Vào buổi trưa của ngày thứ hai sau khi thực hiện Bước nhảy không gian, tại phòng ăn, đông đảo các nhà khoa học đang tụm năm tụm ba ở đó để thảo luận về tình hình của hành tinh mới.
"...Theo ảnh chụp thì cơ bản có thể thấy, tinh cầu này có tầng khí quyển tồn tại nhưng tầng mây thì lại rất thưa thớt, hơn nữa cho đến hiện giờ theo các thiết bị quan sát đo đạc, chưa phát hiện được dấu vết của biển cả hay nguồn nước nào trên tinh cầu này. Thậm chí ở hai cực cũng không phát hiện băng tầng, đây là một tinh cầu gần giống như sao Hỏa..."
Một nhà khoa học có mái tóc hoa râm, vừa ăn món thịt bò sốt khoai tây vừa nhìn hình chụp, nói.
Một nhà khoa học khác nhíu mày :
"Có sự khác biệt lớn chứ, bề mặt tinh cầu này sau khi phóng to có thể thấy đều là do cát tạo thành, vậy đồi núi ở đâu? Đồng bằng ở đâu? Thung lũng ở đâu? Dường như không hề có, theo kết quả thăm dò được, toàn bộ tinh cầu này tựa hồ bị bao phủ bởi sa mạc. Thế nhưng kết quả này lại khác với kết quả thăm dò khí tượng của chúng ta. Trên đó không hề có lốc xoáy, tốc độ gió cũng không mạnh đến mức có thể làm xói mòn tất cả đồi núi được, vậy thì sa mạc trên tinh cầu này là từ đâu ra?"
Lúc này, một nhà khoa học nữ người Ý cũng gật đầu tán đồng:
"Đúng thế, hoàn toàn trái ngược với lẽ thường. Trừ phi đã trải qua thời gian trên trăm triệu năm, không, mấy trăm triệu năm liên tục bị xói mòn mới tạo thành tình trạng như thế, nhưng điều này thật vô lý, vũ trụ có bao nhiêu năm tuổi? Nhưng cũng không phải không có khả năng, bởi vì Vật lý học hiện giờ về cơ bản đã xuất hiện sai lầm, nói không chừng tuổi thọ của vũ trụ còn lớn hơn chúng ta dự đoán nhiều lắm."
Một nhà khoa học bưng khay chứa món bò bít tết vừa vặn đi ngang qua, nghe thấy như thế thì trợn mắt tức giận nói:
"Vật lý học trước giờ đã xuất hiện sai lầm? Đó là những tri thức mà tổ tiên đã tích lũy mấy nghìn năm! Cô dám nói vật lý học trước giờ đều sai lầm sao? Cô dám phủ nhận định luật vạn vật hấp dẫn? Cô dám..."
"Được rồi, được rồi Schiele, chúng ta qua bên kia ăn thôi. Muốn tranh cãi gì thì lát nữa lên bàn họp rồi hãy nói, hai giờ mới bắt đầu họp mà."
Một ông lão khoảng năm mươi tuổi đứng kế bên vội vàng kéo Schiele, áy náy nhìn các nhà khoa học còn lại.
"Thật xin lỗi, đây là bạn của tôi - nhà vật lý học Schiele của Đức. Vì là người Đức nên tính tình hơi nghiêm khắc, hơn nữa nghe được người ta nói Vật lý học sai lầm cho nên...Thật xin lỗi."
Ông lão này sau khi nói xong thì hơi cúi người sau đó lôi Schiele ra chỗ khác, Schiele vẫn chưa chịu thua, tiếp tục nói:
"Ireland, ông cũng biết tình hình của Vật lý học hiên giờ rồi đó? Bước nhảy không gian đã hoàn toàn bác bỏ các khái niệm trụ cột của Vật lý học hiện giờ, cứ tiếp tục thế này thì ngành vật lý của chúng ta sẽ..."
Hai người dần dần đi xa, các nhà khoa học còn lại cũng chỉ đành cười khổ. Chuyện như thế này sau khi sử dụng bước nhảy không gian đã xảy ra mấy lần rồi, vì bước nhảy không gian quá tiên tiến so với nền khoa học kỹ thuật hiện tại, với nền khoa học hiện giờ chúng ta không cách nào giải thích được nó. Cứ như một người cổ đại bỗng nhiên tới thời hiện đại, thấy được máy bay, ca-nô...lúc đó bọn họ sẽ nghĩ đây chẳng phải là thần tích, hay ma pháp gì đó sao...
Bước nhảy không gian đối với nền vật lý học hiện giờ chính là một khái niệm tương tự thế, nên có thể thường xuyên nghe được thanh âm bất mãn của các nhà vật lý học, đặc biệt là người Đức...
"Chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi..."
