Khi Diêu Nguyên sử dụng đến thiết bị phản lực cao điện từ gắn ở phía sau trang phục chiến đấu, hắn đã không còn nghĩ đến việc sống sót trở về. Nói chuẩn xác hơn, hắn đã quyết liều mạng!
Không có vũ khí! Chỉ dùng bàn tay trần quyết chiến cùng một con robot ngoài hành tinh!
Hơn nữa, con robot này còn có vũ khí tấn công tầm xa, vòng bảo hộ bằng điện từ, bốn cánh tay máy và sáu chân linh hoạt!
Đây không phải là bộ phim viễn tưởng nào đó của Mỹ và hắn cũng không phải là vị siêu nhân nào đó trong phim!
Diêu Nguyên cho dù biết tân nhân loại có thiên phú chiến đấu trong vũ trụ, nhưng cũng có những thứ mà con người không sao làm được. Đây không phải là chiến đấu, nói đúng ra là đi tự sát...
(Cho dù như vậy, lấy mạng mình cược một lần đi...)
(Không được, ta không thể chết! Phi thuyền Hi Vọng, loài người vẫn còn cần ta!)
(Nhưng ta đã quá mệt mỏi rồi...)
(Đó là trốn tránh trách nhiệm! Ta không thể chết! Ta còn phải lãnh đạo mọi người sinh tồn!)
Trong khoảng khắc ấy, dường như hồi quang phản chiếu trước lúc tử vong, hắn chợt nhớ lại vô số ký ước chôn giấu trong lòng, những hình ảnh hiện lên rồi tan biến, biểu thị cho một niềm khao khát, lời hứa nào đó mãi không thể đạt được.
Trong các hình ảnh đó, rõ nét nhất là hai hình ảnh. Một là về người hạm trưởng của phi thuyền Hi Vọng, là lãnh tụ tinh thần của mọi người. Còn lại chính là hình ảnh hắn đoàn tụ với một cô gái trẻ, nô đùa với đứa bé trong lòng cô gái ấy.
Tất cả lướt qua nhanh như chớp rồi tan biến, hắn đã đối mặt với hai con robot ngoài hành tinh.
Số lượng ít ỏi của hai con robot chứng tỏ bọn chúng hẳn là một tác phẩm đỉnh cao của nền văn minh ngoài hành tinh. Ví dụ như vòng bao hộ điện từ, hắn cũng có hiểu biết chút ít về nó. Nói theo ngôn ngữ khoa học thì vòng bảo hộ này được tạo thành bởi một thiết bị điện tử, có khả năng sinh ra từ trường cực mạnh trong chớp mắt. Từ trường này sẽ ngăn chặn các vật thể kim loại bất minh tấn công, không hề tổn hại đến thân thể người dùng. Tỷ như con robot này, toàn thân đều được chế tạo bằng kim loại, mà loại siêu từ trường này không có vẻ gì ảnh hưởng đến chúng.
Muốn chế tạo được thiết bị tương tự, nền khoa học kỹ thuật của con người vẫn chưa thể làm được. Hơn nữa, vòng bảo hộ điện từ này hoàn toàn khác với vòng bảo hộ năng lượng trong phim ảnh giả tưởng, nó chỉ có thể phòng ngừa vật thể kim loại, hơn nữa rất tốn năng lượng. Trên căn bản chỉ có thể phòng ngừa các vật thể kim loại bay với tốc độ cao, nếu như có người cầm một thanh dao găm, đâm từ từ, vòng bảo hộ điện từ cũng vô tác dụng.
Do vậy, Diêu Nguyên mới chọn cách cận chiến hai con robot này. Dù sao, bên trong trang phục chiến đấu hắn đang mặc cũng có vài thiết bị làm bằng kim loại, ví dụ như thiết bị liên lạc. Nếu vòng bảo hộ điện từ hoàn toàn cách ly kim loại, như vậy hắn cả việc tới gần robot cũng không làm được.
Khi Diêu Nguyên xông ra ngoài công sự che chắn, hai robot lập tức giơ nòng súng lên nhắm vào hắn, không chút do dự nổ súng. Vô số viên đạn bay như mưa.
Diêu Nguyên không dám lấy thân mình đón đỡ đống đạn đó, như vậy khác nào tự sát. Hắn chỉ có thể áp dụng cách mà hắn từng làm lúc trước, giống như Minh Chi Khiết, cả người lướt dọc trên mặt đất hoặc trần nhà, dùng chân và cơ thể đổi hướng liên tục. Khả năng của cảm ứng giả được phát huy đến tận cùng. Dường như không cần tính toán, xem xét gì cả, mỗi lần hắn đặt chân xuống điểm tựa lại bật mạnh, di chuyển đến vị trí khác. Mà góc độ mỗi điểm hắn mượn lực đều chính xác tuyệt đối, tựa như dùng thước đo tính toán tỉ mĩ. Chỉ trong bốn, năm giây ngắn ngủi, hắn đã vọt tới trước một con robot.
