Morrison cảm thấy vô cùng buồn bực, hắn đã sắp nổi điên.
Sau khi lên được phi thuyền, xui xẻo thay hắn lại nhiễm dịch bệnh, bị cơn sốt hành hạ mấy ngày liền rồi còn bị cách ly suốt một tháng... ngày tháng khốn khổ vừa trải qua làm hắn nhớ lại khoảng thời gian ngồi tù trước kia.
Nếu chỉ như thế thôi thì hắn cũng có thể chấp nhận được, nhưng mới vừa rời khỏi phòng cách ly được mấy ngày thì đám quân nhân kia cứ không ngừng tới dò hỏi về nghề nghiệp... làm hắn cứ tưởng mình đã bị bại lộ, nhưng có ai ngờ được lúc hắn định thẳng thắn thú nhận thì họ lại tin sái cổ vào mấy cái bằng giả... chưa kịp vui mừng, mớ bằng giả ấy lại kéo hắn vào một chuyện rắc rối còn lớn hơn.
Hắn đã trúng tuyển vào tổ địa chất, đây là đội ngũ đầu tiên lên thám hiểm hành tinh. Nhiệm vụ chính của tổ này là thăm dò kết cấu địa chất của hành tinh xem nó có chắc chắn, có an toàn hay không... nhằm tránh những hậu quả nghiêm trọng gây ra bởi sức nặng khổng lồ của phi thuyền Hi Vọng lúc nó đổ bộ.
Có thể nói nhiệm vụ lần này của tổ địa chất vô cùng quan trọng, liên quan trực tiếp đến mạng sống của toàn bộ thành viên trên phi thuyền, vì thế nên trước khi lên kế hoạch thăm dò những mối nguy hiểm tiềm ẩn trên hành tinh, Diêu Nguyên đã phái đội ngũ này đi trước.
Thật ra, Diêu Nguyên không phải là nhà khoa học, kỹ sư hay công nhân lành nghề gì... vì vậy để đảm bảo an toàn cho toàn đội ngũ trong nhiệm vụ quan trọng lần này, hắn đã đặc biệt an bài 500 binh lính bảo vệ, hơn thế nữa còn điều thêm mấy chiếc khinh khí cầu làm phương tiện để tiếp tế lương thực cho toàn đội. Cũng may địa điểm thăm dò chỉ cách phi thuyền Hi Vọng 20km thôi, với tốc độ của khinh khí cầu thì chỉ một lát là tới.
Điều khiến Morroson phát bực là vì thế, trước lúc lên phi thuyền Hi Vọng hắn đã chuẩn bị rất kỹ về mấy tấm bằng giả của mình, tuyệt đối không thể nào có thể liên quan tới hàng không, vũ trụ, cũng như không dính dáng một chút gì về hóa học, sinh vật, vật lý hay thiên văn gì gì đó... Ngoài ra, các ngành về kinh tế hay quản lý, buôn bán cũng không được liên quan đến. Những ngành nào tương lai có cơ hội được sử dụng đều bị hắn loại trừ hết , kể cả sử dụng dù chỉ một tí thôi cũng không được, nếu bại lộ tấm bằng giả thì hắn chỉ có nước tiêu đời.
Nghĩ tới nghĩ lui, Marrison đành chọn ngành khảo sát địa chất, tìm kiếm mạch nước ngầm hay còn gọi là ngành địa chất học.
Quá xuất sắc, phải không? Ra ngoài vũ trụ rồi thì ai cần bận tâm tới địa chất nữa chứ. Có thể nói đây là ngành nghề mà cả đời hắn cũng chẳng phải dùng đến, cho tới tận lúc chết.
Nhưng tất cả đều do hắn tưởng tượng cả, hiện thực quá tàn khốc khi hắn lại tự đẩy mình vào cái tổ địa chất chết tiệt này, mà hắn lại phải đảm nhiệm chức tiểu đội trưởng. Nhiệm vụ chính của hắn là phải phân tích các vật hay mẫu vật được tìm thấy.
