Người đầu tiên phát hiện hệ thống phản trọng lực mất tác dụng chính là Ưng, khi tàu con thoi còn cách mặt đất khoảng năm nghìn mét Ưng đã cảm nhận được nguy hiểm, đó là một cảm giác vô cùng kỳ lạ khó mà giải thích được.
Hắn cố tình không để ý đến cảm giác đó vì nhiệm vụ lần này vốn đã rất nguy hiểm, với tư cách là những người đầu tiên đổ bộ lên đất liền, bọn hắn phải đối mặt với những mối nguy hiểm mà không ai có thể biết trước như: lốc xoáy, sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trên hành tinh, tai nạn về địa chất như sụt lún... thậm chí virus và các loại quái vật ngoài hành tinh mà chúng ta thường thấy trong tiểu thuyết, các bộ phim khoa học viễn tưởng cũng có thể xuất hiện.Đây là một hành động dùng tính mệnh mình đi đánh cược nên có nguy hiểm là chuyện bình thường, thế nên Ưng không xem trọng cảm giác đó lắm.
Cảm giác nguy hiểm trở nên mãnh liệt nhất là khi hắn cảm nhận được tàu con thoi đang ở độ cao năm nghìn mét bỗng nhiên rơi thẳng xuống, dưới tác dụng của trọng lực trên hành tinh tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, thành viên trên tàu người thì ngã trên sàn người thì bị ép vào hai bên vách, trong nhất thời không người nào có thể di chuyển được.
Nhờ có hệ thống phản trọng lực mà thành viên trong phi thuyền Hy vọng không phải sống trong trạng thái lơ lửng như ở các tàu không gian bình thường khác. Cũng nhờ có hệ thống này giúp tàu con thoi phi hành vững vàng, không bị rung lắc... vì thế có rất ít người cài dây an toàn, thậm chí nón bảo hộ cũng không thèm đội, chỉ mặc mỗi bộ đồ du hành vũ trụ.
Hệ thống phản trọng lực mất tác dụng, tàu con thoi đột nhiên rơi thẳng xuống làm cho những người không cài dây an toàn mất thăng bằng té ngã khắp nơi.
Ưng là một trong số ít người cài dây an toàn, chính sự cẩn thận và tỉnh táo của hắn đã cứu mọi người. Khi bị dây an toàn giữ chặt tại chỗ ngồi bàn tay hắn đã cố với tới mấy nút điều khiển ở phía trước nhưng vì tốc độ rơi quá nhanh làm tàu rung lắc kịch liệt, hắn phải cố hết sức mới nhấn được mấy cái nút đó.
Ngay khi hắn vừa nhấn nút, phần đuôi và phía dưới tàu con thoi phun ra từng cột lửa làm tốc độ rơi giảm bớt nhưng lúc này tàu đã rơi hơn mười giây, gần hai mươi giây rồi.Tốc độ rơi vô cùng nhanh, khoảng cách tới mặt đất ngày càng rút ngắn dù động cơ tàu đã khởi động làm giảm bớt tốc độ rơi nhưng đã muộn, con tàu vẫn lao nhanh xuống mặt đất.
Mồ hôi đổ đầy trên trán Ưng, hắn vừa điều khiển tàu vừa la lớn:
"Mọi người chú ý! Sắp chạm đất rồi! Bám chặt vào...! "
Tiếng của hắn chìm trong tiếng hỗn loạn, tàu con thoi đang rung lắc kịch liệt, chỉ có một vài người nhờ phản ứng nhanh nhạy và những người đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt mới có thể gắng gượng trở về chỗ ngồi cài dây an toàn còn hầu hết đã té ngã trên sàn. Một tiếng "Ầm" thật lớn vang lên, con tàu đã va chạm với mặt đất, trượt dài về phía trước lún xuống cát gần cả mét mới hoàn toàn dừng lại.