Chỉ thấy hắn dậm mạnh chân, cả người nhảy vọt lên. Nhờ vào lực đẩy từ thiết bị phản lực sau lưng, lao thẳng đến đỉnh đầu robot. Khi hắn vừa bay qua khỏi đầu robot, bàn tay tóm lấy cổ robot, dùng sức xoay mạnh, vặn người bám vào sau lưng robot!
Nhưng con robot này cũng phản ứng cực nhanh, đầu nó bỗng nhiên quay 180 độ, đồng thời bốn cánh tay máy cũng xoay theo. Trong nháy mắt, Diêu Nguyên lại đối mặt trực tiếp với nó. Bốn cánh tay máy nhanh chóng bổ về trước, siết chặt lại. Nếu kẹt trong các cánh tay đó, dù là người sắt cũng bị ép thành mảnh vụn!
Diêu Nguyên gầm lên, hai tay ôm lấy đầu robot đẩy mạnh cả người bay lên trên. Phía sau vang lên âm thanh kim loại va chạm kịch liệt. Nếu chỉ chậm nửa giây thôi, cú siết đó đủ đề ép hắn thành mảnh vụn!
Cùng lúc đó, bốn nòng súng từ con robot khác đã khai hỏa, vô số viên đạn bay thẳng về phía Diêu Nguyên. Lúc này, hắn đang lơ lửng trên không, căn bản không kịp né tránh. Diêu Nguyên chỉ kịp thầm nghĩ một tiếng hỏng bét, cả người cuộn lại chờ các viên đạn va chạm...
Nhưng không xuất hiện cảm giác đau đớn như hắn tưởng, tất cả đạn đều bị một luồng sáng trắng mờ ngăn lại, sau đó rơi xuống đất. Thì ra, hắn đang ở trong phạm vi của vòng bảo hộ điện từ.
Thấy thế, Diêu Nguyên thầm hô may mắn. Không chờ con robot bên cạnh xoay qua, hắn tóm lấy một cánh tay của nó, lấy chân đạp trên sàn bay lên. Cả người bay tới vừa tầm cánh tay robot, toàn thân cuộn lại, nhờ vào lực đẩy từ thiết bị phản lực đằng sau, xoay tròn xung quanh cánh tay bị hắn nắm chặt. Một vòng, hai vòng, ba vòng...
Một tiếng rắc vang lên!
Diêu Nguyên đã vặn gãy các khớp nối cánh tay của con robot. Tia lửa điện lóe lên, một người ôm lấy cánh tay robot đã gãy lìa văng ra xa.
-Tốt!
Không chỉ Diêu Nguyên hét lên, mà đằng xa đám người Ưng và Lưu Bạch cũng đồng loạt hô to. Cùng lúc đó, Ưng giơ tay ra hiệu cho mọi người phía sau:
-Trừ Trương Hằng và Thích Hiểu Điểu ở lại, còn lại ai không sợ chết theo ta tiến lên!
Vừa nói, hắn đã nhảy ra khỏi công sự.
Những người còn lại bao gồm tân nhân loại và binh lính bình thường, tất cả đều hét to, theo sát Ưng, lao về gian phòng nơi mà trí tuệ nhân tạo đang ẩn nấp. Chỉ Trương Hằng và Thích Hiểu Điểu cắn răng đứng tại chỗ, khuôn mặt hiện vẻ không cam lòng.
Nói thì chậm nhưng việc xảy ra rất nhanh, hai con robot ngay lập tức giơ súng hướng về đám người Ưng. Nhưng không chờ chúng tấn công, Diêu Nguyên lại lao đến một lần nữa, đụng thẳng vào con robot còn nguyên vẹn. Cả người lẫn robot đều bị văng ra xa, duy chỉ còn con robot bị mất một cánh tay máy.
-Vì loài người!
Một binh lính hét to. Mắt hắn nhìn vào cảm biến trong mũ, muốn khởi động thiết bị phản lực phía sau. Khi các viên đạn bay tới, thiết bị phản lực cũng đồng thời khởi động. Nhưng hắn không phải là tân nhân loại, không thể né tránh như Diêu Nguyên. Hắn chỉ có thể dùng ánh mắt dẫn đường cho thiết bị phản lực – xông thẳng về trước. Vô số đạn bắn vào người hắn, thân thể hắn rung động kịch liệt, máu tươi trào ra từ các lỗ hổng trên trang phục chiến đấu.
Thông qua thiết bị liên lạc, mọi người đều nghe rõ tiếng hô cuối cùng của hắn... Vì loài người!
Thi thể binh lính này rốt cuộc va mạnh vào con robot, máu của hắn văng tung tóe, tựa như vô số viên bi màu đỏ lay động giữa không gian, thấm ướt tầm mắt của những người đi sau...
