Ba Lệ im lặng nằm trên giường. Căn phòng tối đen và tĩnh lặng, trừ thỉnh thoảng vang lên tiếng hít thở của chủ nhân căn phòng, còn lại không hề có một thanh âm nào khác.
Ba Lệ cảm thấy rất khó chịu, nhưng nàng lại không biết vì sao mình lại như thế...Phảng phất như có cái gì cồn cào, dằn xé trong lòng, tựa như có một cảm xúc vô danh nào đó đang giãy giụa, muốn trào ra ngoài.
Vì sao? Vì thí nghiệm vẫn chưa hoàn thành ư? Hay là mình đã tính toán nhầm chi tiết nào đó? Hay là về kế hoạch cuối cùng kia...
Kế hoạch cuối cùng kia...Hắn đã đi rồi sao? Bước lên phi thuyền, tiếp tục chiến đấu sao?
Lúc này, Diêu Nguyên đang đứng trước cửa phòng Ba Lệ. Bên ngoài có bốn binh lính đang canh gác, thấy hắn lập tức giơ tay chào. Diêu Nguyên cũng giơ tay đáp lễ, nói:
-Không có gì, mọi người cứ tiếp tục thi hành nhiệm vụ. Chỉ cần không rời phi thuyền Hi Vọng, còn lại cứ để nàng tự do...
Nói xong Diêu Nguyên đứng trước cửa phòng, không gõ cửa cũng không đi vào, chỉ trầm mặc đứng đó. Các binh lính canh gác nhìn nhau với vẻ khó hiểu, bất quá bọn họ không dám hỏi, đành chuyên tâm thực hiện nhiệm vụ.
-Ba Lệ, em có thể nghe được không? Chuyện ngày hôm nay...Anh thật lòng xin lỗi em. Nhưng mệnh lệnh vẫn có hiệu lực. Em không được phép lên chiến trường, bởi em là nhĩ ngữ giả. Nếu như bị đám quái vật kia bắt được, như vậy loài người chúng ta, nền văn minh nhân loại sẽ tổn thất to lớn...
Ba Lệ dĩ nhiên nghe được, vì đây là những lời mà Diêu Nguyên dùng kỹ năng truyền đạt giả để nói. Nhưng nàng vẫn cắn chặt hàm răng, không thốt ra bất kỳ thanh âm nào cả. Chỉ có hốc mắt rướm nước, bởi nàng không biết trong lòng mình đang nghĩ gì. Chỉ biết cảm giác khó chịu lúc trước đã bớt đi, nhưng lại thay bằng một cảm giác kỳ quái khác. Nó quấn quýt trong lòng nàng, tựa như muốn bùng phát nhưng nàng lại kiềm nén.
(Chỉ có...Chỉ có nền văn minh nhân loại tổn thất thôi sao, ta...)
-...Còn có...
Diêu Nguyên khi nói ra hai từ này, hơi chần chờ, hoặc là đang lựa chọn từ ngữ. Thật lâu sau, hắn mới tiếp tục:
-Còn có, anh cũng sẽ rất đau buồn...
Cho nên, xin em đừng dễ dàng mạo hiểm như vậy. Anh tuyệt đối sẽ không cho phép em lên chiến trường! Nhưng...anh vẫn còn nhớ lời nói của em, muốn đi ngắm đại dương bao la, nướng hải sản...Nếu như hành tinh này có hải sản, và không độc hại...Sau đó là cùng nhau bơi lội...Nếu như đại dương này không có sinh vật nguy hiểm...Sau đó là cùng ngắm sao trên bãi biển. Tất cả anh đều nhớ, anh sẽ làm tất cả, tất cả những gì em yêu cầu. Hiện giờ, anh chiến đấu vì lời hứa với em. Cho nên, em phải bảo trọng. Bởi nếu em có chuyện gì, vậy sao anh có thể thực hiện lời hứa của mình...có thể cùng em...
Thanh âm từ từ biến mất, nước mắt Ba Lệ tuôn rơi. Nàng vội vùng dậy, chân không kịp mang dép, chạy về phía cửa phòng. Nhưng khi nàng đẩy cánh cửa ra, bên ngoài chỉ còn bốn binh lính canh gác, Diêu Nguyên đã sớm đi xa.
Tuy thế, không hiểu sao, cảm giác quấn quýt khó chịu lúc trước trong lòng Ba Lệ đã biến mất, chỉ còn lại sự ấm áp và ngọt ngào, dịu dàng tựa như...như loại trà mà nàng thích uống nhất. Lúc đầu có hơi đắng, nhưng về sau, vị ngọt dịu thanh thoát sẽ xuất hiện...