Tình cảnh bên trong tàu vô cùng rối loạn, cũng may là tất cả thành viên đều đang mặc quần áo du hành vũ trụ, chỉ có bảy tám người không đội mũ bảo hộ nên bị thương chảy máu đầu, còn lại chỉ bị thương nhẹ. Cả bọn nén đau chịu đựng không ai nói nổi lời nào.
Đúng lúc này, một nhà khoa học tỉnh lại từ trong cơn choáng váng đột nhiên kêu to:
"Không ổn! Không khí bên ngoài đã tràn vào đây rồi!"
Cả bọn giật mình, nhanh chóng đội mũ bảo hộ và bắt đầu kiểm tra thân tàu nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện nhà khoa học kia không hề nhìn mấy chỗ lồi lõm trên vách mà đang run rẩy nhìn ống nghiệm chứa không khí ngoài hành tinh đã vỡ tan nằm trên sàn, không khí bên trong đã tràn ra ngoài.
Sắc mặt họ tái nhợt, thì ra nãy giờ họ đã hít thở không khí trên hành tinh chứ không phải không khí trên Trái Đất, có trời mới biết trong không khí trên hành tinh có chứa gì, nếu có virus thì cơ thể họ hiện giờ không có bất kỳ sức miễn dịch nào với nó, dù nó có là loại virus vô cùng bình thường cũng đủ làm bọn họ chết chắc.
Một nhà khoa học bên cạnh nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt của mọi người, vội vàng nói:
"Không cần phải sợ hãi như thế, hiện giờ chúng ta còn chưa rõ trên hành tinh này có sinh vật tồn tại hay không? Hơn nữa toàn bộ hành tinh bị sa mạc bao phủ, không khí vô cùng khô ráo nên chưa chắc đã có virus và vi sinh vật...Mọi người hãy bình tĩnh, trước tiên hãy xem thử miệng mũi mình có cảm giác nóng rát hay không, đó là cách để kiểm tra độ axit trong không khí..."
Nghe vậy cả bọn mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu kiểm tra miệng, mũi, mắt... nhưng không cảm thấy có gì khác lạ, cứ như đang hô hấp không khí bình thường trên phi thuyền.
Chỉ có sắc mặt của mấy nhà khoa học là vẫn còn tái xanh, bởi vì họ biết dù không khí trên hành tinh có khô ráo thì vẫn có khả năng có virus và vi sinh vật tồn tại, nơi này là một hành tinh xa lạ nên không thể dùng những thường thức trên Trái Đất để đánh giá.Nhưng giờ không phải là lúc để nói ra sự thật này, họ chỉ có thể tiếp tục quan sát nhà khoa học đang loay hoay với ống nghiệm đã bị vỡ nát chứa không khí ngoài hành tinh kia.
Đó là một nhà khoa học khoảng năm mươi tuổi, mặc dù trên đầu còn đang chảy máu nhưng ông ta không thèm quan tâm, chỉ toàn tâm toàn ý kiểm tra cái ống nghiệm bể nát kia. Không ai nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát ông ta, thời gian cứ chậm rãi trôi, không biết bao lâu sau nhà khoa học kia mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trên mặt ông cũng lộ vẻ kinh ngạc.
"...Hàm lượng dưỡng khí chiếm hơn 20%, khí ni-tơ chiếm 68%, một loại khí đặc thù chiếm 10%, còn lại là một số khí hiếm và cacbon điôxít, thành phần của loại khí đặc thù vẫn chưa rõ nhưng nó không có tính ăn mòn, không phải là khí độc hại như ô-xít-các-bon...tính chất của nó gần giống khí trơ không tan trong chất lỏng và máu... "
Nhà khoa học này hưng phấn nói tiếp:
"Mọi người có biết điều này có nghĩa là gì không? Nghĩa là chúng ta có thể trực tiếp hít thở... nhân loại chúng ta có thể hít thở không khí trên hành tinh này"
Ông ta càng nói càng hưng phấn, vừa khoa tay múa chân vừa chỉ vào ống nghiệm:
"Ta quan sát qua kính hiển vi không hề thấy có vi sinh vật tồn tại, đương nhiên, muốn tìm thấy virus thì cần phải có loại kính hiển vi có độ phóng đại cao hơn, phòng thí nghiệm trên phi thuyền Hy vọng mới có loại đó, nhưng với tình hình không khí khô ráo như hiện giờ...các vị, ta có thể khẳng định không khí khô ráo có nghĩa là lượng nước trong không khí rất ít nên gần như không có virus và vi sinh vật tồn tại, chúng ta thật là may mắn a."
