Mệnh lệnh của Diêu Nguyên nhanh chóng được thi hành. Tàu Hy Vọng từ bên ngoài tầng khí quyển bắt đầu bay về hướng tinh cầu, những chiến hạm ngoài hành tinh phụ thuộc nhìn thấy vậy thì đều kinh hãi thất sắc, nghĩ bụng mình sắp bị diệt vong.
Bởi vì hiện giờ, tàu Hy Vọng chính là hi vọng duy nhất của bọn họ, bọn họ chưa bao giờ nghe thấy nhiều người thích ứng vũ trụ tới như vậy. Chỉ có đội ngũ người thích ứng vũ trụ đông đảo như vậy mới có thể sống nổi trong khu vực ác ma nguyền rủa này. Nhưng bây giờ, không biết tàu Hy Vọng có chuyện gì, mà cho tất cả chiến hạm đều bay về phía tầng khí quyển của tinh cầu!
Điều này gần như đã trở thành thường thức của tất cả các chủng tộc trong vũ trụ. Bình thường, ngoài những phi thuyền chuyên dụng để đổ bộ, những phi thuyền thăm dò có kích thước hơi lớn hơn một chút đều không có khả năng hạ xuống tinh cầu, nhất là những tinh cầu có tầng khí quyển.
Bởi vì thể tích phi thuyền càng lớn, chất lượng càng cao, thì càng khó thoát ra khỏi tầng khí quyển, dù có là văn minh vũ trụ cấp ba, thì cũng không có khả năng cho phi thuyền chủ chiến hạm thoát khỏi bầu khí quyển của tinh cầu có sự sống, hơn nữa thể tích càng lớn, thì nhận lực hút của tinh cầu càng mạnh, có khi còn không hạ xuống tinh cầu đã bị vỡ toang ra rồi.
Loại hình đũa như tàu Hy Vọng mà từ tầng khí quyển rơi xuống, thì càng dễ chết nhanh hơn nữa. Phi thuyền có dạng kết cấu như vậy, rất có thể vào trong tầng khí quyển là đã bị xé rách vỡ toang. Trên thực tế, khi lần đầu tiên những chủng tộc phụ thuộc này nhìn thấy tàu Hy Vọng, họ đã cảm thấy chiếc phi thuyền này kì dị. Kết cấu của thân tàu cơ bản là không phù hợp với kết cấu của loại phi thuyền mạnh mẽ, mà giống với loại phi thuyền của văn minh cấp thấp, thậm chí là loại phi thuyền đồ chơi của văn minh nguyên thủy.
Song cảnh tượng tiếp theo đã khiến các chủng tộc phụ thuộc đều phải mở to hai mắt nhìn... Nếu như bọn họ có mắt.
Tàu Hy Vọng cứ như không hề nhận phải bất kì một lực hút nào, cứ thế từ tốn giữ nguyên vận tốc hạ xuống tinh cầu, sau đó dừng lại trong tầng khí quyển của tinh cầu, nằm lơ lửng ở đó...
Ở đó vẫn nằm trong phạm vi lực hút của tinh cầu mà! Theo kết cấu, thể tích và chất lượng của tàu Hy Vọng, trang bị phóng hạt căn bản cơ bản là không thể giúp nó lơ lửng trong tầng khí quyển kia được! Hơn nữa hệ thống máy vi tính của những phi thuyền ngoài hành tinh phụ thuộc còn tính toán ra được trình độ lơ lửng của tàu Hy Vọng gần như là đạt tới mức độ bất động hoàn mỹ giữa không trung!
"Sao có thể vậy được?!"
Các chủng tộc phụ thuộc đều có chung một câu hỏi đó. Cảnh tượng thực tế trước mắt đã vượt ra khỏi trình độ khoa học kỹ thuật cao nhất của bọn họ. Đừng nói văn minh vũ trụ cấp hai, thậm chí là văn minh vũ trụ cấp ba, có được kỹ thuật hỗn hợp hydro đông lạnh, có thể kích hoạt và sử dụng hiệu suất năng lượng gấp cả hơn trăm lần so với văn minh vũ trụ cấp hai, thì cũng không làm được chuyện như vậy trong tình huống đó, quá lắm chỉ có thể giúp phi thuyền có kích thước không quá lớn thoát khỏi lực hút của tinh cầu từ vị trí độ cao của tàu Hy Vọng hiện giờ mà thôi.