(DG: Mấy đoạn "tình cảm" này mình đã cố gắng văn vẻ hết sức rồi. Bạn nào đọc không thấy hay thì tha lỗi cho mình nhé @@)
-Tiến sĩ Ba Lệ?
Một binh lính khẽ gọi.
Lúc này, khuôn mặt Ba Lệ đã trở về vẻ lạnh lùng bình thường, nàng đưa tay chỉnh lại mái tóc dài, lạnh nhạt đáp:
-Chúng ta đi tới phòng thí nghiệm...Gã ngốc kia, công suất của thiết bị đẩy vẫn chưa đủ. Vẫn còn một chút thời gian trước khi kế hoạch bắt đầu. Đi thôi, nhân lúc cuộc chiến chưa bắt đầu, chúng ta tranh thủ điều chỉnh lần cuối cùng.
Cùng lúc đó, Diêu Nguyên nhìn Vương Quang Chính mang vẻ mặt mệt mỏi bình thản bước lên phi thuyền vận chuyển. Vương Quang Chính là sĩ quan chỉ huy lực lượng phòng vệ trên mặt đất, cho đến khi phi thuyền Hi Vọng rời lòng đất, hoặc kế hoạch thất bại, hắn tuyệt đối không thể để công sự phòng ngự trên mặt đất bị thất thủ. Mà với tính cách của Vương Quang Chính, cho dù chết, hắn cũng không lùi một bước!
-Lão Vương, mặt đất nhờ vào ngươi. Vì thắng lợi, vì tương lai nhân loại, vì hành tinh quê hương của chúng ta, vì con cháu chúng ta...Tất cả xin nhờ vào ngươi.
Diêu Nguyên nhìn bóng dáng Vương Quang Chính đi xa, dùng kỹ năng truyền đạt giả gửi gắm những lời cuối cùng.
Vương Quang Chính không quay đầu lại, chỉ giơ tay khẽ phất ra hiệu cho Diêu Nguyên. Sau đó, hắn bình thản bước lên phi thuyền vận chuyển, bay lên mặt đất.
-Đi thôi, tiếp theo là đến lượt chúng ta.
Diêu Nguyên quay đầu lại, nhìn về quân đoàn vũ tụ bên dưới. Tổng cộng có hơn 110 binh lính, đây là toàn bộ tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại có thể tác chiến mà phi thuyền Hi Vọng có được. Còn những tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại mới được bổ sung sau đợt sốt cao thứ hai, bọn họ vẫn chưa thật sự trải qua huấn luyện quân sự chính thức, không thể ra chiến trường ngay. Nếu lực lượng này bị tiêu diệt, phi thuyền Hi Vọng sẽ bị thiệt hại nặng nề.
-Nhiều lời cũng không tác dụng gì nữa. Đây là trận chiến cuối cùng, trận chiến sống còn với đám quái vật kia. Tương lai chúng ta có lẽ còn những trận chiến khác, hoặc không còn trận chiến nào. Nhưng, hiện giờ là trận chiến cuối cùng mà chúng ta phải đối mặt. Chúng ta có thể đoạt được hành tinh, nhân loại có thể phục hồi, chúng ta có thể sinh sống trong hòa bình...Nhưng tất cả điều đó chỉ có được khi chúng ta chiến thắng!
-Vì nhân loại, vì tương lai, vì con cháu chúng ta...vì hành tinh quê hương!
-Lên đường!
Tất cả binh lính lần lượt bước lên phi thuyền chiến đấu của mình, theo sự chỉ huy của Diêu Nguyên bay vút lên mặt đất. Tốc độ phi thuyền càng lúc càng nhanh, đồng thời hệ thống ECS được khởi động, chỉ trong chốc lát, 110 chiếc phi thuyền đã phá vỡ tầng khí quyển, tiến vào không gian.
Mà ở phía xa, con quái vật mẹ trên vệ tinh số hai đã bắt đầu rời khỏi mặt đất, bay lên không trung. Hiện nó đang ở trong bầu khí quyển, trong quỹ đạo bay của vệ tinh số hai. Có thể thấy, do kích thước quá khổng lồ cũng như trọng lực từ vệ tinh số hai ảnh hưởng, tốc độ bay của nó cũng không nhanh cho lắm.
-Kế hoạch tác chiến cuối cùng bắt đầu. Đầu tiên, trong phạm vi lớn nhất có thể, tiến hành càn quét toàn bộ quái vật và chiến hạm quái vật. Con quái vật mẹ muốn sinh sản quái vật mới vẫn cần một ít thời gian. Cho nên, chúng ta tiêu diệt càng nhiều quái vật thì về sau chiến đấu sẽ nhẹ nhàng hơn. Vẫn chiến thuật cũ, thay phiên công kích rồi rút lui. Thời gian thực hiện là một tiếng. Một tiếng sau, tập hợp tại tọa độ 3612 – 7161 – 2351. Ở đó, chúng ta sẽ bắt đầu giai đoạn tiếp theo của chiến dịch.