Nữ khoa học gia người Ý khẽ cười nói:
"Cá nhân tôi cảm thấy phải đổ bộ lên hành tinh này, chỉ có thế mới có thể nghiên cứu kỹ càng nguyên nhân vì sao hành tinh này lại quái lạ như thế. Thật mong chờ a, các nghiên cứu này vô cùng có ích cho nền khoa học tự nhiên hiện giờ của chúng ta, nói thật, tôi đã nôn lắm rồi."
Một nhà khoa học trẻ tuổi bên cạnh bỗng nhiên nói:
"Chỉ sợ cấp trên không đồng ý, bọn họ giữ trật tự rất nghiêm. Người ngoài căn bản không cách nào tiến vào viện khoa học của chúng ta, thậm chí ngay khu vực của nhân viên kỹ thuật cũng thế. Người muốn vào phải thông qua quân đội, xin phép ở cấp trên mới được. Ngày hôm qua mọi người có xem nội quy trong cư xá không? Rất là nghiêm khắc đó."
"Nghiêm khắc một chút cũng tốt."
Nhiều nhà khoa học lớn tuổi gật đầu đồng tình, trong đó một người nói:
"Nội quy nghiêm khắc cho thấy cấp trên mong muốn sự trật tự mãnh liệt thế nào, người trẻ tuổi, cậu biết không? Nếu nơi này không có kỷ luật nghiêm minh và trật tự thì ban đầu ta đã không đến đây rồi, ở thời đại này...cần nhất chính là trật tự, chỉ cần không bị đối xử tàn bạo thì chúng ta đã may mắn lắm rồi."
Cứ thế, mọi người như được khơi gợi lại những hồi ước bi thảm lúc trước, đua nhau kể về những ngày tháng tăm tối trước khi đến căn cứ. Ai cũng lộ vẻ đau buồn, đồng thời cảm thấy may mắn vì có thể còn sống, được gia nhập vào căn cứ. Buổi ăn trưa lặng lẽ trôi qua, các nhà khoa học đã trở về phòng riêng hoặc quay lại phòng thí nghiệm để chuẩn bị các tài liệu cần thiết cho việc trình bày trong cuộc họp sắp tới.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc này các nhà khoa học đang lục tục tới phòng hội nghị, nào là nhà khí tượng học, nhà địa chất học, nhà vật lý thiên văn học, nhà hóa học, thậm chí còn có nhà Virus học (khoa học nghiên cứu về dịch bệnh)...những ngành có liên quan đều được mời, chiếm hơn phân nửa số nhà khoa học trên phi thuyền, mấy trăm người tụ hợp theo từng tổ để thảo luận về chuyện đổ bộ lên hành tinh.
Đúng hai giờ, một nhóm binh lính xuất hiện bên ngoài cánh cửa phòng họp, trên vai họ có ký hiệu một ngôi sao đen nhỏ. Đây chính là ký hiệu của bộ đội đặc chủng được chọn lọc ra từ 1500 quân nhân của căn cứ, là những quân nhân tinh nhuệ nhất, nhân số tổng cộng chỉ có hơn tám mươi người. Diêu Nguyên giao cho họ nhiệm vụ bảo vệ các nhà khoa học và Trương Hằng, những người quan trọng nhưng lại không có năng lực tự bảo vệ.
Tiểu đội này nhanh chóng triển khai nhiệm vụ bảo vệ phòng hội nghị, đến lúc này, Diêu Nguyên và Vương Quang Chính mới ngồi xe mà đến. Hai người vẫn giữ thói quen của quân nhân, sau khi xuống xe không hề lãng phí thời gian chào hỏi các nhà khoa học đang chờ trước cửa, Diêu Nguyên trực tiếp nói:
"Vào thôi, chúng ta lập tức bắt đầu hội nghị. Thời gian cấp bách, trong ngày hôm nay chúng ta phải quyết định có nên đổ bộ lên hành tinh này hay không? Không thể để phi thuyền dừng lại trong vũ trụ quá lâu được."
Mấy tổ trưởng trong từng tiểu tổ khoa học hơi kinh ngạc, bọn họ dù là nhà khoa học, không quá quan tâm tới phương diện chính trị, nhưng cũng đã trải qua rất nhiều hội nghị cấp quốc tế, đối với các lãnh đạo quốc gia, đặc biệt như Mỹ, Trung Quốc, Nga... thông thường lúc bắt đầu bao giờ cũng có những nghi thức chào hỏi như trước khi bắt đầu hội nghị thì phải có nghi thức bắt tay chào mừng...những lãnh đạo quốc gia đều làm thế để tuyên truyền trước công chúng, không phải sao?
