Sau cuộc họp, mười hai người ai cũng đầy tâm sự. Như Ưng hay Hắc Thiết thì bình tĩnh, chuẩn bị mọi thứ cho cuộc thám hiểm, Trương Hằng thì tràn đầy lo lắng, đến cơm ăn cũng không vô, Nhâm Trừu Nguyệt thì cả đêm quấn lấy Nhâm Đào nói chuyện, hoặc Diêu Nguyên thì bộn bề công việc, đến tận 10h tối mới được ngủ thẳng tới 8h30 phút sáng. Cơ bản là chẳng có sức để lo nghĩ nữa là.
Cứ như vậy, mười hai người giải quyết xong chuyện riêng, đến 9h sáng tập họp bên ngoài tàu con thoi, bắt đầu mặc trang phục chiến đấu thử nghiệm số 1, lấy các dụng cụ và vũ khí cần thiết, bước lên tàu chờ đợi.
-Hiện giờ có cảm giác được nguy hiểm không?
Lúc này Nhâm Đào lại đột nhiên nhỏ giọng hỏi Nhâm Trừu Nguyệt.
Nhâm Trừu Nguyệt tỏ vẻ không vui, hừ một tiếng:
-Tối hôm qua ông không thèm hỏi, sao giờ lại đổi ý rồi?
Nhâm Đào cười khan:
-Bỏi vì hiện giờ sắp đến lúc xuất phát rồi, nếu có nguy hiểm chắc bà đã cảm nhận được.
Nhâm Trừu Nguyệt hừ lạnh, bất quá vẫn đáp:
-Không có cảm giác gì hết. Hơn nữa sao ông không đi hỏi Trương Hằng đi? Dù sao năng lực của tui chỉ là loại gà mờ, lúc hiệu nghiệm lúc không. Nếu tui đoán sai thì ông hỏi chi cho phí sức vậy!
-Ách...
Nhâm Đào thật thà suy nghĩ vài giây rồi mới cười cười nói:
-Chắc vì bà ngồi kế tui nên mới hỏi, cho tiện.
-Đồ đại ngốc!
Bên kia, Diêu Nguyên cũng đang hỏi Trương Hằng xem có cảm nhận gì không. Trương Hằng cũng trả lời dứt khoát, hắn không cảm thấy nguy hiểm gì cả.
-Tốt lắm, mọi người mặc xong trang phục chiến đấu thì bắt đầu kiểm tra dụng cụ. Bây giờ là 8h55 phút, chúng ta bắt đầu lên tàu con thoi thực hiện nhiệm vụ!
Sau lời nói của Diêu Nguyên, tất cả mọi người bắt đầu mặc trang phục chiến đấu, dưới sự trợ giúp của các nhân viên bên cạnh, rất nhanh mọi người đều mặc xong. Tiếp đó, tất cả theo Diêu Nguyên bước vào tàu con thoi. Ai cũng có chỗ ngồi và nhiệm vụ riêng, đợi tàu khởi hành.
-10, 9, 8...
Khi đồng hồ đếm ngược đến 0, tàu con thoi bắt đầu phóng ra khỏi phi thuyền Hi Vọng. Diêu Nguyên điều khiển tàu bay về hướng quần thể chiến hạm với vận tốc lớn nhất. Trong lúc bay, không ai mở miệng nói chuyện với nhau, Hắc Thiết và Ưng thì bình tĩnh ngồi đợi, Trương Hằng và Nhâm Trừu Nguyệt thì im lặng, Nhâm Đào thì ngồi ngẩn người...
Cứ như vậy, thời gian dần trôi, đến 10 phút sau, tàu con thoi đột ngột giảm tốc. Lúc này, đã gần đến quần thể chiến hạm, vận tốc của tàu giảm khoảng vài trăm mét mỗi giây, hơn nữa vẫn đang giảm không ngừng.
-Tốt lắm, đã tiến vào phạm vi của quần thể chiến hạm. Hiện tại, xung quanh có rất nhiều mảnh vỡ nhỏ, tàu con thoi không bay quá nhanh được. Còn 20km nữa sẽ đến gần phạm vi mất điều khiển, Trương Hằng, Nhâm Trừu Nguyệt nếu cảm giác nguy hiểm thì lập tức báo cho ta.
Diêu Nguyên một bên lái tàu con thoi, một bên nói với Trương Hằng và Nhâm Trừu Nguyệt.
