Q1 - Chương 1: Đại loạn!

Thời Đại Đại Vũ Trụ

Zhttty 28-08-2021 06:26:53

Lỗ tai Diêu Nguyên căng lên cẩn thận lắng nghe tiếng động bên ngoài, đã mấy giờ trôi qua mà không hề nghe thấy chút âm thanh nào, khác xa mấy ngày trước, hiện giờ toàn bộ khu phố cứ như vùng đất chết, giữa ban ngày mà không nhìn thấy được một bóng người sống. Loạn quân đã quét sạch nội thành, Diêu Nguyên quay đầu lại nhìn gian phòng mình đang đứng, nơi này là mặt tiền cửa hàng của bạn hắn, đã bị cướp sạch không còn chút gì, tan hoang vì bị đập phá. Trên thực tế, trước khi hỗn loạn phát sinh bạn hắn đã dẫn vợ con về nông thôn, cũng may Diêu Nguyên lại có chìa khóa của cửa hàng này. Cho nên hắn đã có một quyết định to gan, khi mọi việc xảy ra đến lúc nghiêm trọng nhất thì hắn liền mở toang mặt tiền của cửa hàng, đem đồ đạc bên trong bày ra phía trước rồi phá hỏng tất cả, giả làm tình huống như đã bị cướp sạch. Sau đó mới trốn vào tầng hầm ngầm của cửa hàng. Tình hình tiếp theo quả nhiên đã xảy ra kịch biến, quân đội không còn tự kiềm chế được nữa, đám quân nhân đó bắt đầu mang súng đi bắn giết bừa bãi khắp nơi, dân chúng cũng bắt đầu bạo loạn theo. Trong tình hình đó, cửa hàng này vốn sẽ bị cướp bóc nhưng tình cảnh bên trong cửa hàng cứ như đã từng bị cướp sạch và phá hoại nên đến mấy ngày sau thì hầu như người bên ngoài không ai thèm để ý đến nơi này nữa... Mọi vật bên trong không còn nguyên vẹn, bị đập phá tan tành, thậm chí còn có những tàn lửa ở khắp nơi nhưng vì trong cửa hàng không hề có chất dễ cháy nổ nên cũng không có vấn đề gì lớn, chẳng qua mặt tiền đã bị đốt cháy đen thui tựa như một phế tích, không làm cho người khác chú ý. Dưới tình huống như thế, Diêu Nguyên an toàn trốn trong hầm ngầm suốt năm ngày, vào sáng sớm của năm ngày sau, hắn lên cửa hàng kéo cửa sắt xuống, đến lúc này hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Suốt buổi sáng hôm đó, hắn đều lặng yên tiếp tục lắng nghe âm thanh bên ngoài. Không có ai, thanh âm một người cũng không có! Trải qua mấy ngày bạo loạn vừa rồi, người thì chết, người thì trốn khỏi thành thị hoặc là ẩn núp ở đâu đó, còn những tên quân nhân điên cuồng kia thì hoặc là bắn giết nhau mà chết hoặc kéo bè kết phái rời đi, số người còn lại trong thành phố còn không bằng một phần ngàn so với thời kỳ hòa bình. Diêu Nguyên vốn có thể sớm rời khỏi thành thị, nhưng là một quân nhân xuất ngũ hắn đối với chiến tranh và giết chóc mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều, ước chừng nửa tháng trước khi toàn bộ những nhà lãnh đạo quốc gia trên toàn thế giới, quan viên cao cấp trong quân đội, một ít bộ đội đặc chủng tinh nhuệ nhất cùng với một số lượng lớn các khoa học gia, các tỷ phú, còn có một số nhân tài kiệt xuất, hoặc một ít minh tinh... tất cả đều được xác nhận là đã biến mất. Lúc đó hắn đã biết được chuyện này không hề bình thường, thế giới chắc chắn sẽ phát sinh kịch biến. Tiên đoán của hắn nhanh chóng trở thành sự thật nhưng hắn không có cách nào để thay đổi nó, bởi vì ngay