Marrison mặt đầy những vạch đen, đơ toàn tập trong khi xung quanh hắn mọi người ai ai cũng vui mừng, phấn khởi, chỉ có hắn là hoàn toàn ngược lại, bộ mặt này của hắn khiến người ta liên tưởng đến những người đánh bài ăn tiền mà thua sạch hết, đến cả chiếc quần gia truyền cũng thua luôn. Vào lúc đấy, bỗng nhiên có bàn tay vô cùng nhỏ nhắn khẽ vỗ lên vai hắn, Marrison giật mình, hoảng hốt quay đầu lại thì thấy một cô gái đang nở nụ cười nhìn hắn:
"A? Là cô hả? Ách, mà cô tên gì vậy?"
Marrison hơi sửng sốt nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh lên tiếng, hắn nhớ cô là cô gái lúc trước nhờ hắn xách nước, cũng là người hắn gặp lúc hôn mê.
Cô gái kia nhoẻn miệng cười hì hì, lấy tay chỉ chỉ vào mặt mình.
"Phong Tiểu Chanh... Là tên của ta đấy."
Marrison không hiểu, hắn lẩm bẩm.
"Phong cùng quả chanh nhỏ...Tên của cô sao kỳ quá vậy?"
Cô gái kia lập tức nổi giận, phản bác lại :
"Cái gì mà Phong cùng quả chanh nhỏ! Ngươi có biết kiến thức cơ bản không? Là Phong... Tiểu... Chanh! Đây là tên ta đặt cho bản thân theo tiếng trung đấy, dịch theo ngữ pháp của tiếng trung là Phong Tiểu Chanh. Lỡ như sau này chính phủ bắt phải dùng tiếng Trung thì lúc gọi tên cũng phải gọi bằng tên tiếng Trung, nên ta mới đi trước một bước đặt tên mình bằng tiếng Trung luôn."
Morrison vỗ vỗ đầu, nhíu chặt chân mày, nguyền rủa cái thứ ngoại ngữ chết tiệt kia. Đối với chủ đề này hắn không muốn nói tiếp nữa, khẽ hỏi:
"Được rồi, Phong cái gì nhỏ nhỏ... À, là Phong Tiểu Chanh đúng không? Vì sao cô lại ở trong đội ngũ này vậy? Phi thuyền Hi Vọng không phải kiểm soát cửa ra vào rất nghiêm khắc sao? Trừ các nhân viên thuộc tổ địa chất ra thì dân chúng bình thường không thể nào có mặt ở đây được, hay là cô trốn ra đây?"
Phong Tiểu Chanh mím mím đôi môi nói:
"Ngươi thật không biết lịch sự là gì cả! Cái gì mà trốn ra, ta đây đường đường chính chính mà đi ra! Ta biết rất nhiều ngôn ngữ đó nha, hừ hừ, so với ngươi chỉ biết đúng tiếng mẹ đẻ thì khác xa, không phải lúc trước bổn tiểu thư đã phiên dịch giùm ngươi đó sao? Đúng rồi, ta quên nói cho ngươi biết, huy chương của ta là hoàng kim đó nha."
Đội khảo sát địa chất này dù sao cũng mới thành lập nên rất nhiều người trong đó không hề quen biết nhau, cũng như biết ai ai làm chức gì... Để tránh khỏi hỗn loạn cũng như rắc rối thì sau khi được mấy kỹ sư nhắc nhở, các nhà khoa học đã khẩn cấp làm ra mấy huy chương phân cấp bậc bằng màu vải...Thật ra cái gọi là huy chương chẳng qua chỉ một miếng vải có màu mà thôi, trong đó màu đỏ là quan trọng nhất, chỉ có các nhà khoa học và các kỹ sư xây dựng mới có thể mang.
Kế tiếp là màu vàng – ý chỉ các nhân viên kỹ thuật lành nghề cùng với các nhân viên chỉ đạo, ngoài ra còn có thêm một số nhân viên phiên dịch. Đó cũng là lý do vì sao Phong Tiểu Chanh lại có huy chương màu vàng, cũng nói thêm rằng các nhân viên quản lý thì có huy chương màu xanh biếc, còn các công nhân thì có huy chương màu xám tro.
Cho nên lúc mà Phong Tiểu Chanh dương dương đắc ý khoe tấm huy chương màu vàng chói của mình thì gân xanh của Morrison đã sắp nổi lên hết rồi, cô bé này chỉ mới mười bảy mười tám tuổi thôi mà chức vụ đã cao hơn hắn, hơn nữa lại còn có bộ dáng đáng ghét kia. Khó khăn lắm hắn mới kiềm chế lại được mà lên tiếng:
"Đươc rồi, cô là cấp trên, là sếp. Vậy bây giờ sếp có mệnh lệnh gì không?"