Trong tình huống ở trong phạm vi có lực hút tinh cầu như thế này, ở độ cao đó còn có lượng khí lưu mạnh, cộng với kích thước và sức nặng khủng khiếp của bản thân phi thuyền, và đủ loại lực ảnh hưởng như lực tự quay của tinh cầu vân vân, muốn đạt được trạng thái bất động gần như không hề động đậy như vậy, văn minh vũ trụ cấp ba có thể làm được sao? Đừng nói là văn minh cấp ba, văn minh cấp bốn, cấp năm có làm được hay không cũng còn chưa chắc, đó là phi thuyền, chứ phải là vệ tinh nhân tạo đâu!
Chỉ có những người có kiến thức thật sự mới hiểu được sự chấn động khi nhìn thấy cảnh tượng này. Sự bất động đó đã thật sự làm cho những nền văn minh vũ trụ phụ thuộc bị hù dọa muốn són đái. Đừng nói bọn họ, ngay cả Lam 6 đang ở trong tàu Hy Vọng tuy không nhìn thấy được trạng thái hiện giờ của con tàu, nhưng theo hình ảnh quan sát nhìn thấy được từ màn hình trong tàu, hắn cũng đã hơi nhận ra được cái gì đó, trong lòng vô cùng chấn động, cảm giác phấn khích vì bây giờ mình cũng là một thành viên của nhân loại bừng lên mãnh liệt.
Đừng nói những người ngoài hành tinh kia bị hù dọa muốn són đái, ngay cả ở trong tàu Hy Vọng lúc này, tại phòng chỉ huy điều khiển cũng xuất hiện tình trạng hơi chen lấn, người xúm tới đây quả thật hơi nhiều. Nhưng đây là mệnh lệnh của Diêu Nguyên, huống hồ vào lúc này, một Diêu Nguyên đang xông thẳng vào trận chiến, một Vương Quang Chính chưa biết sống hay chết, một người gần như là nguyên thủ phu nhân là Ba Lệ đang bất tỉnh, thì hiện giờ gần như là tàu Hy Vọng không có người chỉ huy.
Tuy nói người trưởng thành trên tàu Hy Vọng hiện giờ cơ bản đều là người đời thứ nhất từng cùng nhau rời khỏi địa cầu, từng cùng nhau đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, không thể xảy ra chuyện gì xấu xa, nhưng mà dù sao cẩn thận vẫn là trên hết, Vương Quang Chính đã là sinh tử không biết, Diêu Nguyên lại đang ở trong vùng nguy hiểm, nếu tàu Hy Vọng mà còn xảy ra chuyện gì sơ suất, thì mọi người cũng đừng hy vọng gì nữa, tự hủy tàu Hy Vọng luôn cho rồi, bớt việc.
Cho nên, có nhiều người xúm vào như vậy, chỉ để cầu một chữ ổn mà thôi. Có lẽ đây cũng chính là lý do Diêu Nguyên đề nghị nhiều người cùng bàn bạc cùng chỉ huy như vậy. Nhưng mà nhiều người thì cũng có nhược điểm của nhiều người, chính là đánh mất đi chữ 'nhanh', khả năng quyết đoán và anh minh thuần thục kém hơn để một cá nhân quyết định rất nhiều.
Cho nên lúc này, trên cơ bản vẫn là do phó đoàn trưởng đoàn chiến sĩ tinh tế số 11 Minh Chi Khiết ra lệnh, bên cạnh có một vài sĩ quan cấp tá của quân phòng ngự tham gia thảo luận và đề xuất ý kiến, những người còn lại đa phần chỉ giám sát mà thôi.
Minh Chi Khiết ra lệnh một cái, các chủ pháo của tàu Hy Vọng đều khởi động, nhắm thẳng về phía mặt đất, đây chính là pháo diệt tinh quỹ đạo siêu điện từ, chứ không phải là pháo quỹ tích siêu từ. Thật ra, nhìn vào đây cũng có thể nhận ra sự tiến bộ khoa học kỹ thuật của nhân loại. Thuở ban đầu, pháo diệt tinh quỹ đạo siêu điện từ vẫn còn ở trong tình trạng chưa hoàn chỉnh, nhưng đến giờ, chúng vẻn vẹn chỉ làm phụ chủ pháo, pháo quỹ tích siêu từ cũng chỉ là phụ chủ pháo, món sát thủ thật sự cơ bản không phải là những thứ này, mà là vũ khí sáng thế kỉ vẫn còn chưa hoàn thành!