bản thân hắn cũng như đang nằm mộng. Những nhà lãnh đạo trên toàn thế giới lại đột nhiên mất tích... là vì cớ gì? Dù cho những quan lớn đó biến mất thì cũng được đi, nhưng còn những lời đồn thì sao đây? Nếu như tất cả là thật thì... Trong lòng Diêu Nguyên thầm than, trong lúc hắn đang chìm trong suy tư, bỗng nhiên lỗ tai của hắn khẽ động, từ nơi xa truyền tới một tràng tiếng bước chân rất nhỏ, toàn thân hắn trở nên căng thẳng, cả người cong lên tựa như mãnh hổ lúc nào cũng có thể tấn công. Ngay lúc Diêu Nguyên đang im lặng ẩn núp chuẩn bị đối mặt với nguy hiểm. Bỗng nhiên ngoài xa vang lên từng đợt tiếng chim kêu, trong lòng hắn khẽ động, liền hé miệng phát ra tiếng kêu y hệt như vậy. Sau khi hai bên trao đổi một hồi bằng tiếng chim kêu, đối phương cũng hiểu được ám ngữ này, Diêu Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm vội vàng kéo cửa cuốn lên, chỉ thấy có một bóng người đang ngồi xổm kế bên đống rác ở phía xa, như ẩn như hiện. Tốc độ phản ứng của bóng người kia cũng rất nhanh, Diêu Nguyên vừa mở cửa ra, y liền dùng cách di chuyển như mèo, dường như bốn chi chỉ khẽ chạm đất, nhanh chóng phóng đi hơn 30 mét trực tiếp chui vào trong cửa hàng, Diêu Nguyên cũng vội vàng kéo cửa xuống, đến lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm. "Tiểu Lý tử, cậu thành quân tiên phong từ khi nào? Bọn lão Vương đâu?" Diêu Nguyên kéo người này lại gần, vội vàng hỏi. Người này là một thanh niên khoảng chừng mười tám, mười chín tuổi, bất quá không hề có vẻ bồng bột nóng nảy mà lại có khí chất thiết huyết lạnh lùng của quân nhân, hắn cười ha ha rồi nói: "Lão đội trưởng, ngài đừng đùa với tôi nữa, tôi đã là quân tiên phong hơn một năm rồi, bọn lão Vương còn ở ngoài thành. Trước mắt trong nội thành còn mười mấy nhóm loạn quân tụ tập, mặc dù bọn chúng không bằng chúng ta nhưng tiếng súng có thể thu hút quân phản loạn tới nên bọn họ quyết định buổi tối mới tiến vào, để tôi đi trước dò đường, nếu như tôi không trở về có nghĩa là ngài vẫn mạnh khỏe, nhóm bọn họ mới có thể vào thành." Diêu Nguyên gật đầu, hắn đương nhiên biết, dù tên Tiểu Lý Tử này không trở về thì cả đội cũng không hề lo lắng. Nên biết rằng, Tiểu Lý này chính là một thành viên trong đội Hắc Tinh a, mặc dù hắn là tân nhân nhưng để đối phó với đám loạn quân kia thì không thành vấn đề, nếu như đánh không lại phải chạy trốn thì không ai có thể ngăn cản hắn. Cho nên, nếu Tiểu Lý không quay về thì có nghĩa là mình vẫn an toàn chứ không phải Tiểu Lý đã gặp bất trắc. Đại đội Hắc Tinh có thể nói là một đội ngũ vô danh trên thế giới, thậm chí ở trong quân đội Trung Quốc cũng ít ai biết đến. So với các bộ đội đặc chủng nổi tiếng có chữ Long mở đầu thì không nổi danh bằng, nhưng Diêu Nguyên biết rõ bộ đội đặc chủng Hắc Tinh không hề yếu hơn các đội khác thậm chí còn mạnh hơn. Chẳng qua vì nguyên nhân chính trị, bộ đội đặc chủng Hắc Tinh lại bị đối xử giống như mẹ ghẻ đối với con chồng, rất nhiều chuyện xảy ra... Diêu Nguyên chấm dứt luồng suy nghĩ của