Silva là một cô gái hai mươi tám tuổi, sinh ra ở Mỹ, học trường trung học XX, đại học XXX, nghề nghiệp là...
Nói chung cô chỉ là một cô gái người Mỹ rất bình thường, nếu xét theo tiêu chuẩn lựa chọn của phi thuyền Hy Vọng thì thực chất cô không đủ điều kiện để lên phi thuyền.
Nhưng cô có một người chồng tốt, anh là một binh sĩ của đội Hải quân Lục chiến Mỹ, lúc tận thế ập đến đã bảo vệ cô và con gái của hai người. Đồng thời còn che chở cho hơn 10 người hàng xóm ở xung quanh. Anh được chọn trở thành một người lính của phi thuyền Hi Vọng.
Thời khắc tận thế xảy ra, tuy Silva rất sợ hãi nhưng có thể ở bên cạnh chồng mình đã là một niềm an ủi rất lớn đối với cô. Duy chỉ có điều đáng tiếc là đứa con gái 3 tuổi, nó vẫn còn nhỏ như thế mà đã phải đối diện với ngày tận thế, mỗi lần nghĩ tới điều này lòng cô lại đau như đứt từng khúc ruột.
Nhưng từ khi bước lên phi thuyền Hy Vọng, được ở tầng 5 của khu cư xá dành cho gia đình quân nhân, những đau khổ của cô giảm bớt đi rất nhiều. Nhất là khi Bước nhảy không gian của phi thuyền Hy Vọng hoàn thành thuận lợi. Cảm giác vui mừng khi được cứu thoát, được cùng ở bên gia đình, niềm hạnh phúc khi con gái của cô được lớn lên trong bình an... lúc này những cảm xúc ấy đang tràn ngập trái tim cô. Cõ lẽ vì thế mà từ khi Silva lên phi thuyền Hy Vọng, cô lúc nào cũng mỉm cười, giống như khi cô còn ở một thị trấn nhỏ của nước Mỹ.
Tâm trạng vui vẻ này kéo dài cho đến mấy ngày trước...
"Launceston phu nhân thân mến! Tôi đại diện cho bộ chỉ huy phi thuyền Hy Vọng thuộc Trung đội 3 Lục quân gửi thư này cho chị. Cảm tạ chồng chị đã vì phi thuyền Hy Vọng, vì chính phủ phi thuyền Hy Vọng, vì tất cả những việc mà anh ấy đã làm cho 12 vạn người di dân chúng ta. Chúng ta không thể quên anh ấy đã chiến đấu dũng cảm trên hành tinh Sa mạc, chúng ta không thể quên anh ấy đã cống hiến hết mình vì chúng ta. Vì sự hy sinh của anh ấy, chúng ta đã cứu được ba trăm bốn mươi mốt nhân viên kỹ thuật cùng các nhà khoa học, cứu được bảy mươi bốn chiến hữu cực kì anh dũng, tại đây, xin cho chúng tôi..."
Silva gần như tuyệt vọng khi xem bức thư. Những lá thư thế này cô đã quá quen thuộc. Với tư cách là vợ một binh sĩ thuộc hải quân Lục chiến Mỹ, cô cũng biết được một vài điều từ những gia đình quân nhân khác. Từng chứng kiến những sự hy sinh của các chiến sỹ, những gia đình ấy sẽ nhận được thư thông báo về sự hy sinh của thân nhân nơi chiến trận. Không ngờ được rằng, có một ngày cô cũng nhận được bức thư báo tử này.
Vào thời khắc này, Silva khóc đến mức gần như ngất đi. Nếu không có con gái 3 tuổi đang bám chặt vào bộ váy đang mặc thì rất có thể giờ này cô đã nằm ở bệnh viện.
Mãi cho đến khi con gái nắm chặt tay cô, giọng nói ngây thơ của nó dỗ mẹ đừng khóc nữa. Lúc ấy Silva ôm chặt con gái vào lòng, tinh thần kiên cường đã lấn át con người yếu đuối trong cô.
Cô muốn sống, muốn nuôi nấng con gái trưởng thành, muốn cho nó biết rằng cha của nó là một vị anh hùng!
Vì sự sống của cả nhân loại, chồng cô đã hy sinh bản thân mình!
Không, vẻ vang thế này còn chưa đủ, nên làm cho anh ấy một tang lễ thật long trọng! Tang lễ phải do chính phủ tổ chức! Đó là nghĩa vụ của chính phủ...
