Tối hôm đó, sau khi đội ngũ do Vương Quang Chính chỉ huy trở về, tập hợp đông đủ dưới tầng hầm của cửa hàng, sắc mặt ai cũng khó coi, mặc dù hai bên không có trao đổi nhưng chỉ nhìn sắc mặt cũng đủ hiểu, đội ngũ kia cũng không tìm được một chiếc máy bay nào còn nguyên vẹn, hơn nữa phải là loại máy bay cỡ trung có thể chở được mười mấy người.
"Không có, không còn chiếc nào nguyên vẹn hết, không bị nổ tan tành thì cũng bị đập phá... tất cả máy bay còn sót lại đều đã bị hủy hoại."
Vương Quang Chính sắc mặt khó coi báo cáo.
Sắc mặt Diêu Nguyên càng thêm âm trầm, hắn nhìn vào laptop một hồi lâu, sau đó mới lên tiếng:
"Chúng ta phải đến bang Tennessee ngay lập tức, ta nghĩ rằng, có lẽ ngoài chúng ta ra còn có người khác biết tọa độ này, quá chủ quan rồi, lẽ ra ta phải sớm nhận ra chứ? Nếu chuyên gia giải mã kia có thể biết được tọa độ, hơn nữa còn gửi cho ta, chứng tỏ ngoài hắn ra còn có người biết tọa độ này. Chiếc phi thuyền vũ trụ này rất có thể là chiếc cuối cùng trên Địa Cầu, chúng ta tuyệt đối không thể để người khác đoạt được... Đúng rồi, các cậu nói lúc trước, khi đang huấn luyện tại sa mạc thì bị tiểu đội Long Hưng tập kích? Thời gian vào lúc nào?"
Vương Quang Chính nhíu mày nhớ lại, bỗng một nam nhân bên cạnh có khuôn mặt lạnh lùng lên tiếng nói:
"Khoảng hai mươi bảy ngày trước, lúc ấy tiểu đội bọn tôi đang tiến hành huấn lệnh cùng tiểu đội Long Hưng, vốn không hề có xích mích gì. Nhưng vào khoảng hai mươi bảy ngày trước, bọn chúng bỗng nhiên ra tay, chúng ta tử trận ba người, trọng thương hai người sau đó hai người này cũng đã chết, còn bọn chúng cũng phải trả giá đắt, sáu tên chết trận, chỉ còn lại khoảng chừng hai mươi tên."
"Hai mươi bảy ngày trước à?"
Sắc mặt Diêu Nguyên càng thêm khó coi, hắn nói:
"Tiểu đội Long Hưng mặc dù không phải là đội phụ thuộc trực tiếp từ cấp trên, nhưng sau lưng vẫn có người hậu thuẫn, sẽ không dễ dàng vứt bỏ bọn chúng đâu. Một tháng trước là thời gian mà đám lãnh đạo kia biến mất, có thể thời gian còn sớm hơn, chẳng qua là thông tin đã bị giấu kín. Mà tiểu đội Long Hưng cũng tấn công các cậu vào hai mươi bảy ngày trước, nói cách khác, tiểu đội Long Hưng nhất định là đã nhận được chỉ thị từ cấp trên, mặc dù tất cả thành viên trong đội của chúng đều là cô nhi do quốc gia nuôi dưỡng, nhưng lòng người phức tạp, dưới tình huống chắc chắn phải chết này, bọn chúng không thể nào giữ lòng trung thành với cấp trên được nữa, nhất định là bọn chúng có biện pháp sống sót nên lúc đó mới tuân lệnh cấp trên mà tập kích các ngươi... "
Vương Quang Chính giật mình, nói:
"Nói như vậy thì bọn chúng cũng biết được tọa độ kia à? Chính bọn chúng đã phá hoại máy bay sao? Vì ngăn cản chúng ta đi tới bang Tennessee ở nước Mỹ? Để chúng có thể thuận lợi đoạt lấy chiếc phi thuyền vũ trụ kia?"
"Tám chín phần là như thế... Nhưng chưa chắc là để ngăn cản chúng ta, một là bọn chúng không biết ta có được tọa độ, hai là không biết chúng ta đã ở trong thành phố này. Rất có thể đây chỉ là hành động theo thói quen, trong tứ đại bộ đội đặc chủng mang chữ Long ở đầu tên, đội Long Hưng là đội hung ác nhất, bọn chúng thường trắng trợn tiến hành phá hoại...Như vậy, chúng ta vẫn còn cơ hội."
