"Không được! Không được! Vẫn không được!"
Tiếng rống quen thuộc của Ngõa Cáp Lạp vang dội khắp phòng thí nghiệm, mà ông ta là người đứng đầu phòng thí nghiệm nghiên cứu virus sinh vật đó... Được thôi, nói một cách văn hoa, Ngõa Cáp Lạp hơn sáu mươi tuổi, chuyên gia virus sinh vật của Trái Đất, người có uy quyền nhất trong giới vi sinh vật học, một trong những nhà khoa học hàng đầu của Noah số 1, còn là người đứng đầu tổ nghiên cứu sinh học của phòng thí nghiệm virus sinh vật, một ngưởi vốn dĩ đầy uy quyền, nói năng thận trọng vậy mà mấy ngày qua lại thường xuyên gào lên om sòm chẳng khác gì những mụ đàn bà chanh chua vậy đó.
Lúc đầu, nhân viên khoa học xung quanh còn thấy kinh ngạc, vì Ngõa Cáp Lạp đã hơn sáu mươi, là một người trí thức luôn nói năng lịch sự, nho nhã lễ độ, hầu như chẳng hề gào ầm lên phát tiết như thế này bao giờ, thế mà thời gian gần đây, một người một người lịch sự như vậy lại đã gào váng lên như vậy mấy lần rồi.
"Tại sao vẫn không được chứ? Virus của tinh cầu này lợi hại vậy đó hả?"
Ngõa Cáp Lạp chán nản ngồi phịch xuống sô pha. Đây là phòng giải trí của Noah số 1, giống như rất nhiều gian phòng tương tự ở trên con tàu Hy Vọng, Noah số 1 là bản gốc của con tàu Hy Vọng, thiết kế tổng thể đương nhiên là hoàn hảo nhất, có rất nhiều phòng giải trí giống thế này, có đủ mọi loại giải trí từ vận động đến nghỉ ngơi nhàn nhã.
Nhưng Ngõa Cáp Lạp chẳng có lòng nào mà thư giãn. Tuy ông không phải loại người cuồng công việc, nhưng có thể thành công đến mức này, còn là một nhà khoa học lớn có thực lực thật sự, ít nhất ông rất có trách nhiệm và sự nghiêm túc với công việc và kiến thức khoa học của mình. Nhiệm vụ đặt ra còn chưa hoàn thành, làm sao ông có tâm tình nào mà hưởng thụ cho được! Sở dĩ ông ngồi trong khu giải trí này là để tìm những tổ khoa học khác nói chuyện mà thôi.
Câu rống lên vừa rồi không phải của ông, mà là của một người phụ trách tổ nghiên cứu khác. Ngõa Cáp Lạp chán nản đáp: "Thật ra cũng không phải virus của tinh cầu này rất đáng sợ, qua thực nghiệm và quan sát của chúng tôi, những vi sinh vật gây bệnh độc này đều thuộc loại sinh vật bình thường, sinh vật trên tinh cầu này không ít thì nhiều đều có khả năng tự miễn dịch, cũng không đến mức giống loại virus quân sự là sinh ra chỉ để phá hoại hay giết chóc. Nói tóm lại, sinh vật ở đây vẫn nằm trong phạm vi tuần hoàn của tự nhiên."
Tuy những nhà khoa học xung quanh không nghiên cứu về sinh vật, nhưng đã là nhà khoa học lớn, đều là thạc sĩ tiến sĩ thì ngành học nào mà họ chẳng học lướt qua, kiến thức cơ bản về sinh vật học họ đều có cả. Cả đám nghe vậy đều giật mình, một người hỏi ngay: "Nếu là vậy sao vẫn mãi không nghiên cứu ra được thuốc trị phù hợp?"
Ngõa Cáp Lạp cầm ly rượu đỏ trên bàn uống một hớp, giọng phiền muộn: "Tình hình hơi phức tạp, mà nói thật ra cũng chỉ có một chút thôi. Chính là ở chỗ gen của chúng ta khác với gen của tinh cầu này. Tạo hóa thiên nhiên rất thần kỳ, đừng nói là ở nơi này, dù là trước kia ở trên Trái Đất cũng đã từng xảy ra tình huống tương tự, có lẽ anh không hiểu lắm, nhưng mà từ khi tôi trở thành người đứng đầu nghiên cứu về sinh vật của Noah số 1, tôi đã xem rất nhiều tư liệu. Các anh có biết thời chiến tranh thế giới thứ hai đã từng bùng phát một đợt đại dịch cúm không?"
Các nhà khoa học nghĩ nghĩ, gật đầu.
