Vào ngày thứ ba sau khi phóng hạt Genesis, Ưng mang theo bốn người Trương Hằng, Nhâm Đào, Hắc Thiết và Lưu Bạch, thêm vào năm chuẩn tân nhân loại còn sống sót khác. Tổng cộng mười người lập thành tiểu đội, dùng phi thuyền vận chuyển bay lên mặt đất, thay ca cho tiểu đội Diệp Mục đã canh gác suốt 12 tiếng, để bọn họ trở về phi thuyền Hi Vọng.
Khi Diệp Mục dẫn chín người gồm tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại bước lên phi thuyền vận chuyển, Trương Hằng bỗng chạy vội tới phía sau Diệp Mục, hỏi:
-Rốt cuộc anh đã tìm thấy em rồi. Lâu lắm không gặp mặt, em không có gì để nói với anh à?
Diệp Mục quay đầu lại nhìn Trương Hằng. Đây là một cô gái con lai giữa Đông Âu và Châu Á. Khuôn mặt thanh tú, nhưng vết sẹo kéo dài giữa hàng lông mày lại khiến nàng bớt đi vài phần dịu dàng, thêm vào vài phần anh khí. Khi nghe Trương Hằng hỏi, nàng chỉ nhẹ nhàng nói:
-Thượng úy, xin lỗi. Ngài muốn hỏi ta cái gì đây?
Trương Hằng hơi lúng túng, do dự một hồi rồi lên tiếng:
-Mấy năm nay anh vẫn luôn muốn cảm ơn em. Trên vành đai thiên thạch kia, nhờ em anh mới có thể sống sót. Hơn nữa, trong lúc anh nằm viện...
Khuôn mặt Diệp Mục thoáng hồng, nhưng vẫn lạnh lùng đáp:
-Xin lỗi, thời gian quá lâu, tôi đã quên mất rồi. Thượng úy còn yêu cầu gì khác không?
Trương Hằng nhìn Diệp Mục thật lâu, sau đó thở dài:
-Xin lỗi, không còn gì cả. Chúc tiểu đội mọi người trở về phi thuyền Hi Vọng an toàn.
Diệp Mục thực hiện động tác chào, sau đó dứt khoát quay đầu đi về phía phi thuyền vận chuyển.
Cho đến khi chiếc phi thuyền bay xa, Hắc Thiết mới đi tới bên cạnh Trương Hằng. Hắn cười hắc hắc, vỗ vỗ bả anh chàng "thất tình" kia:
-Thật ra chúng ta đã sớm biết cậu tìm nàng mấy năm nay, bất quá...Lão Vương nói nàng không thích hợp với cậu, cho nên chúng ta thay nàng che dấu một chút. Cậu lại không đến hỏi, càng không dám quang minh chính đại đi lục hồ sơ lí lịch, cho nên sao tìm được nàng ta.
-Tại sao lại không thích hợp?
Trương Hằng cảm thấy tò mò, hỏi.
Vẻ mặt Hắc Thiết dần trở nên nghiêm túc, hắn chăm chú nhìn Trương Hằng nói:
-Nàng là binh lính được tổ chức phản chính phủ các nước Đông Âu nuôi lớn và bồi dưỡng. Là một vũ khí hình người được đào tạo từ nhỏ. Đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, gọi một người là vũ khí thật ra cũng không chính xác lắm. Nhưng nói nàng là vũ khí cũng không hẳn sai, nàng là người y hệt như các thành viên cũ trong tiểu đội Hắc Tinh. Có thể nói trong tiểu đội Hắc Tinh, trừ lão đội trưởng và lão Vương ra, thì còn lại, chúng ta chỉ biết giết người. Ngoài giết người không còn biết gì khác, không hề có một kỹ năng nào khác, hiểu chưa? Nàng là một người như vậy đấy...
-...Nhưng nghe nói nàng có một người em.
Trong lòng Trương Hằng trào nên một loại tư vị không nói thành lời, hắn thầm lẩm bẩm.
-Nói đúng ra, người kia cũng không phải em ruột của nàng.