Diêu Nguyên nhìn đám quái đông đảo đằng xa, hít một hơi dài, sau đó dùng kỹ năng truyền đạt giả ra lệnh cho các binh lính khác. Với sự dẫn đầu của hắn, tất cả phi thuyền chiến đấu bắt đầu tăng tốc, cuộc chiến lần thứ hai với đám quái vật bắt đầu...
Cùng lúc đó, trong phi thuyền Hi Vọng, Yvaine và Mitsuda Saburo đang miệt mài làm việc. Mắt hai người thâm quầng, hầu như chưa ngủ một chút nào. Ít nhất, các binh lính và tân nhân loại khác có thể được nghỉ ngơi, còn bọn họ chỉ ngủ gật trong chốc lát, ăn miếng cơm, hút vài điếu thuốc lá sau đó lại bắt đầu thí nghiệm.
Đặc biệt là khi có hơn 20 binh lính bị nhiễm virus được đưa tới. Toàn bộ là tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại a, trong đó có anh hùng Trương Hằng và Nhâm Đào. Một người là dự tri giả mạnh nhất trên phi thuyền Hi Vọng, người kia là một trong hai suy luận giả hiếm hoi. Cho dù ai trong đó cũng không thể chết, nếu không phi thuyền Hi Vọng sẽ bị tổn thất thảm trọng.
Nhưng có thể làm gì đây?
Bất kỳ một hành tinh có sinh vật sống nào trong vũ trụ đều là tổng hợp của vô số kỳ tích, mà trong quá trình tiến hóa, mỗi hành tinh đều có những giai đoạn khác nhau. Do đó, về cơ bản thì cấu trúc gen sinh vật của mỗi hành tinh đều khác nhau. Đó là chưa kể sự đa dạng của vô số vi sinh vật, virus, sự đa dạng về chủng loại gen của bọn chúng là không sao đong đếm. Có thể chỉ là một loại vi khuẩn vô cùng bình thường trên Trái Đất lại là khắc tinh của sinh vật mạnh mẽ như thực vật ngoài hành tinh. Do đó, ai chắc được một loại virus tầm thường nào đó trên hành tinh này lại là thứ trí mạng với loài người.
-Không có biện pháp. Tất cả những chất kháng sinh đều được thử qua. Không thể khắc chế, thậm chí còn làm cho bệnh trên chuột bạch ZH tiến triển nhanh hơn. Hiển nhiên, loại bệnh này là tổ hợp của nhiều vi khuẩn và virus tạo thành. Các loại kháng sinh đưa vào đều bị bọn chúng vô hiệu hóa, sau đó biến thành chất dinh dưỡng.
Sắc mặt Yvaine khổ sở.
Hai mắt Mitsuda Saburo đỏ ngầu, hiện ra tia máu. Việc này làm hắn nhớ đến quá khứ đau đớn của mình, nhưng cho dù hắn không cam lòng như thế nào, lúc này cũng không khỏi buông xuôi, thở dài:
-Đúng vậy, nếu chỉ có một loại virus nguy hiểm, chúng ta có thể thử biện pháp khác. Tỷ như thiết bị hồi phục siêu từ, nhưng...Bọn họ đã hít thở quá nhiều không khí ở đây, bên trong có vô số vi sinh vật và virus. Có thể nói, trong người bọn họ đâu đâu cũng là virus, hiện giờ đã có vài bệnh nhân bắt đầu xuất huyết trong nội tạng. Theo đà này, tối đa nửa tiếng nữa bọn họ sẽ chết.
-Đúng vậy, nếu như chỉ có một hai loại virus thì còn có cách, nhưng một lần bị nhiễm quá nhiều loại virus, vi sinh vật như vậy, đừng nói là chúng ta, cho dù cuộc cách mạng công nghiệp lần năm e rằng cũng không thể giải quyết trong thời gian ngắn...
Yvaine than thở.
Mitsuda Saburo nắm chặt tay, khàn giọng nói:
-Nếu như có một loại virus có thể miễn dịch bất kỳ loại virus, vi sinh vật khác thì tốt rồi...Tiến sĩ Yvaine! Đúng rồi, quả thật có một loại tế bào có thể miễn dịch tất cả các loại virus. Nó có thể chống lại toàn bộ virus trên toàn bộ hành tinh, chỉ cần nó không chết thì lập tức sinh ra hệ thống miễn dịch. Ra thế, tôi đã tìm ra biện pháp rồi...
Sử dụng tế bào quái vật để tạo ra vắc xin phòng bệnh!