Ngõa Cáp Lạp nói tiếp: "Trong thế chiến thứ hai, toàn cầu đã bùng phát đại dịch với phạm vi siêu lớn, số người tử vong cực nhiều, nhưng đại dịch cúm đó tới nhanh mà đi cũng nhanh, thậm chí những mẫu bệnh phẩm lưu trữ cũng bị biến mất. Tôi xem tài liệu mật của chính phủ Mỹ mới biết, họ ghi chép lại chuyện này rất chi tiết. Nghe nói Tây Đặc Lặc rất thích sưu tầm những vật phẩm tôn giáo kỳ dị, những món đồ thần bí, thậm chí tay chân của hắn còn vì vậy mà lập ra một đội chuyên đi khai quật văn vật trong sông băng, mang virus thời kỳ băng hà về, song thật ra đó chỉ là bệnh cúm bình thường mà thôi. Nhưng hơn một ngàn năm trước, cơ thể con người chúng ta vốn chưa có khả năng miễn dịch với loại bệnh này, nên đợt dịch cúm đó mới bùng phát trên phạm vi toàn cầu."
"Tuy nhiên, dù sao cũng tính đó là virus của địa cầu chúng ta, sau đó không lâu con người bắt đầu tự sinh ra khả năng miễn dịch với nó và bản thân loại virus này cũng bắt đầu xuất hiện biến đổi. Các anh cần phải hiểu một chuyện, virus ảnh hưởng đến con người, song thật ra con người cũng gây ảnh hưởng tới virus gây bệnh. Đó là lý do vì sao các loại virus kỳ quái không có tiêu bản chứng tỏ nó từng có thời nguyên thủy mà giống như tới sau này mới có đa phần chính là vì như vậy, bị đóng băng trong sông băng, bị nhốt kín trong huyệt động, vân vân, nói chung là các loại virus, vi khuẩn rất thông thường thời cách đây hơn ngàn năm đều có khả năng trở thành chí mạng đối với người hiện đại."
Ngõa Cáp Lặc nói tới đây, đưa tay lên dứt dứt mớ tóc vốn đã chẳng còn nhiều của mình: "Cơ thể con người chúng ta yếu như vậy đó, bảo là hệ thống miễn dịch của chúng ta miễn dịch với virus, còn không bằng nói rằng đó là thông tin ghi chép lại sự phá hoại của virus đối với thân thể con người, thông tin đó sẽ được truyền vào gen, sau đó mới từ từ đi chữa trị những chỗ bị phá hỏng. Đây là một loại hệ thống chuyển từ ngược thành thuận, điểm then chốt nhất là ở chỗ con người chúng ta đã thích ứng với hoàn cảnh sống của địa cầu mấy trăm ngàn năm rồi, hệ thống miễn dịch và gen của chúng ta chỉ thuần túy là để thích ứng tồn tại với hoàn cảnh của địa cầu mà thôi."
"Ngược lại, virus ở tinh cầu này hoàn toàn là vật thể lạ đối với hệ thống miễn dịch của con người chúng ta, là hai hệ thống hoàn toàn khác biệt với nhau. Trừ phi cho tôi một tỉ người, để cho họ lần lượt làm quen thích ứng với virus có hại của tinh cầu này, hy sinh chín trăm chín mươi triệu người, cuối cùng sẽ có mười triệu người sinh ra khả năng miễn dịch, thích ứng với virus của nơi này. Chết đi chừng chục tỉ người chắc là sẽ thành công..."
Nói đến đây, những nhà khoa học xung quanh đều kinh hãi. Họ chưa bao giờ nghĩ tới cảnh như vậy. Tuy đến ngày hôm nay, Noah số 1 đã ở trên tinh cầu này được một năm linh ba tháng, căn cứ trên mặt đất cũng đã ra hình ra dáng, trung tâm công nghiệp bên kia cũng đã có sản phẩm tương ứng, ít nhất cho tới lúc này, khoảng tám mươi phần trăm năng lượng trên Noah số 1 là do trung tâm công nghiệp cung cấp, kể cả phần lớn kim loại và vật liệu xây dựng, ngoài ra còn có săn bắt cùng thu thập thực vật vân vân. Hiện giờ ở Noah số 1, ngoài những vật xa xỉ mang từ địa cầu tới như cà phê thì hầu như các vật tư còn lại đều đã có thể lấy được từ tinh cầu.
Đây có thể nói là một sự bắt đầu tốt đẹp. Chỉ cần vật tư và năng lượng có thể khai thác và sử dụng theo hệ thống tuần hoàn khép kín thì không cần phải nghĩ sẽ bị cạn kiệt không còn. Dù sao ở tinh cầu này, trừ dưới lòng đất, phần lớn mặt đất đều đã được thăm dò. Theo thông tin vệ tinh truyền về, trên tinh cầu này hầu như không hề có loài vật nào có khả năng uy hiếp với con người. Đương nhiên rồi, Noah số 1 là sản phẩm đại diện ưu thế khoa học kỹ thuật phát triển của con người, lại còn có hỏa lực dồi dào vậy mà.
Nhưng trái lại, đến tận lúc này, con người vẫn phải mặc đồ du hành vũ trụ mới đi ra ngoài hoàn cảnh tự nhiên được. Đây là sự bất tiện rất lớn đối với cuộc sống và làm việc. Dù sao trong thời gian tới, phải biến tinh cầu này trở thành tinh cầu quan trọng nhất cho con người, mà nếu lúc nào cũng phải mặc đồ du hành vũ trụ thì làm sao thực hiện di dân quy mô lớn được.