Ưng lúc này cũng đi tới, thanh âm của hắn hiếm thấy trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Hắn nhìn Trương Hằng nói:
-Đó là con của một chiến hữu của nàng. Theo như lời nàng, trong chiến dịch du kích đó, chiến hữu ấy vì cứu nàng mà chết trận. Cho nên, từ đó nàng bắt đầu nhận nuôi đứa bé ấy.
-Nhận nuôi? Đứa bé? Nàng đã bốn mươi, năm mươi tuổi rồi sao? Sao nhìn lại còn trẻ như vậy?
Trương Hằng kinh ngạc.
Ưng lắc đầu:
-Khi nàng bước lên phi thuyền Hi Vọng, nàng chỉ mới 21 tuổi, còn đứa bé kia thì mới 17 tuổi. Như lời đứa bé đó, nàng đã bắt đầu nuôi dưỡng hắn từ lúc 8 tuổi. Hai người có tình cảm rất tốt.
-17 tuổi? 8 tuổi bắt đầu nhận nuôi, tức là đã qua 9 chín năm...12 tuổi nàng đã bắt đầu nhận nuôi đứa bé kia? Nói đùa sao, 12 tuổi đã...
Trương Hằng kinh ngạc không thôi, nhưng vẻ mặt của Hắc Thiết và Ưng vẫn nghiêm trang như trước. Cho nên, Trương Hằng phảng phất nhận ra điều gì đó
-Không sai, nói đúng ra, khoảng 10 tuổi nàng đã tham gia vào nhóm phản loạn. Từ lúc ấy, nàng đã bắt đầu giết người, máu tươi thấm ướt đôi tay. Người nàng tỏa ra mùi máu tanh từ trong tận xương cốt. Dù ở xa vẫn có thể cảm thấy được mùi đó. Thực ra, cậu có biết không? Mỗi lần gặp nàng, cũng như gặp phải các loại người như thế trong quân đội, ngay cả ta cũng phải bảo trì cảnh giác.
Hắc Thiết đứng cạnh nghiêm túc nói.
(Thì ra? Nàng...từ lúc 10 tuổi đã bước vào chiến trường. Cuộc sống trước kia mà nàng trải qua kinh khủng như thế nào? Từ lúc 10 tuổi, đã phải giết người...)
Ưng đứng bên cạnh, chân thành khuyên bảo:
-Trương Hằng, mặc dù ngươi là một thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh. Nhưng ngươi hay cả tiểu đội đều hiểu, chúng ta vốn không phải cùng một loại người. Dĩ nhiên, ở đây không phải nói chúng ta không coi ngươi là đồng đội. Ngươi đã là chiến hữu sinh tử của chúng ta. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, thế giới của chúng ta rất khác nhau. Bạch Ngưng Tuyết hay La Miêu Miêu mới là những người giống với ngươi, có cùng thế giới sống, cùng quan điểm, hiểu không? Đừng nên dễ dàng vượt qua rào cản này, nếu không, người bị tổn thương chỉ là ngươi thôi.
Bàn tay Trương Hằng siết chặt lại, một câu cũng không nói nên lời. Với cô gái tên Diệp Mục kia, ngoài sự cảm kích và tò mò lúc đầu, bây giờ hắn lại có thêm vài phần thương xót.
Đoạn đối thoại trên cũng không kéo dài lâu, lát sau là việc giám sát. Thực ra, việc này là 30 phút một lần, chụp một tấm hình về phía vệ tinh số hai. Lúc sau dĩ nhiên là mặc trang phục chiến đấu, nằm dài trên bãi cỏ chờ đợi. Cho tới giờ, việc phân tích các chủng loại vi sinh vật, virus trên hành tinh này đã tiến hành được phân nửa, nhưng vẫn còn rất nhiều loại virus, vi sinh vật chưa biết tới. Trước khi có kết quả chính thức, bất luận người nào cũng không được hít thở không khí của hành tinh này, cũng như va chạm trực tiếp với đồ vật trên đây.