"Chúng ta đang đặt chân trên một hành tinh chứa đầy hi vọng! Có thể trực tiếp hít thở dưỡng khí ở đây, ngoài ra có dưỡng khí chứng tỏ có sự quang hợp của thực vật, mặc dù loại thực vật này tồn tại ở một nơi nào đó mà chúng ta chưa phát hiện ra nhưng hàm lượng không khí trên hành tinh đã nói rõ...nhân loại chúng ta có thể tiếp tục sinh sôi nảy nở trên hành tinh này!"
Nói tới đây ông ta đã khóc, khóc vì hạnh phúc bất ngờ...
Lúc này Ưng đột nhiên đứng dậy nói với mọi người:
"Dù thế nào đi nữa các vị cũng phải đội nón bảo hộ vào, trước khi có xác nhận trong không khí không chứa virus và vi sinh vật thì không được trực tiếp hít thở không khí trên hành tinh... Mặc dù có chút nguy hiểm nhưng chúng ta đã đổ bộ thành công, các vị có thể bắt đầu nhiệm vụ của mình, mỗi nhà khoa học sẽ có hai binh lính theo bảo vệ và giúp đỡ, sau khi trang bị đầy đủ quần áo và mũ bảo hộ là có thể ra khỏi tàu con thoi chấp hành nhiệm vụ. Trương Hằng, cậu ở lại đây, những người khác bắt đầu làm việc đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu, phải trở về phi thuyền Hy vọng trước khi sử dụng hết dưỡng khí."
Mọi người bắt đầu di chuyển, mỗi nhà khoa học có hai binh sĩ theo bảo vệ, những binh sĩ khác thì theo Lưu Bạch và Hắc Thiết bước ra ngoài, trong tàu con thoi chỉ còn lại Ưng và Trương Hằng, lúc này Ưng mới nói:
"Trương Hằng... lập tức phá giải mật mã, ta phải liên lạc với phi thuyền Hy vọng."
Trương Hằng không dám chậm trễ, vội vàng ngồi vào ghế điều khiển bắt đầu phá giải mật mã, khoảng bốn năm phút sau hắn mới thở phào, ngay lúc đó bên trong tàu con thoi vang lên âm thanh:
"Đơn vị liên lạc, đây là phi thuyền Hy vọng, nếu nghe được hãy trả lời...Đơn vị liên lạc, đây là phi thuyền Hy vọng, nghe rõ trả lời..."
Ưng vội vàng nói vào thiết bị liên lạc:
"Phi thuyền Hy vọng, đây là tàu con thoi..."
"...Ưng, mọi chuyện ổn không? Có ai bị thương nặng không? Tàu con thoi còn sử dụng được không? Lúc trước xảy ra chuyện gì thế? Sao tàu con thoi lại đột nhiên rơi xuống vậy? "Giọng nói của Diêu Nguyên phát ra từ thiết bị liên lạc.
Ưng nghiêm túc trả lời:
"Lúc ấy tàu con thoi đang ở độ cao năm nghìn mét, hệ thống phản trọng lực đột nhiên mất tác dụng, đến giờ vẫn không thể khởi động được, nhưng sau khi kiểm tra thì phát hiện hệ thống phản trọng lực không hề có sự cố gì, máy móc và nhiên liệu vẫn đầy đủ...hệ thống vẫn vận hành nhưng không sinh ra chút tác dụng phản trọng lực nào, dường như khả năng đó đã không thể sử dụng được nữa!"
