Q2 - Chương 24: Bay lên đi! Hi Vọng! (Hạ)

Thời Đại Đại Vũ Trụ

Zhttty 28-08-2021 06:27:00

Thời gian vẫn không ngừng trôi qua từng phút, từng tiếng tí tách vang lên một cách tàn nhẫn, nó sẽ cướp đi sinh mệnh hay mang đến hi vọng cho mọi người...? Lúc này, tàu con thoi nhờ có hệ thống phản trọng lực mà lơ lửng giữa bầu trời, khoảng cách của nó với chủ thể của lũ thực vật ước chừng chỉ còn mười mét. Nhưng hiện tại hệ thống phản lực của tàu đã bị hỏng nặng, chỉ có thể dựa vào động cơ phản trọng lực để bay từ từ tới phía trước, thứ mọi người thiếu nhất bây giờ chính là thời gian. Nếu cứ di chuyển một cách chậm chạp như vậy thì thật không ổn. Diêu Nguyên ngồi trên ghế lái trầm mặc trong giây lát, sau đó lập tức nhảy ra khỏi ghế, lao thẳng về phía cửa khoang, đồng thời hét lớn với hai người còn lại: "Hai người điều khiển tàu, cố gắng giữ cho nó ổn định, nhớ: không cần lái, chỉ cần ổn định!" Tiếng nói vừa vang lên thì cả người Diêu Nguyên đã vượt qua nửa khoang tàu, đồng thời tay hắn chộp lấy một chiếc hộp đen nằm trên vách khoang rồi ôm chặt lấy. Khi hai người kia bừng tỉnh thì Diêu Nguyên đã vọt tới cửa khoang, chỉ thấy hắn nhanh chóng thắt dây an toàn bên hông quần áo du hành rồi chộp lấy một con dao quân dụng. Khẽ lui về sau mấy bước rồi nhảy về hướng chủ thể của lũ thực vật. Do có lực gia tốc của con tàu cộng thêm lực lấy đà từ hai chân nên mười mét cũng không phải là một khoảng cách quá xa. Nhưng dưới tình hình này thì dũng khí để nhảy ra khỏi tàu con thoi của Diêu Nguyên khiến cả Trương Hằng và Morrison cùng lắc đầu chịu thua, thật lâu sau hai người mới đồng thời quay sang nhau hỏi: "Ngươi có biết lái tàu không?" Ở bên ngoài tàu con thoi, khi Diêu Nguyên đã nhảy ra được gần tám mét thì bắt đầu rơi xuống, cách chủ thể của lũ thực vật càng lúc càng gần. Lúc này, sợi dây an toàn ở trong tay hắn mới bắt đầu phát huy tác dụng của nó. Nhờ vào sự chắc chắn và chiều dài hơn trăm mét của sợi dây mà khi khoảng cách với mặt đất chỉ còn hơn 50 mét thì rốt cuộc Diêu Nguyên cũng có thể chạm được vào cơ thể mẹ của lũ thực vật. Ngay lập tức, Diêu Nguyên không hề do dự rút dao quân dụng ra đâm thẳng vào chủ thể của lũ thực vật. Chỉ nghe mấy âm thanh xé rách vang lên, cả người Diêu Nguyên đã bị trọng lực kéo xuống khiến hắn trượt thêm mười mét nữa, lực kéo xuống quá lớn khiến hắn suýt không giữ nổi con dao trong tay. Rốt cuộc cũng dừng lại được, hắn lập tức không chần chờ thêm giây nào, rút con dao ra khỏi cơ thể mẹ lũ thực vật. Trong nháy mắt, vết nứt vừa xuất hiện đã biến mất, một tay Diêu Nguyên vừa dùng dao chém mở đường tiến vào trong, một tay cầm theo chiếc hộp đen. Bên trong chiếc hộp đó chính là ba ống tiêm. Vì chỉ còn một tay nên Diêu Nguyên không thể nào lấy ra được chỉ đành dựa vào cơ thể mà và sức ép của chủ thể thực vật mà giữ vững chiếc hộp. Tiếp theo hắn rút tay mình ra nhưng khi vừa rút thì lớp giáp bảo hộ trên tay đã biến mất không còn gì. Tuy nhiên như vậy cũng tốt. Bộ đồ du hành quá to lại vướng víu khiến hắn không thể nào cầm được một vật nhỏ như ống tiêm. Lúc này Diêu Nguyên không hề cảm thấy sợ hãi. Bốn phía xung quanh hắn vô cùng yên tĩnh. Khi Diêu