"Sau ba mươi giây nữa phi thuyền sẽ tới gần quỹ đạo thứ ba, bắt đầu điếm ngược: hai mươi chín, hai mươi tám, hai mươi bảy..."
Trải qua một tháng phi hành trong vũ trụ, vào lúc mười một giờ trưa hôm nay theo múi giờ trên Trái Đất, phi thuyền Hi Vọng đã tới bên ngoài quỹ đạo của hành tinh sa mạc, ba mươi giây nữa thôi phi thuyền sẽ bay tới tầng khí quyển của hành tinh này.
Phi thuyền Hi Vọng là tên gọi do mười hai vạn dân chúng đặt cho phi thuyền sau bài phát biểu của Diêu Nguyên, thay thế cho tên cũ là Noah số hai.
Việc này tạm thời không nói, sau một tháng lẻ tám ngày phi hành phi thuyền đã tới được hành tinh sa mạc, cũng là hành tinh duy nhất trong tinh hệ này.
Thông qua sự quan sát của các thiết bị thăm dò thì bề mặt của hành tinh này hầu như đều là cát, lớp vật chất bên trong là gì thì tạm thời vẫn chưa rõ. Ngoài một tầng cát dày bao phủ bên ngoài, hành tinh này cũng có tầng khí quyển, thể tích khoảng 1.007 thể tích của Trái Đất, không chênh lệch nhiều lắm, theo các số liệu thống kê thu được thì có thể xác định hành tinh này có trọng lực tương đương trọng lực trên Trái Đất.
Tốc độ quay quanh trục của nó khá nhanh, một ngày chỉ có 16 giờ, thời gian bay một vòng quanh Hằng Tinh là 270 ngày.
Theo các số liệu thu được nhiệt độ trên bề mặt hành tinh này vào ban ngày khoảng 50 độ, đến tối khoảng -10 độ. Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm khá lớn nhưng vẫn còn trong mức con người có thể chịu được.
Bởi vì...hành tinh này có thể là nơi dừng chân cho phi thuyền Hi Vọng từ một năm thậm chí vài năm nên tiểu tổ Thiên văn học đã thăm dò rất kỹ càng, thậm chí đã sử dụng máy tính chủ trên phi thuyền để tính toán, cho nên trừ một số thông tin mà chỉ khi đổ bộ lên hành tinh mới biết được như: thành phần không khí, thành phần của đất cát, có sinh vật tồn tại hay không...thì về cơ bản, các số liệu khác đều đã có kết quả.
Làm cho mọi người cảm thấy vui mừng nhất trong suốt một tháng quan sát là hành tinh này dường như không có lốc xoáy mãnh liệt, thậm chí có thể nói là không hề có thiên tai lớn nào, nguy hiểm duy nhất có thể xem là thiên tai chính là hiện tượng sụt lún trên sa mạc, điểm mấu chốt là phải xem cấu trúc bên trong của hành tinh có tầng nham thạch kiên cố hay không, hoặc là có hiện tượng cát chảy, cát trôi... hay không.
"Trước mắt vẫn chưa biết được thành phần không khí của hành tinh này, cũng như kết cấu địa chất của nó có đủ cứng rắn để phi thuyền Hi Vọng đáp xuống hay không, chúng ta cần phải cử một tiểu đội tinh nhuệ sử dụng tàu con thoi loại nhỏ đáp xuống mặt đất để tiến hành thăm dò lần đầu tiên."
Diêu Nguyên nhìn bốn người trước mặt, theo thứ tự là Ưng, Hắc Thiết, Lưu Bạch và Trương Hằng, ba người trước là thành viên cũ trong tiểu đội Hắc Tinh, còn Trương Hằng là thành viên mới gia nhập. Đội quân tiên phong lần này sẽ do họ chỉ huy, ngoài ra trong đội còn có hai mươi binh lính tinh nhuệ và tám nhà khoa học.
Diêu Nguyên tiếp tục nói:
"Phi thuyền Hi Vọng chỉ có ba chiếc tàu con thoi, đây là loại tàu có thể xuyên qua tầng khí quyển bên ngoài để đổ bộ lên hành tinh, hoặc ngược lại, xuyên qua tầng khí quyển của hành tinh để bay ra ngoài không gian, được trang bị hệ thống phản trọng lực, thời gian phi hành là mười tám tiếng, với lượng nguyên vật liệu hiện giờ... chúng ta vẫn chưa thể chế tạo được loại tàu này nên mỗi chiếc đều rất quan trọng, các ngươi sẽ sử dụng một chiếc trong đó cho nhiệm vụ đổ bộ này."