Nằm dài nhìn bầu trời, thật ra không phải quá mệt, chẳng qua dễ khiến cho người ta cảm thấy uể oải, nhàm chán. Huống chi đang trong nhiệm vụ, tuy trong trang phục chiến đấu có lắp đặt hệ thống phát hình ảnh, thêm vào bộ nhớ có thể chứa tới hơn 1000 TB dữ liệu, dùng nó để chiếu phim hay cái gì đó tuyệt không thành vấn đề, nhưng ai dám làm như vậy? Ưng là một người cực kỳ lạnh lùng, so ra còn nghiêm khắc hơn Diêu Nguyên nhiều. Nếu bị hắn phát hiện mình sao nhãng nhiệm vụ, đảm bảo tên kia sẽ bị trị rất thảm.
Cứ như vậy, cho đến khuya, khi mọi người dần có cảm giác buồn ngủ, chỉ có ánh mắt của Ưng là sáng ngời. Đương nhiên, hắn không thể lúc nào cũng vận dụng kỹ năng của "thanh tích giả" được. Ước chừng 30 phút một lần, hắn mới sử dụng một chút. Dù gì thì gánh nặng khi sử dụng kỹ năng tân nhân loại quá lớn. Tuy nhiên, cũng thật sự khâm phục thần kinh sắt thép của hắn, ngay cả tiểu đội bên cạnh đã gần như gục lên gục xuống vì cơn buồn ngủ, hắn vẫn kiên trì ngồi đó, toàn tâm toàn ý chấp hành nhiệm vụ.
Lúc này, Trương Hằng đã hơi mơ màng, thậm chí đã bắt đầu ngáy nho nhỏ. Nhưng bất chợt hắn bật dậy, động tác hốt hoảng khiến cho khẩu súng Gauss trên tay mém chút nữa rớt ra ngoài.
-Có nguy hiểm! Mọi người, cảnh giác, có nguy hiểm!
Trương Hằng ngồi dậy, hét to.
Mọi người xung quanh cấp tốc phản ứng, dù sao năng lực dự tri của Trương Hằng đã nổi tiếng trên toàn phi thuyền Hi Vọng. Có thể nói khi hắn kêu có nguy hiểm, xung quanh nhất định có mối nguy hiểm đang tới gần. Ưng là người phản ứng nhanh nhất, thân thể hắn cong lên, lập tức bật dậy. Tay cầm khẩu súng nhắm Gauss, trong nháy mắt khởi động kỹ năng của "thanh tích giả". Ưng thấp giọng hỏi:
-Nguy hiểm gì? Từ bầu trời? Hay là chung quanh? Nó đến từ đám quái vật ở vệ tinh số hai? Hay là các loại động vật trên hành tinh này?
Trạng thái lúc này của Trương Hằng vô cùng hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt. Hắn nhìn xung quanh, đáp:
-Không, không phải bầu trời. Mà từ chung quanh. Bốn bề đều có, tràn ngập sát khí khó tưởng tượng. Nó giống như muốn thôn phệ, nuốt chửng tất cả nội tạng, máu thịt trên người chúng ta. Cảm giác này thật khó chịu, hơn nữa nó vẫn đang tăng cường.
Lời vừa nói ra, mọi người xung quanh đã hiểu mối nguy hiểm là cái gì...Là từ đám quái vật trên vệ tinh số hai!
Ưng lập tức ngẩng đầu nhìn bầu trời. Nhưng trên không trung không hề có bất kỳ vật gì, cả một đám mây cũng không. Tuyệt không có quái vật bay tới tấn công. Điểm này có thể đảm bảo nhờ vào kỹ năng của "thanh tích giả", bởi nếu muốn hắn có thể quan sát từng con quái vật một trên vệ tinh số hai. Ưng đành ra lệnh:
-Mọi người chuẩn bị vũ khí, lập tức lui về phi thuyền vận chuyển. Lưu Bạch, ngươi đi kiểm tra tình trạng của Trương Hằng một chút, hình như hắn có gì không ổn. Nhâm Đào, hiện giờ nên làm thế nào?
Nhâm Đào nhất thời cười khổ:
-Xin ngài đó, làm ơn đừng có học cách nói của cha Diêu Nguyên kia có được không. Huống chi, tình hình hiện giờ không có dấu hiệu rõ ràng gì, ngài kêu ta nên nói gì đây?