Nguyên toàn lực cảm ứng ý niệm của đám thực vật này thì đồng thời vô số cảm giác kỳ lạ hiện lên, nào là biết trước được nguy hiểm lúc nào sẽ đến rồi như có một giọng nói thì thầm bên tai chỉ dẫn mình nên làm thế nào. Lúc này hắn thật sự vô cùng bình tĩnh, thậm chí có thể coi như biến thái. Giống như là người máy vậy, mọi cảm xúc, tâm trạng kích động, sợ hãi... đã hoàn toàn biến mất. Chỉ thấy nửa người Diêu Nguyên dán vào bên vách, cố gắng chen đi vào, sau đó một cánh tay trần chộp lấy ống tiêm, đâm mạnh vào người chủ thể thực vật. Quả nhiên, như kết quả thí nghiệm của các nhà khoa học, theo dịch thể từ ống tiêm truyền vào thì cơ thể chủ thể của lũ thực vật bắt đầu héo rũ, tốc độ héo rũ đó mắt thường cũng có thể quan sát được. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà lớp thịt trước mặt hắn đã hoàn toàn khô héo. Diêu Nguyên thấy thế thì hơi chần chờ, trong lòng nhẩm tính đếm ngược số thời gian còn lại. Nhưng khi nhìn thấy thân thể khổng lồ của chủ thể thực vật khô héo nhanh như vậy thì hắn cắn răng, thầm hạ quyết tâm chui vào bên trong cơ thể nó, mặc cho đám thực vật xung quanh ăn mòn bộ đồ du hành vũ trụ trên người. Hắn chỉ dùng hai tay nắm chặt lấy hai ống tiêm, cả người điên cuồng chen lên phía trước. Đúng lúc này, bên trong tàu con thoi vang lên một tiếng động lớn, Trương Hằng và Morrison hốt hoảng quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy sợi dây an toàn đã bị đứt, tự động cuộn về cabin nhưng ở đầu dây còn lại thì... không hề thấy người đâu cả. "Mẹ kiếp, hắn thật sự muốn làm chúa cứu thế sao? Một tên ngốc như vậy sao lại tin tưởng ta chứ!" Hai mắt Morrison đỏ ngầu, rống lớn một tiếng rồi quay người lại lao về phía buồng lái. "Trương Hằng, nhanh chuẩn bị, một lát nữa thì lái tàu con thoi bay lên!" Vừa hét lớn một tiếng, Morrison vừa cài một sợi dây an toàn khác vào bên hông quần áo du hành vũ trụ của mình, hắn thoáng nhìn ra ngoài, hơi do dự. "Mẹ kiếp! Tin ta cái rắm!" Morrison kêu to một tiếng rồi nhảy khỏi tàu con thoi... "Ba mươi mốt giây, ba mươi giây..." Ở nơi khác, Diêu Nguyên cơ hồ là nhắm mắt, nín thở cố gắng chen về phía trước. Hắn cũng không biết mình rốt cuộc đã đi tới đâu, chỉ đột nhiên cảm thấy phía trước xuất hiện một vật cứng cứng chạm vào mình. Vật cứng đó chỉ nhỏ bằng một nửa trái banh thông thường, so với độ mềm mại của cơ thể chủ thể thực vật thì hoàn toàn khác nhau. Trong lòng Diêu Nguyên khẽ động, ngay lập tức hắn rút hai ống tiêm ra cắm mạnh vào vật thể đó. Hai tay hắn dùng sức đẩy ống tiêm, cố gắng truyền tất cả virus vào trong nó. Lúc đó, hắn cảm giác được một nỗi sợ hãi, một nỗi sợ hãi rất thuần khiết như ý thức của trẻ sơ sinh truyền đến. Khi tiêm xong thì cả người Diêu Nguyên cũng buông lỏng, thân thể đổ sập xuống đè lên quả cầu đã hoàn toàn khô héo. Khi nó đã héo rũ hoàn toàn thì để lộ ra một cái túi khổng lồ, vô số ống vận chuyển khoáng thạch và tinh thể năng lượng gắn liền với cái túi. Hơn nữa ở phía ngoài xa còn có những cái túi khác, thì ra bên trong chủ thể của lũ thực vật có vô số túi chứa khoáng thạch và tinh thể năng lượng chứ không phải chỉ có một cái như các nhà khoa học suy đoán. Nơi Diêu