"Bây giờ hãy nghe kỹ những lời ta nói, tại sao ta lại chọn bốn người các ngươi, Ưng, ngươi chính là người trầm tĩnh nhất trong tiểu đội Hắc Tinh, so với ta còn tốt hơn nên nếu gặp phải tình huống nguy hiểm ta cho phép ngươi toàn quyền quyết định, Hắc Thiết, nhiệm vụ của ngươi là trợ giúp Ưng chỉ huy hai mươi binh lính tinh nhuệ, Lưu Bạch, ngươi vừa là quân y vừa là sĩ quan cấp úy trong đội. Riêng Trương Hằng, ngươi không hiểu vì sao ta nhất định phải cho ngươi vào đội đúng không, bởi vì không ai trên phi thuyền có kỹ thuật máy tính giỏi hơn ngươi."
Nói tới đây trong lòng Diêu Nguyên lại cảm thán nghĩ về lúc gặp gỡ Trương Hằng, nhờ có kỹ thuật máy tính của gã mà tìm được phi thuyền, bây giờ lại trở thành một con át chủ bài trong tay hắn.
Hắn tiếp tục nói:
"Trương Hằng, ta không phải đang lừa ngươi, theo thống kê về trình độ cũng như kiến thức chuyên môn của dân chúng trên phi thuyền, các lĩnh vực về khoa học như: lượng tử, vật lý học...đều có các nhà khoa học nổi tiếng. Còn về các ngành nghề kỹ thuật như: tinh luyện sắt thép, chế tạo chất dẻo, cao su...cũng có các kỹ sư và các nhà khoa học chuyên môn, nhưng nói đến lĩnh vực máy tính thì ngươi chính là người giỏi nhất bên trong phi thuyền. Điều này ta không hề gạt ngươi, cho nên trong nhiệm vụ đổ bộ lần này vai trò của ngươi là quan trọng nhất."
"Trên tàu con thoi có một thiết bị liên lạc công suất cao được chế tạo theo tài liệu kỹ thuật tìm được trong đĩa bay, có cùng trình độ khoa học kỹ thuật với bước nhảy không gian, công suất của nó rất lớn, bất kể hoàn cảnh bị nhiễu sóng, chặn tín hiệu... cũng vẫn liên lạc được với phi thuyền, nhưng có một điểm mấu chốt là nó đã bị mã hóa, hơn nữa không cách nào phá giải hoàn toàn, có thể đó chính là cách mã hóa đặc biệt, mặc dù phương thức mã hóa này đã bị virus máy tính tấn công liên tục nên đã yếu bớt nhưng cứ cách mười phút nó lại thay đổi cấu trúc mã hóa một lần, đó chính là khuyết điểm lớn nhất của thiết bị liên lạc cao cấp này."
Diêu Nguyên nói tới đây thì thở dài, nói:
"Thật ra bước nhảy không gian cũng sử dụng loại kỹ thuật mã hóa này, nhưng nhờ trên phi thuyền có máy tính chủ tiên tiến nhất thế kỷ 21 cùng với phần mềm bẻ khóa hiện đại nhất do tiến sĩ lưu lại nên mới có thể tiến hành giải mã sau mỗi lần chuyển đổi, nhưng thiết bị liên lạc này không thể dùng những cách như trên để giải mã nên chỉ có thể trông cậy vào ngươi, ngươi đã từng xem qua phần mềm bẻ khóa mà tiến sĩ lưu lại rồi, cách phá giải này hoàn toàn phù hợp với nền khoa học kỹ thuật trên đĩa bay nên ngươi nhất định có thể giải mã được, chỉ là thời gian phá giải sẽ lâu hơn...Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể chọn người có kỹ thuật máy tính giỏi nhất trên phi thuyền là ngươi, mặc dù ngươi chỉ mới gia nhập tiểu đội Hắc tinh chưa có nhiều thời gian huấn luyện nhưng cũng đành chịu."