"Bổ sung năng lượng hoàn tất, tọa độ điểm đưa vào so sánh kết thúc, mở quyền kiểm soát trí thông minh nhân tạo..."
"Pháo diệt tinh quỹ đạo siêu điện từ! Bắn!"
Ba họng pháo vươn ra khỏi tàu Hy Vọng, trong nháy mắt, mắt thường không nhìn thấy kịp những quả cầu kim loại chạm vào mặt đất, mang theo lực oanh kích khổng lồ xuyên vào tầng kim loại, tạo ra một cái lỗ thủng như bình thường. Song mặt đất bắt đầu rung chuyển mạnh, tuy mặt đất vẫn bằng kim loại, không hề xuất hiện hiện tượng bụi bặm bay ra, nhưng cực nhiều những khối kim loại vỡ bị bắn lên bầu trời, nhiệt độ trên mặt đất trở nên cao hừng hực, vô số những tảng kim loại vỡ thậm chí bốc cháy ngùn ngụt.
Đám Lưu Bạch vốn đã rút ra khỏi đó cả hơn trăm dặm, nhưng khi đạn pháo va chạm mặt đất, bọn họ vẫn bị mặt đất rung chuyển kịch liệt làm cho chao đảo ngã nhào, mấy giây sau khi bọn họ vất vả mới đứng lên được thì một vô số mảnh vỡ kim loại hỗn độn vèo vèo bay tới đập thẳng lên người họ, ào ạt như cơn bão.
"Bò trên mặt đất! Mọi người bò trên mặt đất!" Lưu Bạch hét to, đồng thời chính bản thân hắn cũng vội vàng bò lên.
Tuy chiến giáp tinh tế đời thứ hai dùng nguyên liệu kết hợp với một số hợp kim thực vật ngoài hành tinh, giúp độ cứng của nó còn mạnh hơn cả boong tàu phòng ngự chính của tàu Hy Vọng, lại còn có cả vòng bảo hộ điện từ, cơn gió lốc kim loại như này cơ bản là không thể làm thương tổn gì tới các chiến sĩ tinh tế , nhưng mà không ai dám khẳng định cơn bão kim loại này sẽ kéo dài bao lâu, năng lượng của chiến giáp tinh tế dù sao cũng có hạn, đâu có khả năng có thể không ngừng cuồn cuộn sinh ra năng lượng như của tàu Hy Vọng, huống hồ nơi đây còn là chiến trường, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không có được tiếp tế tiếp viện, nên lúc này đương nhiên là chống đỡ được càng lâu thì càng tốt.
Những người còn lại cũng lập tức bò lên mặt đất, cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển kịch liệt, xung quanh là tiếng gió rít mãnh liệt, tiếng những khối kim loại rào rào vỡ đập xuống đất, cứ như vậy giằng co suốt mấy phút đồng hồ, tốc độ gió mới hơi giảm đi, nhìn ra xa, nơi bị đạn pháo oanh kích là cả một vùng lửa đỏ, hình ảnh nhìn thấy vì nhiệt độ quá cao mà trở nên vặn vẹo.
Cùng lúc đó, trong tòa thành kim loại ở sâu dưới lòng đất, cả tòa thành rung lên bần bật, độ rung chuyển cực mạnh, tới nỗi ai nấy đều cảm thấy như trời long đất lở, sự rung chuyển nhè nhẹ trước kia so với lúc này quả thực là hạt bụi.
Hiện trường tức thì lẫn loạn cả lên, tiếng người gọi nhau không ngừng vang lên, tiếng khóc, tiếng la ầm ĩ. May mà trong số hơn ba ngàn người này không có nhiều con nít, nếu không chắc còn hỗn loạn hơn nữa. cũng không thể trách họ được, thời điểm này mà gặp phải biến cố như vậy, ngay cả chiến sĩ tinh tế mà cũng còn kinh hồn táng đảm, ngỡ là đã đến ngày diệt vong.
Ngay cả Vương Quang Chính cũng không bình tĩnh được nữa, ông la to với các binh sĩ xung quanh, dẫn các các chiến sĩ tinh tế đi khắp nơi trấn an, đến khi rung chuyển hơi giảm đi, liền tập hợp tất cả binh sĩ của Tàu Noah số 1, ra lệnh cho họ chuẩn bị để rút lui, có lẽ thời gian không còn nhiều, sở dĩ nhất định phải trật tự mới được.