Nguyên vừa tiêm virus vào là một cái túi nằm sát ngoài rìa của chủ thể thực vật. Virus vừa xâm nhập vào đã dùng tốc độ khó mà tưởng tượng theo các ống vận chuyển của chiếc túi lan khắp toàn bộ cơ thể của chủ thể thực vật. Lấy nơi này làm trung tâm, chỉ trong vòng mấy giây toàn bộ cơ thể của chủ thể thực vật bắt đầu nhanh chóng khô héo. Một mảng lớn thực vật héo rũ rơi xuống đất, càng lúc càng có nhiều thực vật khô héo. Hơn nữa bắt đầu theo các đường ống vận chuyển lan rộng khắp nơi. Thậm chí lớp thực vật đang bám phía dưới phi thuyền Hi Vọng để hấp thu năng lượng cũng chịu chung số phận, chỉ trong mười giây đã hoàn toàn héo rũ. Một phần ba cơ thể của chủ thể thực vật đã hoàn toàn xơ xác, hai phần ba còn lại cũng bắt đầu khô héo. Diêu Nguyên đang ở trong một phần ba hoàn toàn khô héo kia, từng mảng lớn thực vật rơi xuống khiến hắn cũng rơi theo. Đến lúc này hắn mới phát hiện ra mình hoàn toàn trần truồng, bộ quần áo du hành vũ trụ, kể cả dây an toàn đã bị hòa tan từ khi nào. Toàn thân hắn trần trụi ở giữa không trung, chỉ có thể theo bản năng ôm lấy một vật cứng to bằng nửa trái bóng, sau đó bắt đầu rơi tự do. (Kết thúc rồi sao?) Diêu Nguyên nhìn từng mảng lớn thực vật đang khô héo ngay trước mắt, hắn chậm rãi nhắm mắt lại. (Nhiệm vụ đã kết thúc rồi... Rốt cuộc cũng kết thúc... ) (Ta không có tự sát, không tránh né, ta đã cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ rồi...) (Cuối cùng ta cũng có thể đến với em...) (Ta đã quá mệt mỏi rồi...) Nhưng đúng lúc này bỗng nhiên có tiếng xé gió truyền tới, một tiếng 'Bộp' vang lên, một vật cứng va vào sau lưng Diêu Nguyên làm hắn suýt tắc thở. Cùng lúc ấy, một đôi tay từ sau lưng giữ lấy hắn làm chậm lại tốc độ rơi xuống, sau đó từ từ bay lên phía trên, tốc độ càng lúc càng nhanh. "Mẹ kiếp, ngài thật là liều mạng đấy? Ngài quả thật là siêu nhân a!" Tiếng cười nhạo vang lên bên tai, Diêu Nguyên không cần quay đầu nhìn cũng biết đó là giọng của Morrison, việc này làm hắn kinh ngạc không nói nên lời. Nói thật thì hắn nằm mơ cũng không ngờ mình lại được một tên lừa đảo cứu sống. Phải biết rằng việc này không phải như việc giơ tay kéo người từ trên sông vào bờ mà là từ tàu con thoi nhảy ra ngoài để cứu, trước tiên không nói đến việc có cứu được người phía dưới hay không, chỉ bằng lòng dũng cảm nhảy từ tàu con thoi ra ngoài thì dù có là lính đặc nhiệm cũng chưa chắc đã làm được. Nhưng không ngờ Morrison lại có thể làm được điều đó? Hắn không nói tiếng nào, nhưng trong lòng hắn đánh giá về Morrison lại tăng lên mấy bậc. Ơn cứu mạng không cần nói thành lời, chỉ cần khắc ghi trong lòng là đủ, huống chi giờ này vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, hệ thống phản trọng lực của tàu con thoi chỉ còn chịu được mười giây. Có trời mới biết trong khoảng thời gian ít ỏi như vậy bọn hắn có thể trở về phi thuyền Hi Vọng được hay không? "Hỏi ngài câu này nhé, vì sao lại tin tưởng tôi? Ngài không biết tôi là một tên lừa đảo sao?" Morrison bỗng nhiên lên tiếng hỏi. "A, là câu nói kia à... Bởi vì cậu đã theo ta lên tàu con thoi, giao tính mạng cho ta, bất kể tự nguyện hay không thì đó cũng là biểu hiện tin tưởng