Trương Hằng lúc này mới tỉnh ngộ, hắn rốt cuộc biết được vì sao trong tiểu đội tiên phong lại có sự hiện hữu của hắn, nhưng hắn còn có thể nói gì đây? Không đi? Đừng có đùa chứ! Hắn mới hưởng thụ sự đãi ngộ dành cho tiểu đội Hắc Tinh được một thời gian ngắn thôi, với kinh nghiệm là một công tử con nhà giàu, biết thích nghi với thời thế, hiện giờ đang ở trong vũ trụ không còn cha lo lắng chăm sóc, mọi việc chỉ có thể dựa vào chính mình, hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Diêu Nguyên cũng gật đầu rồi mới nói:
"Hãy đi chuẩn bị đi, nửa giờ sau tàu con thoi sẽ xuất phát tiến vào tầng khí quyển của hành tinh, sau khi tiến vào tầng khí quyển nó sẽ thu thập các thông tin về bầu khí quyển cho các ngươi, nếu như phát hiện trong không khí có axit hay các khí độc hại... .thì ta cho phép các ngươi quay trở lại phi thuyền, còn nếu không có...Các ngươi sẽ đổ bộ lên hành tinh, tiến hành thu thập các mẫu vật cần thiết như: thành phần không khí, thành phần đất, vi khuẩn... ngoài ra các ngươi còn phải làm thí nghiệm về tải trọng tối đa mà mặt đất có thể chịu được, xác nhận phi thuyền Hi Vọng có thể đổ bộ lên hành tinh này hay không."
"Còn nữa, các ngươi cũng cần chú ý các điểm sau..."
Hơn mười phút sau, bốn người mới được ngồi xe điện trở về, lúc ngồi trên xe Trương Hằng than thở:
"Bình thường thiếu tá Diêu Nguyên đâu có nói nhiều như vậy..."
Ưng không trả lời mà chăm chú kiểm tra súng nhắm, đồng thời cẩn thận lau chùi một viên cao từ đạn. Hắc Thiết đang lắp ráp các bộ phận của súng, cười ha ha nói:
"Lão đội trưởng là người như thế đó, bình thường thì lãnh khốc có thể so với tên Ưng này, nhưng một khi chấp hành nhiệm vụ thì luôn nói nhiều thế đấy...Được rồi được rồi, Ưng, ngươi đừng trợn mắt nhìn ta như thế, ta biết cái đó gọi là cẩn thận, rất nhiều nhiệm vụ trước kia cũng nhờ sự cẩn thận của hắn mà chúng ta có thể sống sót, ta hiểu rõ mà, chỉ là cảm thấy lão đội trưởng hơi giống mấy bà già thôi, ha ha ha..."
Lưu Bạch nghe vậy mỉm cười, nói:
"Trương Hằng, ngươi mới gia nhập tiểu đội Hắc Tinh nên chưa quen tính cách của lão đội trưởng, anh ấy là một người vô cùng cẩn thận, tuyệt không chấp nhận bất kỳ thành viên nào trong tiểu đội Hắc Tinh vì sơ suất của bản thân mình mà hi sinh, sau này ngươi sẽ từ từ quen thôi, anh ta là một người tốt."
Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì trên đài cao, hai mươi binh lính tinh nhuệ và tám nhà khoa học đã sớm chờ sẵn ở đó. Phía sau họ là một tàu con thoi có hình dạng giống hệt như các tàu con thoi thông thường, chỉ là hơi lớn hơn một chút và nhìn có vẻ tinh tế hơn.
Bốn người không nói thêm gì nữa, bắt đầu kiểm tra trang bị mang theo, từ vũ khí của Ưng và Hắc Thiết đến túi y tế của Lưu Bạch hay laptop và các thiết bị của Trương Hằng. Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng mấy lần mới dẫn hai mươi binh lính và tám khoa học gia đang đỏ hồng mặt mũi vì hưng phấn bước vào trong tàu con thoi, chờ đến lúc khởi hành.
"Chú ý, cửa khoang thứ nhất sắp mở, các nhân viên xung quanh mau chóng rời khỏi, ba mươi giây sau sẽ bắt đầu mở cửa khoang, tiến hành điều chỉnh cân bằng áp lực ..."
"Bệ phóng thứ nhất di chuyển đến vị trí phóng, nhắm về hướng quỹ đạo, bắt đầu tính toán tỷ lệ tiếp cận...Tỷ lệ tiếp cận đạt mức 100%, bắt đầu quá trình nạp điện và khởi động bệ phóng, dự tính hoàn thành sau ba mươi giây..."
"Bắt đầu đếm ngược, ba mươi giây, hai mươi chín, hai mươi tám..."
Lúc này trên phi thuyền Hi Vọng, mười hai vạn người đang nhìn không chớp mắt về vị trí của tàu con thoi, tất cả mọi người đều biết trong đó chính là tiểu đội đầu tiên đổ bộ thăm dò hành tinh xa lạ, một hành tinh cách Trái Đất không biết bao nhiêu năm ánh sáng, một hành tinh có tầng khí quyển!