mình, lắc lắc đầu nói: "Tiểu Lý, đừng gọi ta là đội trưởng, hai năm trước ta đã xuất ngũ rồi, thậm chí còn chưa hề chỉ dạy cho cậu thứ gì, cứ gọi thẳng tên hoặc kêu là Diêu đại ca cũng được." Tiểu Lý lập tức hốt hoảng, vội vàng nói: "Như vậy sao được, Vương đội trưởng mà biết không đánh chết đệ mới là lạ, hơn nữa thành viên trong đội chúng ta mấy lần gặp phải khó khăn, đều nhờ lão đội trưởng ngài hỗ trợ mới vượt qua được, dù sao đi nữa thì ngài vẫn là lão đội trưởng của chúng ta!" Diêu Nguyên cười khổ, không nói thêm gì nữa, hắn nhìn bộ quần áo chật vật trên người Tiểu Lý, thậm chí trên mặt còn dính đầy bùn đất, vỗ vỗ vào vai Tiểu Lý nói: "Đi xuống tầng ngầm với ta, trước tiên thay quần áo rồi ăn một chầu thật ngon. Đợi buổi tối mọi người đến đầy đủ, ta sẽ nói cho các cậu nguyên nhân vì sao gọi mọi người tới đây." Tiểu Lý lập tức cười ha hả rồi thật thà đi theo sau Diêu Nguyên, hai người đi xuyên qua cửa hàng cùng vài căn phòng đã bị phá tan hoang, đi tới lối vào tầng hầm ngầm đã bị đập nát, vừa tới đó Diêu Nguyên đã mạnh mẽ kéo một khối thép dùng để che dấu từ dưới đất lên, sau đó chui xuống. Tiểu Lý cũng không chậm trễ chui vào theo, lọt vào trong tầm mắt hắn là một quầng sáng chói chang. Đây là tầng hầm ngầm của cửa hàng, bên trong đã được cải tạo lại, Diêu Nguyên đã cải tạo nơi này thành một gian phòng rộng gần 100 thước vuông có thiết bị chiếu sáng cùng với mười mấy rương thức ăn và nước uống, có cả máy vi tính và một ít máy móc, quần áo cũng có vài rương, ngoài ra còn có thêm mười mấy loại vũ khí khác nhau. Tiểu Lý tên đầy đủ là Lý Hải Vân, hắn hưng phấn đến mức suýt té ngã, trực tiếp nhào tới một cái rương chứa nước và thức ăn, không hề khách sáo mở ra ăn uống, vừa ăn vừa nói: "Lão đội trưởng sống thật sung sướng, không giống như bọn ta, mấy tháng trước còn phải đi huấn luyện ở sa mạc, nếu không nhờ ngài nhắc nhở bọn ta chú ý, có thể cả đội đã bị đội Long Hưng diệt sạch, vùi thây ngoài sa mạc rồi. Sau khi trở về còn phải ẩn núp, chạy tới thành phố này, đoạn đường trôi qua thật khổ muốn chết... Ài, đây mới đúng là sống chứ." Diêu Nguyên cười khổ, hắn vỗ vỗ vai Lý Hải Vân, không ngờ lại làm cho Lý Hải Vân té ngã, vội vàng sờ vào cổ Lý Hải Vân để kiểm tra, khá tốt, nhịp tim cùng mạch vẫn bình thường, thân thể không hề có vết thương nào, thoạt nhìn như hắn ngủ gục ngay lúc đang ăn, chắc là mấy ngày qua cực khổ quá rồi. Hắn là tân nhân trong đội Hắc Tinh nên khả năng chịu đựng kém hơn những người khác trong đội. Đến giờ, mình đã hiểu vì sao lão Vương lại cho tên tiểu tử này đến đây trước rồi, cũng vì để cho hắn sớm được nghỉ ngơi, nếu không, tên tiểu tử này sẽ sớm không chịu đựng nổi. Diêu Nguyên lập tức bế Lý Hải Vân đến một chiếc giường đơn giản, lắng nghe tiếng hắn ngáy, bản thân thì lại máy vi tính gõ vài chữ, rất nhanh, một loạt ký tự lập tức hiện ra, đồng thời còn có vài câu tiếng Anh, ánh mắt hắn thâm trầm nhìn mấy chữ tiếng Anh kia, hơn nửa ngày sau cũng không có phản ứng gì... Thời gian một ngày trôi