vào ta. Cậu đã tin ta thì ta tự nhiên cũng sẽ hoàn toàn tin tưởng cậu, nếu không thì sao gọi là đồng đội, là chiến hữu được?" Diêu Nguyên bình thản đáp, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời cao. Bên trong tàu con thoi, Trương Hằng đầu đầy mồ hôi đang liên tục nhấn một cái nút. Đúng vậy, hắn không hề biết cách lái tàu nhưng dù sao cũng là một trong ba người thực hiện nhiệm vụ nên lúc trước cũng có nghe sơ sơ cách điều khiển, chẳng qua chưa có lái thử mà thôi. Giờ phút này hắn đành phải làm liều, dựa theo trí nhớ tăng động cơ phản lực tới mức tối đa còn hệ thống phản trọng lực thì không cần quan tâm. Cứ như vậy, nhờ hệ thống phản trọng lực triệt tiêu trọng lực để bay lên, đồng thời có động cơ phản lực phía sau để điều chỉnh phương hướng, tàu con thoi khó nhọc bay về phía phi thuyền Hi Vọng. Phi thuyền Hi Vọng cũng đang bay lên cao nhưng vì thể tích quá khổng lồ nên tốc độ bay lên không nhanh bằng tàu con thoi được. Hiện giờ phi thuyền đang ở độ cao sáu trăm mét, mà tàu con thoi mới bay lên ba trăm mét, còn ba trăm mét nữa thôi. "Mười, chín, tám... " "Nhanh lên! Nhanh chút nữa đi! Khó khăn lắm ta mới sống sót được, cha đã tạo cơ hội sống sót cho ta, bọn người Diêu Nguyên cũng thế, ta cũng phải tạo cơ hội sống cho mình. Vất vả lắm mới được người khác tôn trọng, ta không còn là công tử bột, thằng côn đồ nữa..." Trương Hằng bật khóc, một thanh niên 18, 19 tuổi giờ phút này khóc như một đứa trẻ. Hắn vừa khóc lớn vừa điều khiển tàu con thoi, gian nan bay về phía phi thuyền Hi Vọng. "Ta muốn sống sót! Ta muốn trở thành một nam nhân! Ta muốn..." "...Trở thành anh hùng!" "Bốn... ba... hai..." Khoảng cách giữa tàu con thoi và phi thuyền Hi Vọng càng lúc càng gần, chỉ còn một trăm mét ngắn ngủi nữa thôi, dùng mắt thường cũng có thể thấy ở cửa khoang đang có hàng trăm người tụ tập, bọn họ đang la hét điều gì đó. Thậm chí Trương Hằng còn nhìn thấy vài người quen: thành viên của tiểu đội Hắc Tinh, Ưng, Lưu Bạch, ngay cả Hắc Thiết cũng có mặt, ngoài ra còn có Bạch Ngưng Tuyết, La Miêu Miêu, Ba Lệ, còn có... Hắn chưa từng trải qua giây phút nào như vậy cả, hắn muốn sống sót, muốn cùng những đồng đội tiếp tục sống sót... "Một... không..." "Bay lên đi! Hy vọng của chúng ta!" Thời gian đếm ngược đã kết thúc, hệ thống phản trọng lực của tàu con thoi chưa hoàn toàn hỏng hóc nhưng cũng đã gần đến cực hạn rồi, động cơ của tàu bắt đầu bốc khói đen. Dường như con tàu cảm nhận được khát vọng sống sót của Trương Hằng, nó lắc lư, chao đảo một cách khó nhọc nhưng vẫn cố gắng bay lên, thời gian dần trôi qua, khoảng cách càng lúc càng gần... Tiếng nổ thình thịch của động cơ cuối cùng cũng tắt, năng lượng trong tàu đã hoàn toàn cạn sạch. Trong giây phút cuối cùng đó, con tàu nhờ vào quán tính từ lực đẩy của động cơ lao vào trong cửa khoang, tiếp tục trượt về phía trước rồi đụng vào vách tường kim loại sau đó mới dừng hẳn. Va chạm này làm Trương Hằng đang ở trong buồng lái đập mạnh đầu vào bàn điều khiển, trước mắt hắn đột nhiên tối sầm, ngã xuống hôn mê. Nhưng trước lúc hôn mê hắn loáng thoáng nghe thấy... Hàng loạt tiếng reo hò vang lên, thật là vui vẻ, thật là dễ chịu...