Cho nên nghiên cứu của Ngõa Cáp Lặc là vô cùng quan trọng, nhưng bây giờ khi mọi người nghe thấy kết quả nghiên cứu của ông lại là thế này, ai nấy tức khắc đều vô cùng hoảng sợ. Vì nếu là như vậy, thì hầu như họ không hề có khả năng được hít thở tự do ở tinh cầu này.
Ngõa Cáp Lặc thấy vẻ mặt của mọi người mới nói: "Thật ra cũng không phải là không có cách. Bây giờ tôi tìm các vị chính là muốn mọi người hỗ trợ tôi... tôi cần có một cái màng thẩm tách cao phân tử, à... gọi cao phân tử thực ra là màng thẩm tách cận nguyên tử. Cái này quan trọng lắm. Tôi biết là có hơi ép buộc, nhưng mà nếu có được màng thẩm tách này thì nghiên cứu mới có hy vọng tiến thêm một bước, nếu không..."
Nói tới mức này rồi, làm sao các nhà khoa học không đồng ý. Họ là những nhà khoa học có tiếng, đương nhiên đã nói ra thì sẽ cố gắng hết sức làm cho được, nhưng không thể hy vọng là sắp tới sẽ làm ra được ngay. Vì theo lý thuyết của Ngõa Cáp Lặc, loại màng trình độ này rất có thể đã vượt qua tiêu chuẩn công nghệ của con người hiện nay, không phải dễ dàng mà làm ra nổi.
Thứ này sẽ phải tiếp tục nghiên cứu từ từ mới có, trong ngắn hạn, con người vẫn sẽ không thể hít thở trực tiếp không khí của tinh cầu này.
Ở nơi khác, trong phòng họp bí mật, một tài liệu bí ẩn được hạm trưởng Norton Marshall không ngừng lật xem.
"Cho tới thời điểm này, số lượng nhân viên mất tích đã xác nhận là bốn mươi tám người..."
Các sĩ quan phụ tá và sĩ quan cao cấp đứng bên cạnh hạm trưởng mặt mày đều tái mét.
Từ khi Noah số 1 đi tới tinh cầu này đến nay đã được một năm ba tháng, ngoài ba binh sĩ mũ nồi xanh đầu tiên bị sinh vật ngoài hành tinh thôi miên rồi biến mất, thì đến lúc này, tổng cộng đã có thêm bốn mươi tám người vô duyên vô cớ thất tung, hoàn toàn không biết họ đã đi đâu, thậm chí ngay cả họ mất tích lúc nào, mất tích như thế nào cũng không biết, chỉ đến lúc quân đội điểm danh mới phát hiện ra không nhìn tìm thấy họ, thậm chí có một lần còn khiến một số quân nhân khủng hoảng, đến lúc hạm trưởng tuyên bố mệnh lệnh, phái họ tới đô thị công nghiệp thì mới thôi, vụ việc mới ém xuống.
Nhưng mà làm sao ém hoài được! Cả Noah số 1 tổng cộng chỉ có mấy chục ngàn người, đa phần mọi người trong đó lại còn quen biết nhau, tự nhiên mất tiêu bốn mươi tám người, thân nhân của họ ít nhất cũng chừng gần hai trăm người, cho nên không được bao lâu, toàn bộ người của Noah số 1 đều sẽ biết trong bọn họ có người đột nhiên biến mất, lúc ấy mức độ khủng hoảng sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.
"... Tối đa là nửa năm, nhiều nhất chúng ta chỉ có thể giấu được nửa năm." Áo Đức Tu Tư bình tĩnh nói: "Theo quy định của quân đội, nửa năm nữa là tới lúc tiến hành thay phiên, lúc đó dù thế nào cũng sẽ bị lộ ra."
Norton Marshall trầm tư rất lâu sau mới nói: "Căn cứ sinh hoạt bố trí thế nào rồi? Có thể chứa được hết người của Noah số 1 không?"
Một sĩ quan phụ tá đáp ngay: "E là không nên. Căn cứ đó mới chỉ xây dựng được một năm, cơ bản là chưa kịp xây dựng thành đô thị loại nhỏ, nếu mạo muội vứt bỏ Noah số 1, e là... e là..."
Tất cả mọi người có mặt đều hiểu ý của anh ta, ai nấy tiếp tục xanh mặt trầm mặc...
Cùng lúc đó, tại cửa canh gác phòng ngự ở một nơi nào đó gần mạch nước ngầm, mấy binh sĩ đang cười đùa với nhau, trên đầu họ có mấy con quái vật hình dạng bạch tuộc bay lơ lửng, từ từ hạ xuống đầu họ. Ở bên ngoài cửa, trong bóng tối, là hàng ngàn con quái vật bạch tuộc tương tự đang cuồn cuộn không ngừng di chuyển hướng về phía tàu Noah số 1.