Diêu Nguyên vừa nhớ lại vừa nói:
"Nếu quả thật là đội Long Hưng, như vậy bọn chúng phá hoại cũng không hẳn vì mục đích gì, mà chỉ là hành động theo thói quen. Theo tình hình bây giờ thì bọn chúng chắc chắn phải tranh thủ đến bang Tennessee trước, vì vậy không thể nào phá hủy hoàn toàn từng chiếc máy bay được, phải kiểm tra toàn bộ những chiếc máy bay bị đập phá, cháy nổ hoặc bị đạn bắn thủng... đó chính là cơ hội của chúng ta."
Diêu Nguyên nói tới đây, ngẩng đầu nhìn mọi người nói:
"Ngày mai chúng ta sẽ đi dọn dẹp khu phố bên ngoài, tìm một chiếc xe tải để di chuyển đến sân bay phía Nam trước, ở đó bắt đầu tìm kiếm... những máy bay bị hư hỏng nhẹ, hoặc một số phụ kiện trọng yếu, sau đó di chuyển về sân bay phía Bắc, xem tình huống ở đó như thế nào, chỉ cần mục tiêu của bọn chúng không phải là phá hoại thì chúng ta sẽ có khả năng sửa chữa được một hai chiếc máy bay, không cần quá tốt, chỉ cần có thể bay tới nước Mỹ là được. Nếu như cách này không xong thì chúng ta đành phải mạo hiểm tìm máy bay ở căn cứ quân sự vậy."
Tất cả mọi người đều gật đầu, bọn họ vốn là bộ đội đặc chủng, hơn nữa là loại tinh nhuệ nhất, mặc dù vì nguyên nhân chính trị nên thỉnh thoảng vẫn bị chèn ép nhưng điều đó không ảnh hưởng tới thực lực của cả đội. Bọn họ cũng có hiểu biết chút ít về cơ khí, hơn nữa trong đội còn có mấy người có thể sửa được phần lớn vũ khí cùng máy móc hiện đại, mặc dù chưa hề sửa qua loại máy bay dân dụng cỡ lớn này, nhưng trong lúc diễn tập cũng đã thực hành sửa trực thăng cùng máy bay chiến đấu, cho nên cả bọn đều không hề nghĩ rằng việc này là bất khả thi, nếu suy nghĩ cẩn thận lại thì đây đúng là cơ hội lớn nhất.
Một đêm đó không ai trò chuyện với nhau.
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ thành viên đã sẵn sàng xuất phát, mọi người đã tiến hành phân công vị trí, lấy nam tử lạnh lùng kia chỉ huy ba tay súng bắn tỉa, còn nam tử to lớn như cột thép thì dẫn đầu ba tay súng càn quét, một nhóm khác do Tiểu Lý đảm nhận vai trò tiên phong, những người còn lại thì bắt đầu dọn dẹp quanh khu phố và tìm kiếm xe tải lớn. Trong thành thị ngoại trừ xác xe cộ bị vứt bỏ khắp nơi, đi đâu cũng thấy quân phản loạn hoặc là bạo dân cầm súng.
Không thể không nói, sự khác biệt lớn nhất giữa bộ đội đặc chủng cùng quân đội bình thường là loại hình tác chiến, quân đội bình thường thì chuyên về trận địa chiến, tiêu hao chiến cùng thường quy chiến. Còn bộ đội đặc chủng thì sở trường tác chiến trong những những đợt giao tranh nhỏ, có hoàn cảnh phức tạp, hoặc là các nhiệm vụ đặc thù.
Mà hoàn cảnh hiện tại trong thành phố, chính là võ đài thích hợp nhất cho bộ đội đặc chủng.
Trên đường đi, có tay súng bắn tỉa, tay súng hạng nặng cùng với đội ngũ tiên phong tinh nhuệ, tiểu đội không tới mười người này đã dễ dàng giải quyết được ít nhất hơn một trăm tên quân phản loạn, xã hội đen và bạo dân. Thật ra, thứ cản trở lớn nhất cho tốc độ hành quân của bọn Diêu Nguyên chính là vô số xác xe cộ trong thành phố, khiến cho chiếc xe buýt bọn họ tìm được cứ đi được một lát rồi lại ngừng, nếu cứ theo tốc độ này thì đến hết ngày hôm nay cũng chưa tới được sân bay.
