duy nhất Phong Tiểu Chanh nói với hắn, đêm hôm đó hắn đã uống sạch số rượu được phân phối trong tháng, say đến nỗi không biết gì, qua ngày hôm sau đã thành bộ dáng ai nhìn cũng ghét này. Trương Hằng cũng không biết nên khuyên giải như thế nào, hắn chỉ có thể cười khổ đi cùng Morrison tới tầng năm, hồi lâu sau,Morrison bỗng nhiên nói: "Tiểu tử ngươi thật là may mắn, ba vị mỹ nữ kia... ngươi định chọn cô nào?" "Ba mỹ nữ?" Trương Hằng hơi kinh ngạc, sau đó hắn cười nói: "Chọn cái gì chứ, ngươi đang nói tới La Miêu Miêu, Bạch Ngưng Tuyết, Ba Lệ phải không? Chẳng qua là họ đã từng giúp đỡ ta nên ta mới trả ơn lại thôi, cái gì mà chọn hay không chọn... Huống hồ họ biết rõ quá khứ của ta, một thằng công tử bột, một tên côn đồ nghiện ma túy, khi đi tìm cha còn bị giam giữ... ba người họ đã biết cả rồi, ta còn có thể chọn ai được nữa? Chỉ sợ là nhìn thấy ta thì họ lại thấy chướng mắt thì có." Không ngờ Morrison lại cười ha hả, hắn vỗ vai Trương Hằng nói: "Người Trung Quốc các ngươi không phải có câu đừng coi thường bản thân mình hay sao, thứ khác ta không biết, nhưng chuyện này ngươi hãy tin vào ánh mắt của tên lừa đảo như ta, ta dám thề là... cái cô Ba Lệ lạnh lùng thì ta nhìn không ra, nhưng La Miêu Miêu và Bạch Ngưng Tuyết chắc chắn có hảo cảm với ngươi đó, chỉ cần chịu theo đuổi, thêm một chút lãng mạn, một chút mờ ám thì... hắc hắc, cả ba cô thì ta không bảo đảm, nhưng ít nhất cũng cua được một em..." Ngay lúc ấy, hắn và Trương Hằng, còn có mấy chục người đang tụ tập trước phòng thí nghiệm ở tầng thứ tư đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn về một nơi nào đó, ai cũng không tự chủ được hô lên: "Không ổn... xảy ra chuyện rồi!" Vừa dứt lời, cả phi thuyền Hi Vọng đột nhiên chấn động mãnh liệt, thậm chí có người đã ngã xuống đất, khắp nơi vang lên âm thanh báo động, tất cả mọi người đều ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra, ai cũng sợ hãi. Mười giây trước đó... Tại một phòng thí nghiệm nào đó ở tầng bốn, mười mấy người đang bận rộn làm việc, nói chính xác thì trong khu vực này có tổng cộng năm tiểu tổ, hơn một trăm nhà khoa học và nghiên cứu sinh đang vội vàng nghiên cứu, họ có chung một nan đề... làm thế nào tận dụng lũ thực vật trên tinh cầu sa mạc để tái sử dụng năng lượng, khiến chúng chuyển đổi năng lượng từ tinh thạch năng lượng mà Diêu Nguyên mang về từ hành tinh sa mạc ra ngoài, giúp phi thuyền Hi Vọng vượt qua kiếp nạn trước mắt . Trên tinh cầu sa mạc, nghiên cứu sinh về sinh vật học Yvaine Mohammed đã bộc lộ tài năng của mình, trở thành Nhĩ ngữ giả (người nhắc nhở) trong nhóm Tân nhân loại, vì vậy hắn đã đủ tư cách thành lập một tiểu tổ. Dĩ nhiên, số nhân viên được phân phối không thể so sánh được với những nhà khoa học thâm niên, nhưng với tư cách là một Nhĩ ngữ giả, hắn có nhiều linh cảm hơn người khác, vì vậy tiểu tổ do hắn lãnh đạo tiến triển rất nhanh, đã bắt đầu thí nghiệm trên mẫu vật thật, hơn nữa thông qua loại thuốc hóa học vừa điều chế làm cho lũ thực vật kia bắt đầu hấp thu một mẩu tinh thạch năng lượng, hiện giờ chỉ cần tìm cách tái sử dụng nữa thôi. Hiện giờ đang tiến hành thí nghiệm lần thứ nhất, trước mắt mọi người là một nhúm thực vật ngoài hành tinh khoảng một bàn tay, đã hấp thu 1/10 viên tinh thạch năng lượng có diện tích năm milimet vuông, mắt thường cũng có thể thấy bề ngoài của nó đã xuất hiện dòng điện nho nhỏ, có vẻ như mọi chuyện đã sắp thành công rồi. Một nhà khoa học đứng bên cạnh Yvaine cười nói: "Tiến sĩ Yvaine, loại thuốc mà ngài điều chế thật sự có hiệu quả rồi, công thức của loại thuốc ấy là gì vậy? Hãy chia sẻ cho những tiểu tổ khác thí nghiệm thử xem sao." Yvaine gật đầu nhưng rồi lại lắc đầu nói: "Không chắc là có thành công hay không nữa, công thức của loại thuốc này hơi phức tạp, trong thành phần của nó có chứa axit trong cơ thể của sinh vật ngoài hành tinh trên tinh cầu sa mạc, có thể áp chế sự sinh trưởng của bào tử thực vật ngoài hành tinh nhưng vẫn bảo trì hoạt tính của nó, giúp nó giữ được chức năng hấp thu năng lượng. Khi ấy ta đã cảm thấy có thể tái sử dụng năng lượng từ việc đó, không ngờ đúng như vậy..." Ngay lúc đó, khối thực vật ngoài hành tinh nho nhỏ kia bỗng nhiên càng lúc càng sáng ngời, cứ như biến thành bóng đèn vậy, trong vài giây đã sáng chói mắt, hơn mười người đứng tại đó đồng thanh kêu to rồi lui về phía sau nhưng họ chưa kịp làm gì thì... ầm ầm... khối thực vật cỡ lòng bàn tay đã nổ tung, dòng điện bắn ra bốn phía, thậm chí còn tạo thành lưới điện, hơn một nửa căn phòng đã bị hòa tan... Trong nháy mắt khi bạo tạc xảy ra, Yvaine không chạy trốn mà vội vàng lao tới một chiếc máy tính nằm cạnh đó, dùng thân mình ôm lấy, che chở cho nó, trong một khắc ấy, đầu óc hắn chỉ còn lại ý nghĩ... Phải bảo vệ công thức hóa học của loại thuốc mới này! Nó có hiệu quả!