Phong Tiểu Chanh che miệng cười thích thú, một lúc sau mới lên tiếng:
"Tạm thời thì chưa có nhưng mà anh cũng có thể làm người hầu giúp tôi đó. Bây giờ hãy giúp tôi mang những thứ dụng cụ xét nghiệm khoáng vật kia, chúng nặng quá."
Morrison vừa định nhếch mép từ chối, nhưng trong đầu bỗng lóe ra sáng kiến gì đó bèn vội vàng đồng ý, nói:
"Được thôi! Tôi biết với bộ dáng chỉ mười tám mười chín tuổi của cô thì đúng là quá khó để có thể mang được đống đồ nặng tới mười mấy kí kia được. Như vậy đi, tôi sẽ làm người hầu cho cô, giúp cô khiêng hết đống đồ này nhưng đổi lại những người kia nói gì thì cô phải nói lại cho tôi nghe, sao, đồng ý không?"
Phong Tiểu Chanh mừng rỡ nhìn chằm chằm vào Morrison, vừa nắm lấy tay hắn vừa nói:
"Được chứ! Vậy bây giờ anh là người hầu của tôi. Tôi đi đến chỗ nào thì anh cũng phải đi đến chỗ đó đấy nha, cũng như tất cả những vật này anh cũng phải mang dùm tôi đó."
Morrison cố ý giả vờ cất tiếng nói:
"Tôi thì tất nhiên không có vấn đề gì rồi, nhưng còn công việc của tôi thì sao đây? Lỡ như mấy khoa học gia kia hỏi tới thì tôi biết phải trả lời thế nào đây?"
"Quản bọn họ làm gì cho mệt! "
Phong Tiểu Chanh cười hì hì nói tiếp:
"Đây chỉ là công việc tình nguyện thôi mà, đến cả chút tiền thù lao cũng không có, hơn nữa anh khiêng đồ thì đã tính là làm việc rồi, còn quan tâm tới bọn họ làm gì chứ? Rất tốt, người hầu số 1, đi lấy giùm tôi một chai nước khoáng, tôi đang rất khát đây."
Morrison nhún vai nói:
"Cái này thì tôi thua, tất cả lương thực tiếp tế đều đã được chuyển đến địa điểm khảo sát từ trước rồi. Nghe đâu ở đó các binh lính cũng đang dựng trại cho chúng ta, nếu như cô khát quá thì cố gắng đi mau lên đi."
Phong Tiểu Chanh không mè nheo nữa, chỉ gật đầu, sau đó nàng vừa cười vui vẻ vừa nắm tay Morrison lôi hắn chạy tới phía trước, nói:
"Vậy chúng ta đi mau lên, nhanh lên nào, tôi đang muốn được làm việc đây, hi hi..."
"Trời ạ, cô điên rồi sao? Đừng có nổi điên bất chợt như vậy chứ, cát ở đây mềm quá, tôi sắp té rồi đó..."
Hai người vừa chạy về phía trước vừa đùa giỡn khiến cho tất cả mọi người chung quanh đều nở nụ cười. Một người là cô bé mười bảy mười tám tuổi đầy mộng mơ, một người là thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, hơn nữa còn nắm tay nhau thân mật như vậy nữa. Quá rõ rồi, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn đây là một đôi tình nhân. Ở hoàn cảnh thế này, đang chạy nạn mà vẫn có những mối tình mới chớm nở như thế thì quả thật rất tuyệt vời, bảo sao ai ai lại không thể mỉm cười cơ chứ...
Cứ như là tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta vậy, chỉ cần trên hành tinh này tìm được nguồn nước, hơn nữa nhờ vào nỗ lực của con người cải tạo lại nơi này thì khi đó sớm muộn gì cây xanh cũng sẽ mọc lên, khi đó... Hành tinh này rất có thể sẽ là quê hương thứ hai của loài người!
Mọi người vừa nghĩ tới đó thì đôi chân như được tiếp thêm sức lực, tốc độ di chuyển cũng tăng lên...