Nhưng lúc này, Diêu Nguyên lại phát hiện một niềm vui bất ngờ, sau khi thanh trừng đám quân phản loạn cùng bạo dân trên đường đã cứu được hơn mấy trăm dân thường, mặc dù trong đó số lượng phụ nữ thì nhiều hơn nhưng nam nhân cũng chiếm hai, ba phần. Trong đó, những người già đều đã chết, còn sống sót đều là những người có độ tuổi từ mười tám tới mười chín, hoặc là thanh niên trai tráng hai mươi tuổi, chỉ cần cho họ ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi một chút là có thể hoạt động bình thường.
Trong tình huống thế, Diêu Nguyên cũng không kịp nghĩ thêm gì, chờ cho đám người kia nghỉ ngơi vài giờ xong, hắn liền bắt đầu chỉ huy họ dọn dẹp con đường, một nhóm mấy chục người làm việc trong một giờ sau đó lại đổi cho nhóm khác. Cứ thay phiên như vậy, đông người quả nhiên hiệu suất rất cao. Trong khi đó nhóm của hắn vẫn tiếp tục thanh trừ các quân phản loạn và bạo dân. Cuối cùng, số người đi theo đội ngũ này đã lên đến hơn ngàn người, nhóm dọn dẹp đã từ một biến thành ba, tốc độ di chuyển tăng lên rất nhiều.
Tuy thế, cả đội ngũ cũng phải đến tối mới tới được sân bay, phần lớn người trong đội ngũ đều mệt mỏi gần chết. Dù sao họ cũng không phải là quân nhân hay binh lính trong bộ đội đặc chủng, lúc trước chỉ là dân chúng bình thường trong thành phố, có thể là học sinh, cũng có thể là thành phần trí thức, thậm chí còn có thể là triệu phú... Bọn họ sớm đã chịu nhiều đau khổ trong tay đám quân phản loạn cho nên khi vừa tới phi trường, cả bọn đều nằm rạp xuống bãi cỏ xung quanh nghỉ ngơi, không ai có thể đứng dậy nổi.
Bọn người Diêu Nguyên không ngăn cản những người dân này, lập tức dẫn mười mấy người tiến vào sân bay, cẩn thận tìm tòi các máy bay còn nguyên vẹn, các linh kiện quan trọng... cho đến lúc rạng sáng, kết quả thu được thật khiến cho mọi người mừng rỡ.
Quả nhiên, trừ các máy bay cỡ lớn bị nổ thành mảnh vụn, các loại máy bay nhỏ chỉ bị đập phá, hoặc bị đạn bắn trúng. Trong đó có vài chiếc máy bay cỡ trung chỉ bị hư hao linh kiện, sau khi thay mới thì vẫn hoạt động tốt, còn có vài chiếc máy bay bề ngoài tuy bị hư hỏng nhiều, nhưng bên trong phần lớn vẫn nguyên vẹn.
Dưới tình huống như vậy, ai cũng không kịp nghỉ ngơi, bọn họ làm suốt cả đêm, đem tất cả linh kiện còn dùng được ra chọn lựa rồi tìm một chiếc máy bay có thể chứa được mười mấy người, hơn nữa đủ sức bay tới nước Mỹ, thay những linh kiện hoàn hảo nhất cho nó. Sau đó, mọi người còn không dám nghỉ ngơi mà còn cho Vương Quang Chính lái thử một vòng, cho đến khi mọi thứ đều hoàn thành tốt đẹp, tất cả mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Nhiệm vụ không thể chậm trễ, chúng ta phải lập tức khởi hành đi tới nước Mỹ!"
Lý Hải Vân tựa hồ đã hết kiên nhẫn, hắn nhìn những đội viên bên cạnh đang bổ sung nhiên liệu cho máy bay, hưng phấn nói với Diêu Nguyên.
