Ngày thứ ba, vào lúc 3h chiều theo múi giờ trên Trái Đất, chiếc phi thuyền khai thác quặng thử nghiệm đầu tiên đã chế tạo thành công. Nó vừa ra lò đã bị các chuyên gia về hệ thống điều khiển không người lái tóm lấy, cấp tốc cải tạo.
Khi hoàn thành mọi thứ thì đã vào khoảng 9h tối theo múi giờ trên Trái Đất, bất quá phi thuyền Hi Vọng không có khái niệm về đêm. Nếu có, chỉ có lẽ là những chiếc máy tính nối mạng Inte thôi, bất quá giá thuê khá cao. Người bình thường khó mà có tiền để chơi thường xuyên, mà người có tiền vốn lại vô cùng bận rộn. Bận huấn luyện hoặc nghiên cứu, thời gian rảnh đâu mà chơi bời. Cho nên, tuy đã 9h tối nhưng cuộc thử nghiệm vẫn được tiến hành.
Theo sự điều khiển của nhân viên, chiếc phi thuyền khai thác quặng thử nghiệm rời phi thuyền Hi Vọng bay ra vũ trụ, tuy tốc độ phi hành hơi chậm nhưng rất ổn định.
Diêu Nguyên nhìn màn ảnh bên cạnh, gật gật đầu nói:
-Hệ thống điều khiển không người lái này quả không tệ a, cho dù xảy ra sự cố trong lúc khai thác cũng không gây thương vong về người. Liệu có thể cải tạo tất cả phi thuyền khai thác thành loại này không?
Một chuyên gia bên cạnh lắc đầu:
-Thiếu tá, hệ thống điều khiển không người lái chỉ có thể xài trên Trái Đất thôi. Còn trong vũ trụ, có quá nhiều loại sóng ngắn và phóng xạ, điều đó sẽ làm nhiễu hệ thống điều khiển. Trong một khoảng cách ngắn thì còn được, chứ một khi vượt qua khỏi 10 km, thì sự nhiễu đó cực kỳ nghiêm trọng...
Tiếp theo, thiếu tá, vành đai thiên thạch này có địa hình cực kỳ phức tạp. Hệ thống điều khiển không người lái nếu như sử dụng trên bầu trời hoặc biển rộng thì còn khả thi, nhưng ngài đã từng thấy một người máy chạy xe trên đường núi chưa?
Chuyên gia trả lời.
Diêu Nguyên suy nghĩ kỹ hơn một chút liền hiểu. Trên Trái Đất, hệ thống điều khiển không người lái này được dùng nhiều nhất trong quân đội, tỷ như máy bay trinh sát không người lái, hoặc máy thăm dò đáy biển hay các địa hình nguy hiểm khác. Nhưng xét tương đối, địa hình càng phức tạp thì tỷ lệ sử dụng hệ thống điều khiển không người lái càng nhỏ, bởi tỷ lệ thất bại quá cao. Thực tế, với trình độ khoa học kỹ thuật của loài người bây giờ, chừng nào chưa phát minh ra trí tuệ nhân tạo thì hệ thống điều khiển không người lái vẫn còn rất nhiều hạn chế.
Người điều khiển phi thuyền hiện giờ là một chuyên gia về lĩnh vực này, có chức vị binh nhất, nghề nghiệp làm trước đây là nhân viên điều khiển máy bay trinh sát không người lái.
Trên màn hình, phi thuyền khai thác quặng thử nghiệm chậm chạp rời khỏi phi thuyền Hi Vọng, bay ra ngoài không gian. Tuy tốc độ chậm nhưng độ linh hoạt rất cao, chỉ cần người hướng dẫn ra một khẩu lệnh thì phi thuyền thử nghiệm này sẽ thực hiện ngay, điều này khiến cho mọi người chung quanh mỉm cười hài lòng.
-Tốt, tăng tốc độ lên mức 70%.
Người chuyên gia bên cạnh gật đầu, ra lệnh.
Nhân viên điều khiển hơi giật mình, vội vàng thực hiện. Động cơ trên phi thuyền phun ra một chùm lửa lớn khiến cho tốc độ của phi thuyền tăng cao, nhưng lúc này, sự linh hoạt đã không còn nữa. Thậm chí, nếu thực hiện các động tác đột ngột có thể khiến cho phi thuyền bị quay vòng vòng.
Trong quá trình thử nghiệm suốt 1 tiếng, Diêu Nguyên đã nhận được đánh giá sơ bộ của các chuyên gia về loại hình phi thuyền này.