Ưng liếc nhìn Nhâm Đào, sau đó hét lớn ra lệnh:
-Hắc Thiết, theo ta! Đúng như Nhâm Đào nói, đầu tiên phải lấy được tin tình báo. Thứ gì có sát khí, đám quái vật trên vệ tinh số hai làm sao có thể đến được đây. Chúng ta buộc phải có được tin tình báo này...Lưu Bạch, ngươi trước tiên dùng phi thuyền vận chuyển đưa Trương Hằng trở về phi thuyền Hi Vọng. Báo cho Diêu Nguyên biết chuyện này, đồng thời kêu gọi trợ giúp!
Lưu Bạch lập tức giơ tay chào, không nói gì thêm, đỡ Trương Hằng chạy về phi thuyền vận chuyển.
Năm chuẩn tân nhân loại sắc mặt hơi tái mét. Bởi nếu phi thuyền vận chuyển rời đi, bọn họ đã mất đường lui. Trời mới biết mối nguy hiểm nào đang đến, tại sao lại không rút lui bây giờ?
Nhâm Đào dường như đoán được bọn họ nghĩ gì, chỉ nói ngắn gọn:
-Đừng mong trốn tránh. Đường hầm này là lối đi duy nhất dẫn tới phi thuyền Hi Vọng. Nếu có tình huống bất thường xảy ra, chúng ta buộc phải bảo vệ nó bằng mọi giá. Vô luận tổn thất bao nhiêu cũng phải bảo vệ. Các ngươi chẳng lẽ không hiểu sao? Một khi nơi này thất thủ, người thân, bạn bè của ngươi sẽ bị vùi chết cùng phi thuyền Hi Vọng!
Đồng thời, hắn cũng cấp tốc chạy về phía phi thuyền vận chuyển, hướng Lưu Bạch kêu to:
-Lưu Bạch, báo cho Diêu Nguyên biết chúng ta buộc phải rút lui! Ban ngày, đám quái vật kia ở trên vệ tinh số hai, thì khi đêm xuống, bề mặt đó đã bị quay về sau. Bọn chúng lợi dụng điều đó, đưa đám quái vật đó thoát khỏi tầm mắt chúng ta, lẻn lên hành tinh này. Chúng ta đã bị bọn chúng lừa rồi!
Lưu Bạch không đáp lời, chỉ phất tay ra hiệu đã rõ. Sau đó, cánh cửa phi thuyền đóng lại, 10 giây sau, phi thuyền bay lên, lao vào đường hầm.
Ưng và Hắc Thiết đã sớm chuẩn bị sẵn sàng vũ khí của mình. Một người cầm súng nhắm Gauss, phía sau mang cây kiếm chấn động sóng cao tần. Hắc Thiết thì mang theo một khẩu đại liên Gauss, thêm vào cây kiếm chấn động sóng cao tần ở sau lưng. Chẳng qua, cây kiếm này lớn hơn bình thường rất nhiều, thay vì nói là kiếm, không bằng nói là cánh cửa thì đúng hơn.
Bất quá, hai người còn chưa kịp đi trinh sát, từ xung quanh, vô số bóng đen đã lao tới chỗ này. Nhờ vào chút tia sáng còn sót lại từ hoàng hôn, mọi người lần đầu tiên thấy rõ đám quái vật kia...
Cả người được bao phủ bởi lớp vỏ giáp, móng vuốt khổng lồ tựa như lưỡi hái, thêm vào sáu cái miệng khắp người. Nhỏ thì cao khoảng 1 mét 1, lớn thì từ 6 mét trở lên. Có vô số chủng loại, hơn nữa số lượng rất nhiều, ít nhất có hơn một vạn con...
-Thân vi Hắc Tinh!
Ưng gầm lên.
-Thắng tử vô hám!
Chỉ có tiếng đáp của Hắc Thiết phụ họa, trong lúc đó, ngón tay hắn đã đặt lên cò súng. Khẩu đại liên Gauss bắt đầu phát ra những tiếng súng đầu tiên.