Diêu Nguyên gật đầu, quay nhìn những người dân gần đấy, nam tử lạnh lùng đứng bên cạnh còn tưởng hắn không đành lòng, lên tiếng nói:
"Phải bỏ họ lại đây thôi, nếu chúng ta không đoạt được phi thuyền vũ trụ thì theo tính cách của những tên trong đội Long Hưng, nhất định sẽ không hề cứu thêm một dân thường nào cả, bọn chúng sẽ trực tiếp lái phi thuyền rời khỏi Địa Cầu. Cho nên chúng ta nhất định phải tới nước Mỹ thật nhanh! "
Diêu Nguyên khẽ gật đầu một lần nữa, hít một hơi dài rồi nói:
"Ưng, ta biết rồi, cậu cứ yên tâm, ta sẽ không xúc động đâu."
Nhưng trong lúc đang nói chuyện, hắn đã đi tới trước mặt những dân thường kia.
Giờ này mặt trời đã lên cao, có nhiều người đã tỉnh giấc, nhưng ai cũng từng bị hù dọa đến vỡ mật nên không dám đi lung tung, chỉ biết đợi trên bãi cỏ. Khi Diêu Nguyên đến gần, trong đám người mới xuất hiện một vài thanh âm náo động nhưng rất nhanh đã yên tĩnh lại, tất cả đều nhìn Diêu Nguyên.
Diêu Nguyên không chần chờ, trực tiếp mở miệng nói:
"Ta vốn không hề quen biết các vị và các vị cũng không hề biết ta, nhưng các vị chỉ cần biết rằng bọn ta không giống như đám quân phản loạn và lũ bạo dân kia, thế là đủ rồi... Vì tình hình có chút thay đổi, bọn ta buộc phải rời khỏi thành phố này bằng máy bay, nhưng một hai tháng sau bọn ta sẽ trở về, tin hay không thì tùy các người, ta không ép buộc..."
Sau khi nói xong những lời này, cả đám người đều huyên náo, thậm chí có người hô hào cầu xin, các cô gái thì lớn tiếng khóc to.
Diêu Nguyên vẫn giữ vẻ mặt sắt đá nói:
"Quyết định này quả thật có chút tàn nhẫn nhưng trong thời gian tới các vị phải tự lo vậy, nơi này đã là ngoại thành, trong sân bay cũng có thể tìm được rất nhiều thức ăn, chỉ cần đi tìm các căn hộ, cửa tiệm bỏ hoang xung quanh thì đã có thể miễn cưỡng sống qua hai tháng rồi...Hiện giờ ta hỏi các vị, có ai trong đây biết về máy tính không? Ta nói chính là cao thủ hacker thật sự, chứ không phải là những tên chỉ biết võ vẽ một vài thủ pháp đùa chơi cho vui. Nếu có người như thế bọn ta sẽ mang đi và bảo vệ chu đáo. Dĩ nhiên ta không hi vọng các vị lừa gạt ta, nên biết là bọn ta có thể giết các vị bất cứ lúc nào, hơn nữa ta còn có vài thủ đoạn khiến cho các vị bị hành hạ suốt mấy ngày mấy đêm mà không chết, cho nên tốt nhất là hãy nói thật. Được rồi, ai là chuyên gia về máy vi tính thì vui lòng đứng dậy."
Mới nghe được mấy câu đầu của Diêu Nguyên, đã có không ít người muốn thử, nhưng khi nghe hắn xong tất cả đều im lặng, cả hiện trường không một ai lên tiếng.
Diêu Nguyên hơi thất vọng lắc đầu, đang định xoay người rời đi, bỗng một người đàn ông trung niên béo mập bỗng nhiên đứng lên, ông ta lôi một thanh niên tầm mười bảy mười tám tuổi, đầu tóc nhuộm đủ màu, trên lỗ tai còn gắn mấy cái vòng kêu leng keng tới, lớn tiếng nói:
"Thưa trưởng quan, con của ta rất rành về máy vi tính, thậm chí nó còn là người nổi tiếng trong giới hacker ở Trung Quốc, đúng rồi... nó còn là chủ lực trong vụ án xâm nhập vào lầu Năm Góc mấy năm trước. Xin hãy mang nó theo, ta đảm bảo nó sẽ không làm cho ngài thất vọng!"