-Xin hãy nói cho vợ ta biết, ta yêu nàng rất nhiều!
Một binh lính khác cũng khởi động thiết bị phản lực, dùng ánh mắt điều khiển phương hướng xông thẳng về trước. Hắn va mạnh vào thi thể của binh lính kia, khiến cho con robot lùi thêm mấy mét. Nhưng không kịp để cho binh lính này thoát ra, ba nòng súng trên tay robot đã khai hỏa. Máu tươi lại tuôn trào...
Nơi xa, mắt Trương Hằng và Thích Hiểu Điểu đỏ bừng, mũ bảo hộ thấm đầy nước mắt. Trong ánh mắt của bọn họ, chỉ có thể vô số viên đạn máu tung bay trên con đường dẫn tới căn phòng kia, một con đường nhuộm máu đồng đội...
Một con đường đi thẳng tới căn phòng kia, một con đường đi thẳng tới tương lai loài người!
-A!
Trương Hằng gầm lên, mắt hắn nhìn về cảm biến trong mũ. Chỉ vài giây sau, lực đẩy mạnh mẽ từ phía sau hắn truyền đến, đẩy hắn lao vọt ra ngoài. Theo sát phía sau chính là Thích Hiểu Điểu, hai người một trước một sau lao thẳng về con robot, tựa như các binh lính đi trước đã từng làm.
Ưng thấy được cử động của hai người Trương Hằng và Thích Hiểu Điểu, tức giận hét lớn:
-Hai thằng ngốc kia...Không được sử dụng thiết bị phản lực cao điện từ! Robot để cho bọn ta đối phó, hai ngươi là tân nhân loại...Khốn nạn, theo ta! Giết con trí tuệ nhân tạo khốn kiếp kia. Cho nó thấy sự điên cuồng của con người khi bị dồn vào đường cùng!
Các binh lính còn lại im lặng, bọn họ theo Ưng và Lưu Bạch nhanh chóng xuyên qua hai con robot, bay thẳng gian phòng phía sau. Miệng của họ thoáng hiện vết máu, hàm răng cắn chặt như muốn cắn nát cả môi. Như thể hiện sự tức giận trào dâng trong lòng bị đè nén lai, còn có cảm phục sự dũng cảm của các binh lính đằng sau...
Vì loài người, vì phi thuyền Hi Vọng, vì người thân, dù có phải hi sinh cũng không hối hận!
Không ai thấy được vết máu trên khóe miệng Ưng, còn nhiều hơn bất kỳ binh lính nào khác...
-Trong lòng anh, sinh mạng là gì? Đồ ngốc...
-Sinh mạng? Là sự sống sao.
-Không phải, đồ ngốc ạ. Mỗi người đều có sự lý giải khác nhau với sinh mạng. Như người xưa có nói, hoặc nặng tựa Thái Sơn, hoặc nhẹ như lông hồng. Trong lòng anh nhất định có sự lý giải riêng của mình. Tên khờ ạ, chờ anh sau này hiểu được ý nghĩa của sinh mạng, nhớ phải nói cho em biết đấy?
-...Được, anh hứa với em.
Diêu Nguyên choàng tỉnh, vừa rồi hắn bám trên cánh tay máy cuối cùng của con robot, ý đồ dùng cách cũ phá hủy nó. Nhưng chưa kịp xoay tròn thì đã bị robot dùng tay đập mạnh hắn xuống đất, chấn động kịch liệt khiến hắn phun ra một ngụm máu, cả người mất ý thức trong chốc lát.
Khi hắn tỉnh lại, robot đang định giơ tay định đập xuống lần nữa. Hai tay hắn dùng sức đẩy cả người bay lên, nhảy thẳng tới đỉnh đầu robot. Sau đó, nhờ vào lực đẩy từ thiết bị phản lực phía sau, cùng với lực đẩy từ đôi tay, mạnh mẽ xoay đầu robot. Xoay được nửa vòng tròn, cổ robot bị cắt đứt, lộ ra vô số lửa điện bay tung tóe. Con robot cứng đờ, đổ ập xuống sàn, hoàn toàn bị phá hủy.
-Sinh mạng là dũng khí...
Dũng khí hi sinh, dũng khí chiến đấu, dũng khí sống sót. Tựa như hai người Trương Hằng và Thích Hiểu Điểu đang lao tới con robot còn lại, tựa như năm, sáu binh lính đã hi sinh cản đường...
Nước mắt Diêu Nguyên rơi xuống, hắn nhìn Trương Hằng và Thích Hiểu Điểu lần cuối cùng, sau đó cả người bay về hướng ngược lại. Đuổi theo đội ngũ của Ưng và Lưu Bạch, lao thẳng về căn phòng chứa trí tuệ nhân tạo!