Chồng ta đã hy sinh vì chính phủ, anh ấy phải được nhận những đãi ngộ xứng đáng. Hơn nữa vợ và con gái của anh ấy cũng đáng được chính phủ chiếu cố, bảo đảm những đãi ngộ cho việc học tập của con gái sau này...
Với suy nghĩ ấy cùng với ý chí kiên cường quả cảm, Silva bắt đầu liên lạc với những gia đình quân nhân khác.
Trong trận chiến ở hành tinh Sa mạc, số binh sĩ tử trận lên tới gần 300 người, phần lớn bọn họ đều có người thân, không phải cha mẹ thì là vợ con. Về cơ bản những gia đình chiến sĩ tử trận này cộng với những người ở đây thì có khoảng 1 ngàn người, Silva đang cố gắng liên lạc với họ. Hôm nay là ngày những gia đình chiến sĩ tử trận tập hợp để cùng bàn việc.
Địa điểm là trong một sảnh chiếu bóng tập thể. Đến giờ phút này đã có hơn trăm người đến, hơn nữa số người đến vẫn tiếp tục tăng lên.
"Jerry Buddha phu nhân, Ellis phu nhân, thật xin lỗi tôi tới muộn một chút".
Silva vừa tiến vào bên trong hội trường,nói với hai vị phu nhân đang đi về phía cô.
Hai vị phu nhân đó, một người là con lai người da đen, người còn lại gốc da trắng. Người con lai da đen khoảng chừng 24 - 25 tuổi còn người kia thì khoảng 30 tuổi. Hai người đều mỉm cười nhìn Silva, người con lai da đen - Jerry Buddha phu nhân còn cười hỏi:
"Silva, chị đã thu thập được nhiều tư liệu như vậy sao?"
Silva đang ôm một đống tài liệu lớn trên tay, cô đưa cho hai người kia một phần văn bản rồi nói:
"Đúng vậy, có một vài tài liệu về những chính sách đãi ngộ đối với những gia đình có chiến sĩ tử trận trong quân đội Mỹ, một vài Hiến pháp của nước Mỹ, còn có một số văn bản có liên quan đến công ước quốc tế về binh sĩ. Đúng rồi còn có một vài điều luật của Trung Quốc nhưng số lượng rất ít, không phân tích rõ ràng lắm... Các chị biết đấy, hạm trưởng là một quân nhân người Trung Quốc".
Hai vị phu nhân kia đều khẽ cười, Ellis - người phụ nữ da trắng liền nói:
"Đúng vậy, ông ấy là người Trung Quốc, nhưng cũng là một anh hùng, ông ấy đã cứu hơn 12 vạn người chúng ta, cho chúng ta bình an và công bằng... Ít nhất thì trước mắt chưa phát hiện ra có chỗ nào không tốt. Lúc còn ở hành tinh sa mạc, nhờ có sự cố gắng của ông ấy chúng ta mới tìm được đường thoát thân. Ông ấy là một vị lãnh đạo đáng tôn kính".
Silva hơi ngạc nhiên, lắc đầu nói:
"Chị hiểu lầm ý tôi rồi, chị Ellis. Tôi biết ông ấy là một vị anh hùng, là một người lãnh đạo tài giỏi, trước mắt những chuyện ông ấy làm rất công bằng, cũng không vì màu da hay chủng tộc mà phân biệt đối xử. Tôi không có ý nhắm vào ông ấy, nhưng hai người cũng biết đấy, ông ta dù sao cũng là người Trung Quốc, cho nên ông ấy rất có thể bị ảnh hưởng bởi luật pháp của người Trung Quốc, vậy nên tôi mới chuẩn bị những văn kiện này".
Hai người kia đều gật đầu đồng ý, cùng Silva bàn về những văn bản pháp luật này. Hai người họ biết rõ Silva vì những tài liệu này mà đã nhiều lần xuống tầng ba tìm những chuyên gia về pháp luật của Mỹ, Châu Âu, Châu Á, Trung Quốc. Thậm chí đến cả những chuyên gia về công ước quốc tế cũng đã tìm đến. Những cái này đã tiêu tốn của cô bao nhiêu là công sức, nhưng cuối cùng cũng sửa soạn xong rồi, bây giờ chính là lúc sử dụng chúng.
Ba người họ chính là ba người khởi xướng và lãnh đạo việc đề xuất tổ chức tang lễ cho những binh sĩ tử trận, chồng của họ đều đã tử trận trên tinh cầu sa mạc, thậm chí ngay cả thi thể cũng không mang về được. Hơn nữa họ đều có con nhỏ, cho nên họ cũng là những người tích cực nhất. Với hy vọng có thể tổ chức tang lễ chu đáo cho chồng mình và có chính sách trợ cấp xứng đáng cho con cái.