Diêu Nguyên vội quay đầu lại nhìn, chỉ lướt qua đã có thể nhận ra, người đàn ông trung niên béo mập này trông vô cùng phúc hậu, dù có vẻ hơi chật vật, trên người đầy những vết thương, y phục cũng rách mấy chỗ nhưng có thể thấy trước đây y chắc chắn là một người giàu có, hơn nữa không phải là một người giàu có bình thường.
Về phần người thanh niên bị lôi tới kia, đã sớm bị dọa sợ xanh mặt, hắn rống lớn:
"Cha, về máy tính con chỉ biết một chút thôi, làm hacker cũng chỉ vì muốn quậy phá chút. Không... con không đi cùng bọn họ đâu!"
Trong lúc nói chuyện, hắn liên tục giẫy dụa, thậm chí gần như muốn khóc.
Người đàn ông trung niên cương quyết giữ chặt hắn lại, một cây gỗ không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên tay kia của y, thừa dịp người thanh niên kia còn đang giãy giụa, đánh mạnh vào ót làm hắn hôn mê tại chỗ, sau đó ông ta mới mỉm cười nịnh nọt với Diêu Nguyên:
"Trưởng quan, hãy tin ta, con của ta có trình độ vi tính rất tốt, thậm chí nó còn có thể cùng một lúc điều khiển ba máy tính đồng thời tấn công mạng, ta tuyệt đối không dám đem tính mạng của con mình ra đùa giỡn."
Diêu Nguyên hứng thú đến bên cạnh người đàn ông trung niên này, nhìn người thanh niên kia rồi hỏi ông ta:
"Bọn ta không cần những người vô dụng, ông cũng có thể an toàn ở đây một hai tháng, vậy mà ông vẫn muốn con mình đi theo bọn ta à? Hiện giờ muốn thay đổi ý định vẫn còn kịp, ta vốn không phải là người tàn bạo."
Người đàn ông trung niên béo mập nhẹ nhàng vuốt ve gáy người thanh niên, thấp giọng nói:
"Trưởng quan, mặc dù ta không biết các ngài đi làm điều gì, nhưng chắc chắn là các ngài có cách để sống sót, nếu không thì tám tháng sau mọi người cũng sẽ chết hết, kết quả vẫn vậy thôi. Ngài cứ yên tâm, ta đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, cứ để cho nó đi theo các ngài đi, kỹ thuật vi tính của nó rất tốt, còn nữa... nhớ nói cho nó biết, ta sẽ núp ở một chỗ thật an toàn, tuyệt đối sẽ đợi được hai tháng, thậm chí còn lâu hơn nữa..."
Sắc mặt Diêu Nguyên trở nên nghiêm túc, chăm chú nhìn vào người đàn ông trung niên, sau đó mới lên tiếng:
"Đúng, ta tin ông có thể làm được. Yên tâm đi, chỉ cần hắn vượt qua bài kiểm tra về kỹ thuật vi tính thì bọn ta sẽ không vứt bỏ hắn, đây là lời hứa của ta... Còn chưa thỉnh giáo họ tên của ông...?"
Người đàn ông trung niên cười ha hả một tiếng, vứt thanh gỗ trong tay đi, nói:
"Ta họ Trương, nó tên là Trương Hằng... Trưởng quan, xin ngài dạy dỗ nó thật tốt, trước đây ta đã quá cưng chìu nên thể chất nó không được tốt, ngài cứ huấn luyện cho nó, à, nó còn đang nghiện thuốc phiện..."
"Ha ha ha... không sao, nếu đã là thành viên trong tiểu đội ta, thì cho dù là bệnh tật hay thói hư tật xấu gì cũng sẽ biến mất hết."
Diêu Nguyên sảng khoái cười một tiếng, vỗ vỗ vào vai của người đàn ông trung niên, một cây súng đã vô thanh vô tức nằm gọn trong áo ông ta.
Thần sắc người đàn ông trung niên mập mạp hơi biến đổi, nhưng không hề nói gì mà chỉ cười ha ha vài tiếng, đưa mắt nhìn Diêu Nguyên đỡ Trương Hằng rời đi, trong đôi mắt của y dần hiện lên những giọt nước mắt...
Mấy chục phút sau, dưới ánh mắt của hơn ngàn dân chúng, một chiếc máy bay phóng lên trời, hướng thẳng về phía Đông...
"Lên đường! Mục tiêu là bang Tennessee của nước Mỹ!"