qua rất mau, Diêu Nguyên vẫn núp sau cửa sắt im lặng đợi, trước đây hắn là đội trưởng của bộ đội đặc chủng Hắc Tinh, đã có thói quen bình tĩnh, không hề sốt ruột chút nào. Thỉnh thoảng lại nghe được từ quảng trường đằng xa truyền tới tiếng ồn ào, tiếng kêu gào, tiếng quát lớn xen lẫn tiếng súng... Những âm thanh này làm cho ánh mắt của Diêu Nguyên càng thêm âm trầm, hắn tự nhiên biết rõ các âm thanh đó đại biểu cho cái gì... Nó đại biểu cho văn minh nhân loại đã đến hồi suy tàn, loài người đã mất đi hi vọng, triệt để lâm vào tuyệt vọng. Là thể hiện của những thói hư tật xấu ẩn dấu trong tâm hồn của từng cá nhân, nó là... Màn đêm đã tới, ở một nơi vô cùng xa xôi trên bầu trời, một vì sao lóe lên những tia sáng kỳ lạ át cả ánh trăng đang chiếu rọi, bên dưới ánh sáng này, ở trong nội thành, một nhóm mười mấy người đàn ông đang di chuyển vô cùng cẩn thận xuyên qua nội thành mà không làm kinh động bất kỳ ai, nhẹ nhàng tiến vào trong cửa hàng Diêu Nguyên đang trú ngụ, sau đó bước vào tầng hầm ngầm của hắn. Khuôn mặt ai cũng mang đầy vẻ tang thương, trong mười mấy người này, người lớn tuổi nhất khoảng chừng ba mươi tuổi, so với Diêu Nguyên còn lớn tuổi hơn, người đó tên là Vương Quang Chính, hiện đang là đội trưởng của bộ đội đặc chủng Hắc Tinh. Nhưng hắn đối với Diêu Nguyên vô cùng cung kính. Những người còn lại dù lớn hay nhỏ, ai cũng có tác phong vô cùng xuất sắc, mặc dù đang rất đói nhưng bọn họ đều biết kiềm chế bản thân, sau khi ăn hết thức ăn của mình, liền an tĩnh ngồi tại chỗ, nhìn về phía Diêu Nguyên, lúc này Vương Quang Chính mới đột nhiên hỏi: "Lão đội trưởng, ngài gọi bọn tôi tới đây chắc không phải để chiêu đãi một bữa cơm thôi chứ? Cứ việc nói thẳng ra, dù sao cũng chỉ còn nhiều nhất là tám tháng nữa thôi, tình huống ra sao, có phải ngài muốn diệt trừ vài đám loạn quân súc sinh trong thành phố này không? Chuyện này khi còn sống chúng tôi có thể làm được!" Mười mấy người chung quanh đều cười hắc hắc, đặc biệt là một đại hán da đen, nhìn qua tựa như một cây cột thép, cao ít nhất là hai mét toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, thoạt nhìn y hệt như một người máy, hắn khàn khàn nói: "Lúc di chuyển tới đây lại thấy đám súc sinh kia đang tàn sát bừa bãi, lão đội trưởng, ngài chỉ cần nói một tiếng, ngày mai chúng tôi sẽ đi diệt trừ bọn chúng!" Diêu Nguyên thở dài, lắc đầu nói: "Những tên đó đúng thực là súc sinh! Nhưng giờ không phải lúc giải quyết chúng, chúng ta cần phải cứu càng nhiều người càng tốt, sau đó đợi đến ngày cuối cùng của tám tháng sau... Ta gọi mọi người đến đây là vì mục đích này." Diêu Nguyên quay máy tính lại, hướng về chỗ mọi người, bọn họ đều thấy những dòng chữ tiếng Anh kia nhưng không ai hiểu được, trừ sắc mặt của Vương Quang Chính hơi thay đổi, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó. Diêu Nguyên không chậm trễ, nói thẳng: "Đây là tọa độ, mấy dòng tiếng Anh bên dưới nói về một câu chuyện thần thoại, câu chuyện thần thoại này có tên gọi là..." "Noah!"