Hai người bọn họ gật đầu tỏ vẻ hiểu. Cứ vậy, thời gian trôi qua, khi tàu con thoi càng lúc càng gần phạm vi 300 km thì ai cũng bắt đầu căng thẳng. Cho dù là Diêu Nguyên trải quá không biết bao nhiêu trận chiến, bao lần bước qua lằn ranh sinh tử thì lúc này, tay hắn cũng ướt mồ hôi.
Ngay sau đó.
Khi tàu con thoi vượt qua phạm vi 300km, trong nháy mắt toàn bộ hệ thống chiếu sáng trên tàu ngưng hoạt động. Bóng tối bao trùm tàu, trừ ánh đèn trong trạng phục chiến đấu ra, thì xung quanh không hề có lấy một tia sáng.
Không đơn thuần như vậy, tất cả nguồn sáng từ bàn điểu khiển trên tàu cũng biến mất. Cứ như tàu con thoi đột ngột biến mất, 12 người rơi vào khoảng không vũ trụ bao la hắc ám!
-Trương Hằng! Nhâm Trừu Nguyệt! Cảm giác được nguy hiểm gì không?
Diêu Nguyên vội vàng hét lớn, đồng thời điều khiển tàu con thoi bay về trước.
Nhưng vài giây sau, hắn vẫn không nghe được thanh âm trả lời của Trương Hằng và Nhâm Trừu Nguyệt. Trong lòng Diêu Nguyên lo lắng mãnh liệt, hắn lo rằng Trương Hằng và Nhâm Trừu Nguyệt có thể đã chết, bèn vội vàng quay đầu ra sau nhìn. Mười một luồng sáng yếu ớt vẫn còn, nhìn kỹ thì bên trong trang phục chiến đấu vũ trụ vẫn có người. Rõ ràng Trương Hằng và Nhâm Trừu Nguyệt không hề biến mất, thậm chí Diêu Nguyên còn thấy được khuôn mặt đang cố gắng nói gì của họ.
-Xảy ra chuyện gì? Có cảm giác được nguy hiểm không? Tại sao không nói lời nào?
Diêu Nguyên vội vàng quay đầu lại tập trung cho việc điều khiển. Nhưng một lát sau, hắn vẫn không nghe được bất kỳ tiếng động nào.
(...Hiểu rồi! Thiết bị liên lạc bên trong trang phục chiến đấu đã bị vô hiệu hóa!)
Lúc này, Diêu Nguyên rốt cuộc mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì...trong một tháng rưỡi qua, vì chuẩn bị cho việc thăm dò quần thể chiến hạm, động cơ tàu được điều chỉnh thành điều khiển bằng tay, tín hiệu điều khiển nó được cách ly hoàn toàn với các hệ thống khác. Trang phục chiến đấu vũ trụ cũng vậy, hệ thống duy trì sự sống cũng được cách ly tín hiệu. Tức là khi mặc bộ đồ này vào, hệ thống duy trì sự sống sẽ tự động vận hành cho đến tận 12 tiếng sau, lúc nó hết năng lượng mới thôi.
Nếu không là thế, vạn nhất tín hiệu điện tử bị nhiễu, hệ thống duy trì sự sống bị vô hiệu hóa thì người mặc chết sạch hết sao?
(Xem ra đây là nguyên nhân phi thuyền khai thác quặng không người lái mất điều khiển, một khi đến gần vành đai 300 km, tất cả tín hiệu điện tử đều bị vô hiệu hóa. Do đó, hệ thống điện bị mất tác dụng, thậm chí có thể hệ thống duy trì sự sống trên tàu cũng thế. Các hệ thống đó vốn không ảnh hưởng lớn lắm đến việc điều khiển, cho nên vẫn để cho chúng vận hành bằng tín hiệu điện tử)
Diêu Nguyên lúc này bỗng nhiên buông tay khỏi cần điều khiển, lấy ra chiếc đèn pin công suất cao. Đèn pin này có công suất cực cao, nếu nhìn thẳng vào nó có thể khiến mắt bị mù tạm thời, thậm chí bị mù vĩnh viễn. Cho nên, Diêu Nguyên không dám cầm nó chiếu loạn xạ, chỉ chiếu sáng lên đỉnh.