Phi thuyền khai thác quặng thử nghiệm đầu tiên có tính ổn định không tồi, dù sao kỹ thuật của thế kỷ 21 đã tiến bộ hơn nhiều so với thế kỷ 20, các phương diện an toàn và ổn định đều tiên tiến hơn hẳn. Cho nên, phi thuyền khai thác quặng thử nghiệm đầu tiên này có tính an toàn và ổn định khá tốt.
Nhưng điều quan trọng nhất là hệ thống phản lực không đạt được hiệu quả mong đợi. Đầu tiên, tốc độ và sự linh hoạt không thể nào song hành cùng nhau. Đó là khuyết điểm của động cơ phun lửa, nhưng đây đã là kết quả thành công nhất mà trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ có thể làm được. Trừ phi kỹ thuật chế tạo có bước tiến vượt bậc, phát minh ra động cơ loại mới như động cơ đẩy điện từ, cao hơn nữa là động dẩy đẩy hạt phân tử...Từ giờ cho tới đó, thì việc có một động cơ vừa mang tốc độ cao vừa linh hoạt chỉ là trong mơ thôi.
Bởi thế, sau khi thử nghiệm kết thúc, các nhà khoa học cùng các chuyên gia liền bắt đầu việc khắc phục khẩn cấp, từ đó tạo ra chiếc phi thuyền khai thác quặng thử nghiệm số hai. Phi thuyền này có động cơ yếu hơn cái đầu tiên, bởi vì lúc chế tạo đã đặt phương hướng không cần khai thác những mẩu thiên thạch quá lớn, cho nên không cần động cơ có công suất quá cao. Mà nếu giảm bớt công suất của động cơ thì có thể tăng độ linh hoạt lên...
Sau đó, là một loạt các thí nghiệm khác...
Trương Hằng rất buồn bực, bởi vì hắn nhận được giấy báo do chính tay Diêu Nguyên viết. Tờ giấy chỉ định hắn là người đầu tiên thử nghiệm việc lái phi thuyền khai thác quặng, cho nên mấy ngày qua hắn gần như vùi đầu trong buồng lái mẫu để thực hành. Được rồi, không nói tới chuyện này, cái quan trọng là, tại sao lại là hắn?
-Không còn cách nào khác. Cậu là tân nhân loại duy nhất có khả năng cảm nhận trước nguy hiểm. Phi thuyền khai thác quặng thử nghiệm số 3 này được trang bị hệ thống thoát hiểm tự động. Khi xảy ra sự cố, trong vòng 0,3 giây hệ thống sẽ phóng người lái ra ngoài. Với bộ đồ du hành thì cậu có thể sống sót trong vũ trụ hơn 1 tiếng. Thời gian đó phi thuyền Hi Vọng sẽ phái tàu con thoi giải cứu cậu. Cho nên, nhiệm vụ lần này chỉ có thể do cậu đảm nhiệm.
Đó là câu trả lời của Diêu Nguyên.
Cho nên Trương Hằng mới buồn bực, thậm chí không thể nào phản bác lại dù chỉ một câu. Thật lòng hắn không hề muốn làm nhiệm vụ này, nhưng thân là một thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh, vừa là sĩ quan cấp úy, có những việc hắn không muốn cũng phải làm. Cho nên, hai ngày nay mặt của hắn mới nhăn nhó như khỉ ăn ớt vậy.
-Này, Trương Hằng. Hôm nay chúng ta đi ăn cơm không.
Trương Hằng đang định về nhà bỗng bị một giọng nữ gọi lại. Hắn hơi quay đầu thì thấy được Bạch Ngưng Tuyết đang kéo La Miêu Miêu, hai cô gái xinh đẹp đứng ở hành lang nhỏ bên cạnh. Vừa rồi là Bạch Ngưng Tuyết gọi hắn.
Trương Hằng ngẩn người, hắn chợt nhớ tới mấy ngày trước. Đó là lúc Bạch Ngưng Tuyết cùng La Miêu Miêu đến nhà hắn dùng cơm, hai nàng tâm sự đôi chút về cuộc sống, đại khái hai người mỗi tháng chỉ có chừng 240 đồng tiền nhân loại, cái gì cũng không dám ăn. Những thứ như rau quả, nước trái cây đắt tiền chỉ có thể nhìn mà thôi. Mà do cả hai đều là học sinh, căn bản không thể tìm được công việc nào phù hợp,...