"Chuyện này xin yên tâm, tư lệnh." Sĩ quan cấp tá da đen Kiệt Khắc Đa hành kính lễ, vừa lãnh đạm vừa lễ phép nói: "Hành khách trên Tàu Noah số 1 chúng tôi đều là tinh anh được tuyển chọn kĩ lưỡng, hơn nữa trước khi lên tàu Tàu Noah số 1, họ còn đều được huấn luyện rút lui khẩn cấp. Chỉ cần có đủ thiết bị phi hành, họ nhất định sẽ không tới trễ tàu vì hỗn loạn đâu."
Vương Quang Chính không hề khó chịu vì sự lãnh đạm của Kiệt Khắc Đa, ông cũng hành quân lễ đáp lại: "Nếu đã vậy, vậy những người dân này xin nhờ quý quân, thiết bị phi hành thì xin yên tâm, vấn đề an toàn và vấn đề phi hành trên bầu trời cứ giao cho chúng tôi."
Hai người đang nói chuyện, bỗng Trương Hằng quát to một tiếng, hai lỗ mũi chảy ra hai dòng máu, người ngả ra sau. Các chiến sĩ tinh tế xung quanh lập tức bày tư thế cảnh giác, đồng thời vây quanh Trương Hằng, Vương Quang Chính và Kiệt Khắc Đa cũng cùng chạy tới, Vương Quang Chính hỏi ngay: "Sao vậy? Bị tấn công à? Chiến giáp tinh tế có bị tổn hại không? Bị thương ra sao?"
Trương Hằng là nhân tài quý báu nhất của tàu Hy Vọng, ngoài ra, hắn còn là anh hùng nổi tiếng nhất của tàu Hy Vọng, là thành viên của tiểu đội Hắc Tinh, có quan hệ với Vương Quang Chính và Diêu Nguyên vô cùng tốt, nên Vương Quang Chính quả thật là gấp gáp muốn bỏng mông.
Nhưng hình như đầu óc Trương Hằng vẫn còn tỉnh táo, hắn cố vùng vẫy bò dậy, rống to: "Nguy hiểm! Nguy hiểm rất lớn! Mau rời khỏi đây nhanh! Không, phải rời khỏi tinh cầu này, nguy hiểm khủng khiếp sắp tới rồi... Không nhanh lên, chúng ta đều phải chết!"
Dự cảm này không đơn giản là Trương Hằng cảm giác được, bởi vì mức độ nguy hiểm này quá lớn, tất cả những người biết trước đều cảm giác được, chỉ là với mức độ khác nhau mà thôi. Cùng lúc đó, Diêu Nguyên cũng cảm giác được, ông vẫn còn đang ở trong chiến cơ vũ trụ 011, nên mức độ cảm nhận không mạnh như Trương Hằng, chỉ là một thoáng mê muội nhoáng qua trong nháy mắt, sau đó ông tỉnh táo lại ngay, hét to vào trong máy liên lạc: "Tàu Hy Vọng phải không? Hạ toàn bộ chiến hạm vận tải xuống! Hạ toàn bộ chiến hạm vận tải xuống! Dùng vũ khí sáng thế kỷ công kích móng vuốt khổng lồ trên hành tinh kia ngay cho tôi! Có nguy hiểm khủng khiếp sắp xảy tới! Tôi không biết nó là cái gì, nhưng cái móng vuốt kia là đáng ngờ nhất, kéo dài cho tôi ít nhất mười phút, không, bảy phút!"
Lúc này, trong trung tâm chỉ huy của tàu Hy Vọng, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng gào to của Diêu Nguyên, đồng thời trong số các chiến sĩ tinh tế có mặt trong phòng cũng có một người là người biết trước. Người này cũng bị tê dại, ngã nhào xuống đất giống hệt Trương Hằng, nhưng hắn không bị chảy máu mũi, hắn cũng la to sắp có nguy hiểm khủng khiếp, đồng thời, Minh Chi Khiết cũng bị mê muội trong tích tắc, nhưng vì cô đang ngồi trên ghế hạm trưởng, nên mọi người không nhìn thấy.