Lúc này trên phi thuyền Hi Vọng, Vương Quang Chính đã nhận được tin tức do Diêu Nguyên truyền về. Một là đã xác nhận giải cứu thành công những người may mắn còn sống sót, nhưng HắcThiết hiện đang bị thương rất nặng, cần phải làm phẫu thuật gấp.
Hai là hành tinh này có những loài quái vật cực kỳ nguy hiểm, những con quái vật này dùng cách gì để phát hiện ra nhân loại thì vẫn chưa thể kết luận được, nhưng theo suy đoán thì rất có thể nó dựa vào các phân tử nước trong không khí. Dĩ nhiên, cũng không thể loại trừ các nguyên nhân khác, cho nên hiện tại hắn sẽ đem một thi thể của loài quái vật đó về để tiến hành giải phẫu và phân tích, vì vậy hắn cần Vương Quang Chính sắp xếp các chuyên gia chuẩn bị sẵn sàng. Tốt nhất là những chuyên gia có liên quan đến sinh vật học.
Điều cuối cùng là Diêu Nguyên yêu cầu phi thuyền Hi Vọng lập tức bay lên không trung, đồng thời ngăn cản đội ngũ địa chất đang đi ra ngoài khảo sát, nhưng đã quá muộn... Đội ngũ địa chất đã sớm rời khỏi phi thuyền Hi Vọng, bởi vì...lần thăm dò này sẽ xác định xem liệu phi thuyền Hi Vọng đổ bộ trên mặt đất có an toàn hay không, cho nên tốc độ của đội ngũ này rất nhanh. Đến lúc này thì chắc đã đến địa điểm khảo sát, và cũng có thể đã bắt đầu công việc rồi.
Vương Quang Chính sau khi kết thúc liên lạc thì không dám chậm trễ, một mặt ra lệnh cho các nhân viên trong phòng điểu khiển bắt đầu cho phi thuyền Hi Vọng bay lên, bên cạnh đó bắt đầu ra các mệnh lệnh khác.
Nhưng rất nhanh, hắn lại nhận được một tin tức kinh hoàng...
Lượng năng lượng dữ trữ bên trong phi thuyền Hi Vọng đang tiêu hao với một tốc độ khủng khiếp. Theo như kết quả kiểm tra thì nguyên nhân bắt nguồn từ bên dưới phi thuyền, nơi đó có vô số xúc tu cắm vào mặt kim loại tiếp xúc với lớp cát, bọn chúng đang hấp thụ năng lượng của phi thuyền, hơn nữa dường như đang có xu hướng ăn mòn các tầng dưới cùng của phi thuyền...
Cùng lúc đó, ở nơi cách phi thuyền Hi Vọng 20 km, tại đây đã mọc lên một doanh trại cỡ nhỏ tụ tập rất nhiều nhân viên bận rộn làm việc. Mà ở trung tâm, mũi khoan chủ khổng lồ đang bắt đầu khoan xuống lòng đất.
Nhưng công việc khoan này không hề thuận lợi chút nào, không biết do nguyên nhân gì mà sau khi khoan tới độ sâu hai trăm mét thì năng lượng của mũi khoan liên tục bị thất thoát, điều đó khiến các kỹ sư và các nhà khoa học xung quanh ai ai cũng nghi hoặc. Rốt cuộc thì cả bọn chỉ đành bất đắc dĩ ra lệnh lấy mũi khoan lên để kiểm tra xem bên dưới rốt cuộc là có thứ gì.
Khi mũi khoan được đưa lên thì phần mũi của nó đã bị bao phủ bởi một lớp thực vật xanh biếc nhìn giống như là rêu vậy. Nhưng những thứ này chẳng giống riêu tí nào, bọn chúng đang túa ra rất nhiều xúc tu đâm sâu vào trong mũi khoan hút lấy năng lượng trong đó, hơn nữa, dường như mũi khoan càng lúc càng ngắn lại.
Đúng vậy, đám thực vật xanh đó đang hấp thụ và "Ăn" mũi khoan bằng hợp kim! Hơn nữa, sau khi bị ăn mòn, tất cả những tạp chất bên trong mũi khoan rơi xuống mặt đất đều nhỏ xíu như những hạt cát vậy.