Khi tia sáng lóe lên, mọi người đều nhìn thấy. Nhờ ánh sáng mà có thể thấy được hành động của mỗi người. Đám người Ưng, Hắc Thiết và Lưu Bạch đều rút vũ khí ra, dựa lưng vào tường cảnh giới bốn phía. Nhâm Đào đứng che trước mặt Nhâm Trừu Nguyệt, còn Trương Hằng thì một tay cầm khẩu súng lục Gauss, tay kia cầm khẩu tiểu liên cải tiến, ngó nghiêng xung quanh.
Khi nguồn sáng xuất hiện, tất cả mọi người nhìn lẫn nhau, cố gắng há mồm nói chuyện nhưng không hề nghe được thanh âm nào. Vì vậy, lát sau họ đành bỏ cuộc, chỉ là ai cũng hướng mắt về phía Diêu Nguyên.
Diêu Nguyên đặt đèn pin trên sàn, để tia sáng chiếu lên đỉnh rồi giơ tay ra hiệu cho Lý Hải Vân, rồi tới Ưng.
Khi ra hiệu xong, Lý Hải Vấn lấy đèn pin của mình ra, đi tới trước bàn điều khiển chiếu sáng phía trước cho tàu. Bất quá, mặc cho công suất của đèn pin này lớn thế nào, thì trừ những mảnh vỡ rải rác bên ngoài, căn bản không nhìn thấy mảnh vỡ chiến hạm đâu. Dù sao thì nó cũng cách nơi đây tới 300 km.
Bất quá, Ưng đã đi tới bên cạnh, đầu tiên hắn khẽ nhắm mắt lại rồi mở ra. Lúc này, hắn đã sử dụng kỹ năng của mình, không lâu sau Ưng chỉ về một hướng trên màn hình. Diêu Nguyên liền phất tay ra hiệu cho Ưng và Lý Hải Vân tạm thời dừng lại.
(Ổn rồi, vấn đề nguồn sáng và phương hướng tạm thời được giải quyết. Rồi bây giờ thử xem coi đường lui có an toàn không...)
Diêu Nguyên thầm nghĩ trong lòng, lập tức điều khiển tàu con thoi tạm thời dừng lại, khẽ quay đầu từ từ. Sau khi xoay 180 độ, đập vào mắt họ là một chùm ánh sáng rực rỡ, đó là ánh sáng đến từ phi thuyền Hi Vọng.
(Hô, tốt quá. Hiện giờ đã tìm ra vấn đề, tất cả tín hiệu điện tử trong phạm vi này đều vô hiệu, thậm chí có thể cả máy tính cũng dừng hoạt động. Nhưng với các hệ thống điều khiển thủ công thì không sao, khó trách Trương Hằng và Nhâm Trừu Nguyệt vẫn không cảm giác được nguy hiểm gì cả. Chỉ cần xử lý đơn giản là xong.)
Dưới sự điều khiển của Diêu Nguyên, tàu con thoi bắt đầu quay đầu lại, bay về hướng Ưng chỉ.
Lúc này, 11 người còn lại cũng hiểu hệ thống liên lạc có vấn đề, cho nên bọn họ không có trao đổi gì mà dứt khoát ngồi đợi. Trong mọi người, chỉ có Nhâm Trừu Nguyệt là thảm nhất. Vừa rồi, việc mất điện đột ngột đã dọa nàng phát khiếp, khuôn mặt nàng đầy nước mắt, hơn nữa bàn tay nhỏ bé luôn nắm chặt tay Nhâm Đào bên cạnh.
Lúc này Nhâm Đào cũng đang ngẩn người...hay có thể nói là hắn đang suy tư.
Bất kể thế nào, tàu con thoi không ngừng bay về trước. Giờ đây trong tàu chợt thấy trống rỗng vô cùng, không âm thanh, không có biến động, cứ như...
Như nơi này là một khoảng hư vô rộng lớn...
Nhưng vô luận thế nào, tàu con thoi vẫn bay về trước. Tuy không biết còn cách xa không, nhưng theo thời gian dần trôi, phía trước bắt đầu hiện lên những đường nét mơ hồ, từ từ lớn dần.
Cứ như vậy, khi toàn bộ đường nét kia hiện rõ dưới ánh sáng đèn pin, ánh sáng chợt lóe lên trong phi thuyền Hi Vọng. Nguồn điện đã được phục hồi, cứ như những chuyện lúc trước chưa hề xuất hiện vậy!