Họ bắt đầu cầu nguyện theo tín ngưỡng riêng biệt hoặc theo tín niệm của từng người, hi vọng tàu con thoi vận hành suôn sẻ, hi vọng hành tinh có tầng khí quyển này có thể đổ bộ, hi vọng nơi này có thể trở thành nơi tránh nạn, hi vọng...
Rất nhiều hi vọng, hi vọng của mười hai vạn người đều tập trung trên chiếc tàu con thoi nhỏ bé này, đội ngũ hơn ba mươi người mang trên vai hi vọng của cả phi thuyền.
Rốt cuộc, ba mươi giây đếm ngược kết thúc, trên bệ phóng tỏa ra vô số tia lửa điện, tàu con dùng tốc độ cực nhanh bay ra khỏi phi thuyền Hi Vọng, tiếp cận với quỹ đạo của hành tinh, máy tính chủ trên phi thuyền Hi vọng đã sớm tính toán góc độ xuyên qua tầng khí quyển nên quá trình thâm nhập không hề xảy ra vấn đề gì, do ma sát với không khí nên nhiệt độ trên bề mặt tàu con thoi nhanh chóng tăng lên, lớp vỏ bên ngoài biến thành màu đỏ hồng.
Trái tim của mọi người trên phi thuyền gần như đã ngừng đập, nhưng cũng may, tàu con thoi sau khi xuyên qua tầng khí quyển cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Ưng bắt đầu điều khiển, khởi động hệ thống phản trọng lực, tàu con thoi đang rơi xuống với tốc độ cực nhanh bắt đầu chậm dần, từ từ hạ xuống mặt đất.
"Tốt!"
Mười hai vạn người trong phi thuyền thông qua thiết bị quan sát thấy được trạng thái hiện giờ của tàu con thoi, biết được thời khắc nguy hiểm nhất đã qua, trước mắt hệ thống phản trọng lực đã khởi động nên không sợ xảy ra nguy hiểm gì nữa. Họ nhiệt liệt hoan hô, thậm chí có nhiều người còn ôm nhau mà khóc, trong lúc nhất thời trong phi thuyền Hi Vọng tràn ngập không khí vui vẻ.
Lúc này bên trong tàu con thoi, hai nhà khoa học đang sử dụng cánh tay máy trên tàu thu thập thành phần không khí, thông qua các thiết bị tiên tiến đưa mẫu không khí lấy được vào một phòng thí nghiệm tạm thời cỡ nhỏ trên tàu. Họ vội vàng phân tích và thí nghiệm, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ hưng phấn cuồng nhiệt, Trương Hằng đang căng thẳng tính toán thời gian, chuẩn bị sẵn sàng phá giải mật mã cũng nhìn hai nhà khoa học này.
Thành phần không khí trên hành tinh này quyết định rất nhiều việc, thậm chí có thể nói nó liên hệ tới tương lai sau này của loài người...
"...Đã phân tích xong, cái này...không thể nào! Trong tầng khí quyển có tới 20% dưỡng khí..."
Diêu Nguyên đang ngồi trong phòng hội nghị, trước mặt hắn là toàn bộ các nhà khoa học còn lại trên phi thuyền và những thành viên Hắc Tinh khác. Thanh âm vừa rồi thông qua thiết bị truyền tin vang lên trong phòng hội nghị, thậm chí còn thông qua các thiết bị truyền thanh khác vang lên khắp nơi trong phi thuyền. Tất cả mọi người nghe thấy đều sững sờ, thậm chí cả Diêu Nguyên cũng thế, trong lúc nhất thời họ vẫn chưa hiểu mình vừa nghe cái gì...
Dưỡng khí...là khí oxy à?
Trong lòng mọi người vô cùng kích động, hi vọng được nghe thêm nhiều thông tin xác nhận nữa, bỗng nhiên trong đầu mấy chục nhân viên trong phi thuyền đột ngột hiện lên một dự cảm xấu, họ và Diêu Nguyên vội vàng đứng dậy rống to.
"Không ổn! Đừng hạ xuống!"
Đáng tiếc là đã chậm, trên màn hình hiện rõ hình ảnh tàu con thoi đang từ từ hạ xuống bỗng nhiên...dường như mất đi khả năng phản trọng lực, con tàu đột ngột rơi thẳng xuống, dưới tác dụng của trọng lực tốc độ rơi càng ngày càng nhanh...
Cách mấy ngàn mét phía dưới chính là mặt đất, một khi rơi xuống, cho dù bên dưới là sa mạc thì tàu con thoi chỉ có một kết quả...
Tàu hủy, người diệt!