Từ khi lên phi thuyền Hi Vọng, quan hệ giữa Bạch Ngưng Tuyết, La Miêu Miêu và Trương Hằng đã dần tốt hơn. Hai cô từng chăm sóc cho Trương Hằng lúc hắn bị bắt cóc, rồi sau do Trương Hằng cầu xin Diêu Nguyên nên mới được lên phi thuyền Hi Vọng. Có thể nói, cả ba vốn có duyên với nhau, hơn nữa đều là những người trẻ tuổi, sau vài lần gặp gỡ đã dần trở thành bạn thân.
Cho nên Trương Hằng nổi hứng muốn chứng tỏ sự ga lăng. Hắn khoe khoang về tiền lương cấp úy của mình, nói rằng hắn vốn không cần quan tâm chuyện ăn uống. Tất cả đã có quân đội lo, tiền lương chỉ đơn thuần dành cho việc mua xa xỉ phẩm thôi. Cho nên, tuần sau hắn sẽ mời hai nàng đến nhà hàng quân đội ăn một bữa ra trò.
Mà hôm nay, hình như đúng là ngày thứ bảy...
Trương Hằng hơi sửng sốt, dù gì cũng đã hứa rồi nên hắn miễn cưỡng cười cười, nói:
-Đúng rồi, hôm nay là thứ bảy mà...Được, chúng ta đi ăn một bữa thật ngon trong nhà hàng quân đội nào.
Hai cô gái khẽ hoan hô, rồi đi theo Trương Hằng tới nhà hàng quân đội ở tầng năm.
Tính ra, nhà hàng quân đội này không phải chỉ là nơi chiêu đãi quân nhân không thôi. Bởi vì có liên quan tới tầng năm, hơn nữa do chính phủ trực tiếp quản lý nên nơi này có thể nói là nhà hàng tốt nhất trong phi thuyền Hi Vọng. Nó có riêng mấy đầu bếp nổi tiếng, đủ loại nguyên liệu, vật liệu. Tuy giá không rẻ chút nào, nhưng vẫn là nơi hưởng thụ mà người dân trên phi thuyền Hi Vọng muốn đến.
Khi ngồi vào chỗ, hai cô gái cũng không hề có vẻ lóng ngóng gì cả. Bởi Trương Hằng biết, cho dù là Bạch Ngưng Tuyết hay La Miêu Miêu, hoàn cảnh gia đình lúc trước của hai nàng chắc chắn không tệ. Nếu không phải là cháu nhà quan thì cũng là con nhà giàu, nói theo cách bình dân là các tiểu thư quý tộc.
Hai cô gái liến thoắng chọn món ăn. Nào là thịt bò, trứng cá muối, rượu vang đỏ, nước trái cây, salad. Sau khi ăn món khai vị thì trong lúc ngồi đợi thức ăn chuẩn bị, các nàng ngồi nói chuyện với Trương Hằng về cuộc sống lúc còn ở trên Trái Đất.
Nhìn Trương Hằng như thế nhưng thật ra hắn cũng từng là cậu ấm, trước đây có thứ gì mà hắn chưa thử qua chứ? Nói chuyện với hai cô nàng một hồi, hắn từ từ quên mất sự buồn bực do nhiệm vụ sắp tới, mà bắt đầu bàn tán về cuộc sống trên Trái Đất. Nào là trước đây ăn chơi thế nào, đua xe ra sao, vào casino...Đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, ba người càng nói càng hăng.
-Hắc hắc, một tên lưu manh, hai cô nàng hư hỏng. Toàn là cậu ấm cô chiêu thôi, quả xứng đôi. Bất quá thật không ngờ, phi thuyền Hi Vọng lại cho mấy thứ rác rưởi như các ngươi lên tàu. Bọn ngươi có giả mạo lý lịch không đó? Hừ, cái đồ bị thịt...
Đột nhiên, một tràng cười lạnh vang lên, phụ họa theo là mấy tiếng cười lớn. Cùng lúc đó, một bàn tay vỗ vỗ bả vai Trương Hằng.
Trương Hằng cả kinh, sau đó cảm thấy hoảng sợ. Theo tiếng cười thì đối phương có ít nhất ba bốn người, hơn nữa đều là đàn ông. Bọn này dường như đã từng bị tầng lớp thượng lưu đè đầu cưỡi cổ, mà dưới tình huống này...
Nhưng bây giờ đang ngồi cùng mỹ nữ, nên dù trong lòng Trương Hằng hoảng sợ thế nào nhưng bên ngoài vẫn hiện vẻ bình tĩnh. Đặc biệt, trải qua chiến dịch trên hành tinh sa mạc, đảm khí của hắn đã tăng lên rất nhiều. Vì vậy, hắn giả bộ đập mạnh bàn, đứng lên quay về phía sau.