Không lâu sau, Silva bước lên bục, nàng nhìn gần hai trăm thân nhân của binh sĩ tử trận ngồi phía dưới, khẽ nhíu mày nhưng giờ không phải lúc để thắc mắc, chỉ đành gượng cười rồi nói vào micro:
"Các vị, tôi nghĩ mình đã thông báo cho hầu hết thân nhân của các binh sĩ tử trận, không bỏ sót gia đình nào hết mà, thế nhưng... vì sao vẫn còn nhiều người không đến đây vậy?"
Những người ngồi phía dưới vô cùng ngạc nhiên, họ đã thấy có nhiều người bỏ rất nhiều công sức chuẩn bị văn bản, tài liệu cho cuộc họp này y như Silva vậy, cho nên khi nghe Silva nói còn nhiều gia đình có thân nhân là binh sĩ tử trận không đến thì cảm thấy rất kinh ngạc... Vì sao không đến? Đó chính là thân nhân của mình mà, không phải con cái thì cũng là chồng của mình, chẳng lẽ bọn họ không đau lòng vì cái chết của người thân sao?
Lúc này, có mười mấy người ngồi bên dưới mang vẻ mặt hơi khác lạ, trong đó có một phụ nữ đứng lên nói:
"Xin lỗi, Thomson phu nhân, tôi có thể giải thích việc này."
Thomson là họ của chồng Silva, vì vậy người khác đều gọi cô là Thomson phu nhân.
Silva nghe thế liền nhìn về phía người phụ nữ này, đó là một phụ nữ Châu Á rất đẹp mang kính, khoảng 28 – 29 tuổi.
"Cô là Manos phu phân phải không? Cô biết lí do vì sao những người đó không đến à?" Silva lo lắng hỏi.
Người phụ nữ Châu Á kia gật đầu, nhận lấy micro từ người bên cạnh rồi nói:
"Các vị nên biết, tôi là người di dân gốc Hoa, quê quán ở Trung Quốc, trong số những binh sĩ tử trận lần này có tới hơn 30% là quân nhân người Trung Quốc. Toàn bộ thân nhân của họ đều không đến, ách, tôi cũng không biết nên diễn tả như thế nào, nhưng mỗi một câu tôi nói tại chỗ này đều không có ý xúc phạm bất kì ai, bất kì chính phủ hay dân tộc nào cả."
Nàng nhìn những người ngồi xung quanh rồi nói tiếp:
"Bọn họ đang chờ đợi, cũng có thể là đang sợ hãi, tôi nghĩ đó là nguyên nhân họ không tới đây."
Mọi người xung quanh cảm thấy rất kỳ lạ, thậm chí hơi khó hiểu, một ông lão hơn năm mươi tuổi đứng dậy, nhận lấy micro rồi hỏi:
"Có thể nói rõ hơn không? Bọn họ đang chờ đợi cái gì, điều này chúng ta còn có thể hiểu được, dù sao chính phủ phi thuyền Hi Vọng vẫn chưa thông báo là không tổ chức tang lễ cho binh sĩ tử trận. Nhưng chúng ta muốn bọn họ mau chóng tổ chức, thậm chí muốn họ ban hành pháp luật, vì thế mới tụ họp ở đây để thảo luận. Nhưng điều làm chúng ta khó hiểu là... Bọn họ đang sợ cái gì?"
Manos phu nhân hơi do dự, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của những người xung quanh nàng đành phải nói:
"Bọn họ đang sợ chính phủ... Mọi người cũng biết đấy, lúc trước, khi tận thế ập đến làm khắp nơi xảy ra đại loạn, bọn họ đã trải qua những ngày tháng khủng khiếp, chúng ta cũng vậy, những ngày tháng bạo loạn kia thật đáng sợ... "
Một phụ nữ người da đen đứng dậy hỏi:
"Đúng là vậy nhưng hiện giờ không phải phi thuyền Hi Vọng đã có chính phủ rồi hay sao? Hơn nữa trật tự được duy trì rất tốt, thậm chí nghiêm ngặt nữa, chính phủ đã quá chú trọng việc duy trì trật tự gần như muốn xâm phạm đến nhân quyền luôn rồi, cho nên bọn họ hoàn toàn không sợ sự mất trật tự mới phải chứ?"