Nhưng nơi này là bên trong phi thuyền vũ trụ, Diêu Nguyên cũng không phải là nguyên thủ quốc gia gì đó... các nhà khoa học kịp thời nhận ra vội vàng theo sau Diêu Nguyên. Trong đó một nhà khoa học hơn sáu mươi tuổi bỗng nhiên nói:
"Thiếu tá, ta hi vọng có thể sử dụng phòng hạt giống đã bị niêm phong, nơi này không còn trong Thái Dương hệ, bởi vì Mặt Trời khác nhau nên nguồn sáng có thể sẽ khác nhau. Rất có thể sẽ dẫn đến việc sinh trưởng của các hạt giống sẽ khác nhau. Ta hi vọng có thể tiến hành thí nghiệm việc sinh trưởng của hạt giống trong điều kiện của vũ trụ, dự định sẽ dùng một phần mười số hạt giống dự trữ."
Trước khi rời khỏi Địa Cầu, Diêu Nguyên có mang theo một số nhà sinh vật học cùng với chuyên gia về nông nghiệp... hắn giao cho họ các tài liệu về cách sinh sống trên vũ trụ cho bọn họ tham khảo. Trong đó điều quan trọng nhất là công đoạn trồng lương thực bên ngoài vũ trụ.
Chiều dài phi thuyền lên tới 10 km, rộng mấy km, cao tới mấy trăm mét. Có tất cả sáu tầng, mỗi một tầng đều vô cùng kiên cố, đủ để chứa hơn mười vạn người. Thực ra phi thuyền có thể chứa được hơn năm mươi vạn người! Nhưng đây chỉ là có thể thôi, vì số người càng nhiều thì năng lượng cần để thực hiện bước nhảy không gian sẽ càng lớn. Cơ hồ tăng theo cấp số nhân.
Cả phi thuyền chỉ có tầng một, hai và ba là có dân chúng ở, tầng bốn là nơi của các nhà khoa học và nhân viên kỹ thuật, tầng năm là nơi đóng quân của quân đội. Đồng thời ở tầng năm còn có rất nhiều phòng quan trọng như phòng tinh luyện sắt thép, công xưởng chế tạo vũ khí...còn có rất nhiều phòng chứa các nguyên vật liệu quan trọng như hạt giống, một số động vật, thư viện điện tử... Về phần tầng sáu thì hầu hết là các vùng đất canh tác nhân tạo, các khu rừng sinh thái...
Chỉ cần có ánh sáng mặt trời, dù là trong vũ trụ cũng có thể trồng trọt lương thực, hơn nữa qua việc trồng trọt có thể tạo ra dưỡng khí. Cùng với đó là việc chăn nuôi gia súc ở các vùng sinh thái, như các loại heo, bò, dê...Những giống loài này đều được Diêu Nguyên mang lên phi thuyền theo lời khuyên của các nhà khoa học, đều là những chủng loài phổ biến nhất.
Diêu Nguyên đi vào trong phòng họp, sau khi nghe nhà khoa học kia nói thì hơi khựng lại một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói:
"Một phần mười thì hơi nhiều, hiện giờ chúng ta vẫn chưa biết gì về Hằng Tinh của tinh hệ này, vẫn chưa rõ nó có thể gây ra sự biến dị hoặc thương tổn gì đó cho các hạt giống không. Nhưng mà thức ăn đúng là một vấn đề lớn, chúng ta không thể nào cứ sử dụng thức ăn đóng hộp hoặc đông lạnh một thời gian dài được...Được rồi, ta cho phép ngài sử dụng năm phần trăm số hạt giống, có thể sử dụng cùng một lượng hạt giống để trồng thử ở khu sinh thái."
Nhà khoa học kia nghe vậy thì vô cùng vui mừng, liên tục đảm bảo với Diêu Nguyên là sẽ chú ý cẩn thận tới tình huống của các hạt giống, sẽ gửi báo cáo về thường xuyên...Thấy nhà khoa học này kiếm được chỗ tốt, các tổ trưởng của các tiểu tổ khác cũng trở nên khẩn trương. Nhưng không đợi cho bọn họ lên tiếng thì phía trước đã là bục giảng trong phòng hội nghị, họ đành bất đắc dĩ quay lại chỗ ngồi. Diêu Nguyên đi thẳng lên bục giảng, còn Vương Quang Chính ngồi ở bên dưới, trên một ghế gần đó.
"Các vị tiên sinh, các nữ sĩ, chúng ta không có nhiều thời gian. Mỗi phút ở trong không gian vũ trụ sẽ tiêu hao một lượng lớn dưỡng khí, nước, nguyên liệu...và thải ra biết bao là rác thải, khí thải...Ta sẽ đi thẳng vào vấn đề chính của hội nghị hôm nay. Các tài liệu liên quan các vị đều có trên tay hết rồi..."
"Một hành tinh cách phi thuyền chúng ta một tháng lẻ năm ngày phi hành, ta đã phát cho các vị toàn bộ thông tin mà chúng ta có được về nó cho đến thời điểm hiện tại. Ta hi vọng các vị có thể cho ta một đáp án..."
"Chúng ta có nên đổ bộ lên hành tinh này hay không?"