Đó là một người lính cùng vài dân binh dự bị, tuổi đều tầm 20. Người vừa rồi vỗ vai Trương Hằng là một dân binh dự bị, khoảng 23 tuổi, khuôn mặt hiện nét cười lạnh cùng khinh thường, nhìn dáng điệu tựa như chỉ xem ba người Trương Hằng là đồ rác rưởi.
Trương Hằng hôm nay chỉ mặc thường phục, quân phục của đội viên Hắc Tinh, cũng là quân phục hạ úy của hắn đều để ở trong phòng. Nhưng khi hắn vừa đứng lên, người lính kia lập tức nhận ra hắn...Cả phi thuyền có bao nhiêu sĩ quan cấp úy hả, không muốn nhận ra cũng khó. Lúc này, người lính kia vội vàng thực hiện động tác chào, đứng nghiêm nói:
-Hạ úy, đây là bằng hữa của ta. Chúng ta...ta không biết ngài...
Nghe thế, Trương Hằng mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng hắn không thể nào tỏ ra yếu đuối được, bèn cười lạnh nói:
-Thì ra quân đội chúng ta vốn đối xử với dân chúng như vậy à ... Tất cả viết bản kiểm điểm cho ta, ngày mai nộp cho quân bộ, rồi đến bộ kỷ luật báo cáo. Toàn bộ!
Người lính kia dậm mạnh hai chân, giơ tay nói:
-Rõ, thưa hạ úy!
Nói xong, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, còn các dân binh dự bị kia, đặc biệt là người thanh niên vừa rồi vỗ vai Trương Hằng vẫn đứng trơ như phỗng, hoàn toàn không biết nên làm gì mới phải. Cả nhà hàng, ai cũng quay đầu nhìn về phía này.
Trương Hằng cũng không làm khó dễ bọn họ, nói xong ra hiệu bảo bọn họ rời đi. Bất quá, khi hắn ngồi xuống thì Bạch Ngưng Tuyết và La Miêu Miêu đều nhìn hắn một cách ngưỡng mộ.
Trong lòng Trương Hằng hơi bối rối, hắn không hề có cảm giác vinh quang khi bảo vệ được mỹ nữ hay tự hào về chức vụ của mình. Hắn chỉ cảm thấy bi ai, một nỗi buồn khó hiểu cứ vương vấn trong lòng. Hắn uống một ngụm rượu lớn, rồi nói:
-Ngưng Tuyết, Miêu Miêu. Bây giờ chúng ta đã không còn là chúng ta lúc trước nữa. Nơi này không phải Trái Đất, chúng ta cũng không phải là tầng lớp thượng lưu gì nữa. Bây giờ, ta chỉ là một quân nhân, còn hai nàng là học sinh...Cùng cố gắng lên nào, học nhiều hơn. Rồi sau này, hai nàng sẽ cảm nhận được mình đã trưởng thành như thế nào...
Bây giờ, Trương Hằng mới nhận ra ý nghĩa thực sự về cấp bậc của mình.
Đơn giản, nhận được bao nhiêu thì cũng mất bấy nhiêu. Nếu mình đã hưởng thụ những tiện nghi do thân phận mang lại, thì cũng phải chịu gánh nặng mà nó mang tới. Hắn đã không còn là một tên ăn chơi lêu lổng nữa, mà càng không muốn trở về lúc đó...
Hắn là Trương Hằng! Thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh – Trương Hằng!
Trương Hằng không ngờ rằng lúc đó, Diêu Nguyên đang ngồi tại góc phòng ăn. Diêu Nguyên vừa ăn xong thì thấy được cảnh tượng đó, nghe được lời nói của Trương Hằng, vô thức, hắn khẽ cười nhẹ gật đầu...
10h sáng ngày thứ hai, cuộc thử nghiệm phi thuyền khai thác quặng số 3 bắt đầu. Người lái là tân nhân loại với khả năng dự đoán trước nguy hiểm – Trương Hằng...
12h sáng ngày thứ hai, cuộc thử nghiệm thành công, không phát sinh sự cố ngoài ý muốn nào. Tất cả đều phù hợp với dự đoán. Lấy phi thuyền khai thác quặng số 3 này làm mẫu, phi thuyền Hi Vọng bắt đầu chế tạo số lượng lớn các phi thuyền khai thác khác. Đến thứ sáu, 20 phi thuyền khai thác quặng đầu tiên được đưa vào sử dụng. Hôm đó, phi thuyền Hi Vọng thu thập được 50 tấn thiên thạch, trong đó có 1 tấn đồng, khoảng 800 gram khoáng vật phóng xạ...