Manos phu nhân cắn răng do dự, nàng cố lấy hết dũng khí nói:
"Bọn họ sợ là vì chính phủ quá nghiêm khắc, bây giờ chính phủ trên phi thuyền Hi Vọng là tổ chức gần như độc tài, họ sợ... hỗn loạn như trước kia sẽ xảy ra. Hơn nữa, đây là chuyện liên quan đến quân đội, khi còn trên Trái Đất, chuyện có liên quan đến quân đội đều do chính phủ trực tiếp quyết định, họ không có quyền xen vào hay kháng nghị gì cả, họ đã quen với cuộc sống như vậy rồi... Hơn nữa, hiện giờ phi thuyền Hi Vọng đang ở trong vũ trụ đầy rẫy nguy hiểm này, họ lo lắng vì sự kháng nghị của mình mà gây ra hậu quả nghiêm trọng, họ đã nói với tôi như thế. Bọn họ còn có con cái cần phải nuôi dưỡng, trước mắt cuộc sống hiện tại đã rất tốt rồi, không cần phải thay đổi nữa... Đó chính là thứ bọn họ sợ đấy!"
Người xung quanh bắt đầu ồn ào bàn tán, một ông lão hơn sáu mươi tuổi đứng dậy dõng dạc nói:
"Sao lại có chuyện như vậy được, tang lễ lần này sẽ là tiền đề cho những dịp sau, chính phủ sẽ phải tổ chức và xử lí tốt những chuyện như thế. Hơn nữa trong đó có người thân của chúng ta hi sinh, sao chúng ta lại không thể tham dự được? Chúng ta không phải tội phạm, chỉ là đang đấu tranh vì quyền lợi của mình, chính phủ không thể nào xử tội chúng ta được?"
"Đúng vậy, hơn nữa Thiếu tá là một vị anh hùng công chính nghiêm minh, ngài chắc chắn sẽ... "
"Chúng ta đang trợ giúp chính phủ hoàn thiện điều lệ, làm sao có thể xuất hiện những chuyện nghiệm trọng được..."
"Đúng vậy a, Manos phu nhân, có phải họ đang hiểu lầm không... "
Trong lúc những người châu Âu, châu Mỹ đang sôi nổi thảo luận thì bỗng nhiên cửa vào của phòng họp mở toang ra, hai sĩ quan cấp úy của tiểu đội Hắc Tinh bước vào, theo sau là hơn mười binh lính.
Khi những quân nhân này vừa xuất hiện, hội trường liền trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều lặng im quan sát, lúc này người phụ nữ châu Á – Manos phu nhân lộ rõ sự sợ hãi, thân thể không ngừng run rẩy.
Người cầm đầu trong nhóm hai thành viên tiểu đội Hắc Tinh tới đây chính là Lưu Bạch, hắn dẫn cả đội đi tới đài rồi một mình bước lên bục, mỉm cười với Silva rồi cầm lấy micro, lúc này hắn mới chào tất cả mọi người rồi nói:
"Thiếu tá có lệnh, tang lễ sẽ cử hành theo nghi thức Tinh táng với sự tưởng nhớ của mười hai vạn người. Đồng thời sẽ cải tạo một đại sảnh ở tầng thứ năm để làm nơi kỉ niệm những anh hùng của nhân loại, nơi ấy sẽ lưu giữ những di vật còn lại và tên tuổi của những binh sĩ tử trận, để con cháu của chúng ta có thể đời đời kỉ niệm những anh hùng đã khuất này, để hậu nhân luôn nhớ những công lao mà họ đã làm vì sự tồn vong của nhân loại."
"Mặt khác, về vấn đề trợ cấp đối với thân nhân của những binh sĩ tử trận, chính phủ phi thuyền Hi Vọng sẽ cho các vị một tuần lễ để đề xuất các kiến nghị. Xin các vị yên tâm, các vị sẽ thừa hưởng tất cả vinh quang từ chồng, con trai lưu lại, con cái của các vị sẽ được tiếp nhận sự giáo dục tốt nhất, các vị sẽ vẫn được ở nhà của mình ở tầng thứ năm. Con cái của các vị có thể tự hào nói với mọi người..."
"... cha của ta là anh hùng, đã hi sinh vì sự tồn vong của nhân loại!"
Hội trường im lặng hồi lâu rồi bùng nổ tiếng reo hò, hoan hô ầm ĩ. Tất cả mọi người đều vui mừng như đã chiến thắng một chiến dịch lớn vậy, còn người phụ nữ xinh đẹp – Manos phu nhân thì vui mừng đến nỗi bật khóc như một đứa trẻ...