"...lập tức gửi toàn bộ thông tin hiện giờ của hệ thống phản trọng lực qua thiết bị liên lạc. Tàu con thoi còn có thể cất cánh được không? Tỉ lệ thương vong của mọi người thế nào? Dưới đó có tình huống đặc thù gì không?" Diêu Nguyên tiếp tục hỏi.
Ưng trả lời:
"Có thể cất cánh, toàn bộ mặt đất dưới này bao phủ bởi lớp cát rất dày, tàu con thoi có khả năng chịu va chạm nên động cơ vẫn có thể cất cánh bay lên được nhưng không có hệ thống phản trọng lực thì nó không thể xuyên qua tầng khí quyển, dưới này cũng không có hỏa tiễn để nâng tàu...Có vài người bị thương nhẹ, Tiểu Bạch đã băng bó cho họ rồi, ngoài ra không khí trên hành tinh này đã được kiểm nghiệm, trừ một loại khí đặc thù chiếm 10% ra, hàm lượng không khí còn lại gần giống như không khí trên Trái Đất, theo lời của nhà khoa học đã làm kiểm nghiệm thì chỉ cần xác nhận trong không khí không có virus hay vi sinh vật tồn tại thì chúng ta có thể trực tiếp hô hấp."
"Hiện vẫn chưa phát hiện bất kỳ sinh vật ngoài hành tinh nào, lượng cát bao phủ mặt đất rất dày, chưa tìm thấy dấu hiệu của hiện tượng lưu sa (cát chảy), bọn họ đang kiểm tra khả năng chịu đựng sức nặng của mặt đất, lát nữa tôi sẽ báo cáo chi tiết cho ngài..."
Diêu Nguyên im lặng một lúc rồi mới nói:
"Làm tốt lắm, ta đợi thông tin từ mọi người...Khổ cực cho mọi người rồi, vì chúng ta chưa tìm ra phương pháp chế tạo hệ thống phản trọng lực cũng như thiết bị quan sát sử dụng công nghệ tiên tiến như hệ thống phản trọng lực nên mới xảy ra sự cố như lần này, yên tâm đi, ta nhất định sẽ cứu mọi người khỏi đó..."
Ưng gật đầu, dường như đó là chuyện chắc chắn xảy ra:
"Tôi biết, cũng như những lần trước tôi vẫn vô cùng tin tưởng lời hứa của ngài...Chúng tôi sẽ ở dưới này chờ tiếp viện...kết thúc liên lạc. "
Lúc này ở bên ngoài, Lưu Bạch và Hắc Thiết đã dẫn đầu các binh lính cẩn thận bước ra ngoài khoang tàu, chính thức đặt chân lên hành tinh.
Bước chân trên tầng cát dày màu vàng này cứ như đang bước trên một tầng vải bông mềm mại nhưng bên dưới vô cùng chắc chắn, không hề có cảm giác bị lún xuống, sau khi người đầu tiên bước ra những người còn lại cũng nối gót theo sau, họ cầm vũ khí cẩn thận quan sát xung quanh nhưng không thấy sinh vật nào khả nghi.Hiện giờ trên hành tinh đang là ban ngày, ánh mặt trời chói chang, trong tầm mắt chỉ thấy biển cát vàng mênh mông vô tận. Giống như đang ở trên một sa mạc lớn trên Địa Cầu, một chút cảnh tượng ngoài hành tinh cũng không thấy.
Nhưng họ không phát hiện ra, lúc tàu con thoi va chạm với mặt đất đã làm vỡ một số ống nghiệm trong đó có ống nghiệm chứa nước, chất lỏng...họ đã đạp lên chúng, ngay khi đặt chân lên sa mạc những chất lỏng và nước này đã thấm vào lớp cát rồi bốc hơi tan biến trong không khí.
Khứu giác của con người không thể phát hiện được chuyện này, cứ thế những phân tử nước theo không khí từ từ truyền ra xa... 10km... vài trăm km...