"Lập tức phóng hết tất cả chiến hạm vận tải!" Minh Chi Khiết không chút chậm trễ, lập tức hạ lệnh, đồng thời quét mắt nhìn mọi người trong phòng.
Chủ tịch quốc hội Mã Nhĩ Đặc ngồi ở ghế bên cạnh mặt hơi tái đi, lên tiếng: "Đã sắp cứu được người ra rồi... Hoặc là đã sắp nhận được tin dữ, trong khoảng thời gian này, bằng mọi cách, phải tranh thủ thời gian. Chúng ta hãy làm theo lệnh của nguyên thủ, bắt đầu dùng vũ khí sáng thế kỷ công kích cái móng vuốt kia đi!"
Những người còn lại đều gật đầu, chỉ có Lý Văn Thành quay qua nhìn Minh Chi Khiết, ánh mắt hơi lóe lên một cái, không biết nghĩ gì, hay là nhìn ra cái gì...
Từ cầu tàu Hy Vọng liên tục bay ra hơn bốn mươi chiếc chiến hạm vận tải, đây là thiết bị phi hành chuyên dụng để tác chiến trên đất liền, bình quân một chiếc có thể chịu tải được chừng bảy mươi quân phòng ngự, nếu dồn hết lại một lần có thể tải hết hơn ba ngàn dân chúng.
Sau khi phóng hết hơn bốn mươi chiến hạm vận tải, tàu Hy Vọng lập tức bay ra khỏi tầng khí quyển của tinh cầu, lập tức đưa tọa độ của móng vuốt khổng lồ trên hành tinh phía xa vào hệ thống trí thông minh nhân tạo. Chừng mười giây sau, tất cả tính toán đã hoàn tất, theo điều khiển của nhân viên công tác, boong tàu tầng thứ ba dưới đáy tàu Hy Vọng mở ra, lối phi hành đã hoàn toàn mở sẵn, để lộ một cuộn dây khổng lồ ở bên dưới.
Vũ khí sáng thế kỷ!
"Năng lượng mạch xung bắt đầu biến đổi!"
"Nén năng lượng 3%... 8%... 11%..."
"Năng lượng dự trữ của Tàu Hy Vọng giảm xuống đến điểm giới hạn, mở lò phản ứng tập trung hydro dự bị..."
"Tính toán số liệu hệ thống phản trọng lực ngược hướng... Tính toán hoàn tất, mở hệ thống phản trọng lực ngược hướng!"
"Sáng thế kỷ cấp một chuẩn bị hoàn tất!"
Minh Chi Khiết nghe nhân viên công tác báo cáo, nhìn mọi người xung quanh, thấy ai nấy đều gật đầu với mình, cô mới ngẩng đầu nhìn về phía móng vuốt khổng lồ trên hành tinh kia, nói: "Sáng thế kỷ! Bắn!"
Một đường vòng ánh sáng khổng lồ cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy bắn thẳng ra, xẹt qua tinh không, bắn lên móng vuốt khổng lồ thò ra bên ngoài tinh cầu...
Ngay khi ngôi sao Nguyền Rủa xảy ra kịch biến, mặt ngoài hành tinh xuất hiện móng vuốt khổng lồ thì ở biên giới một hà hệ cách ngôi sao Nguyền Rủa cực xa, từng luồng thông tin kì lại đang không ngừng được truyền đi, nếu chuyển những thông tin này thành ngôn ngữ của loài người...
"Đó là hà hệ của tộc ta! Cũng là cái nôi cuối cùng tộc ta thăng lên thành văn minh cấp chín! Để trở thành văn minh vũ trụ cấp chín, vì hi vọng cuối cùng này, tộc ta nhất định không thể lùi dù nửa bước!"
"...Thế à? Vậy thì chủng tộc các ngươi với hà hệ đã bị ô nhiễm đó cùng biến mất đi! Đừng tưởng là văn minh vũ trụ cấp tám mà đòi nhìn ngó tận cùng của vũ trụ, so với văn minh vũ trụ cấp chín của chúng ta, các ngươi còn kém xa lắm, ngay cả ý nghĩa khủng khiếp của ác ma ô nhiễm các ngươi còn không biết, các ngươi có nhìn thấy không, các ngươi có nghe thấy không..."
"Chủng tộc các ngươi xách theo hà hệ đó cùng biến mất đi..."
"Bài ca hủy diệt!"