Diêu Nguyên là người toàn năng loại mới đặc biệt nhất của loài người. Điểm đặc biệt là ở chỗ ngoài năng lực lừa người mà tất cả con người thế hệ mới đều có, thì còn có khả năng chuyên dùng cho nghiên cứu của người nhĩ ngôn.
Rất khó miêu tả được năng lực phi thường của người nhĩ ngôn, gần như không thể dùng lý luận khoa học giải thích được. Lấy ví dụ người có khả năng cảm ứng thì khoa học còn có thể giải thích sơ bộ đó là sự tăng mạnh một loại cảm giác tương tự như cảm ứng tâm linh; hay người có khả năng tiên tri cũng có thể lý giải là người có giác quan thứ sáu phát triển mạnh; hay như người có khả năng dịch chuyển, người có khả năng suy nghĩ vân vân, về cơ bản đều có thể dùng lý luận khoa học miễn cưỡng giải thích được, còn đúng hay không thì không biết.
Nhưng ba loại năng lực hàng đầu đặc thù của người toàn năng, người có khả năng lừa dối, hay người nhĩ ngôn thì không thể. Nói ví dụ người nhĩ ngôn thôi. Đây là một loại kỹ năng của con người thế hệ mới mà lý luận khoa học không thể nào giải thích được. Tính đặc thù của người nhĩ ngôn ở chỗ khi họ sử dụng kỹ năng của con người thế hệ mới, họ có thể nghe được những âm thanh mà không thể nào mô tả thành lời.
Loại âm thanh này hoàn toàn khác với tình huống của người suy nghĩ. Âm thanh người suy nghĩ nghe được đa phần là phải suy nghĩ tìm ra đầu mối, tình tiết và vô số suy luận phù hợp của sự việc. Việc này một người thường chỉ cần có đủ thời gian cũng có thể làm được, chỉ là người suy nghĩ thì nén khoảng thời gian cần tiêu tốn này lại thành rất ngắn mà thôi. Lý luận khoa học khi phân tích người suy nghĩ cho rằng người suy nghĩ có thể gia tăng tốc độ vận hành não bộ lên gấp rất nhiều lần, tạo nên một kỹ năng hoàn toàn mới cho con người.
Ngược lại, âm thanh người nhĩ ngôn nghe được lại hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù lý luận khoa học. Đó là một thứ mà các nhà khoa học gọi là "kỹ thuật khoa học đen". Có nghĩa là, khi người thì thầm cần phải giải quyết một vấn đề khoa học khó, họ thường có thể dùng kỹ năng của mình để tìm ra bí quyết hoặc điểm then chốt trong đó, thậm chí có thể suy một ra ba chứng minh ra vấn đề. Quá trình này... có lẽ còn không thể gọi là quá trình, giống như vừa ra đề số học vừa cho luôn đáp số, không hề có quá trình giải toán, cũng không cần tính nhẩm mà theo trực giác có được đáp số luôn. Đây là một loại kỹ năng mà lý luận khoa học không tài nào tưởng tượng được.
Chính vì vậy, người nhĩ ngôn mới có vẻ trân quý như thế. Cho nên một người thường mà còn giỏi hơn cả người nhĩ ngôn như Vương Đại Bính mới được coi là thiên tài tuyệt thế như Đạt Phân Kỳ, như Newton, như Albert Einstein.
Mà sau khi Diêu Nguyên có được kỹ năng của người nhĩ ngôn và quyết định dồn toàn lực nghiên cứu mở ra thế kỷ mới, ngày nào ông cũng dành một nửa thời gian để dùng cho nghiên cứu...
Nhưng sau khi Diêu Nguyên thật sự tham gia vào đội nghiên cứu rồi mới phát hiện ra muốn phát triển nghiên cứu khoa học trắc trở khó khăn hơn ông tưởng tượng rất nhiều.
Vì con người không giống thương nhân ngoài hành tinh, vẻn vẹn chỉ cần chế tạo ra là xong. Không thể không nói một câu rằng, các nhà khoa học trên tàu Hy Vọng thật sự là tinh anh được tuyển chọn của địa cầu. Họ đều có tinh thần trách nhiệm và tinh thần tự nguyện gánh vác khó tả. Đó là sự trách nhiệm, tấm lòng gánh vác đối với cả nhân loại, với khoa học và lịch sử của loài người. Họ tuyệt đối không cho phép, cũng không bao giờ thỏa mãn với việc chỉ chế tạo ra là xong.
Chính vì vậy mà bên trong mỗi một sản phẩm tạo ra, mỗi kỹ thuật khoa học, hàm lượng tri thức khoa học ẩn chứa trong đó, hệ thống khoa học và các ngành khoa học liên quan đều bị đào ra hết. Ví dụ như trí thông minh nhân tạo, hiện giờ tổ nghiên cứu chương trình điện tử của tàu Hy Vọng đã có người bắt đầu chế tạo ra hình thái lượng tử ăn khớp với chương trình ứng dụng rồi, thậm chí có người còn viết ra được kế hoạch sơ bộ chế tạo trò chơi trí thông minh nhân tạo, một thế giới trò chơi hoàn toàn mở và biến hóa. Chỉ khi hiểu hết được nội dung tri thức khoa học trong đó thì mới làm ra nó được.
Sau khi tham gia vào đội nghiên cứu, Diêu Nguyên mới hiểu đối với loài người, nghiên cứu khoa học khó tới cỡ nào. Ví dụ các phương trình giải toán phức tạp đến cực hạn, bản thân việc giải toán có thể giao cho máy tính xử lý, nhưng nghiệm chứng phương trình, nguyên lý của nó, tính hợp lý, vân vân đều phải dùng bộ não của con người để suy nghĩ. Máy tính kiểu gì cũng chỉ là máy tính, dù có là trí thông minh nhân tạo thì cũng không có được sức tưởng tượng mà đặc biệt chỉ con người mới có.
Tất cả các phân tích, thí nghiệm, nghiệm chứng, thực nghiệm, vân vân đều không thể dựa vào trực giác hoàn thành được. Chúng cần có sự tích lũy kiến thức cực nhiều, và sự vận dụng thuần thục những kiến thức ấy mới đủ sức hoàn thành. Mà muốn làm được hai điều này, ít nhất cũng phải là nhân viên nghiên cứu, nếu giỏi hơn chút nữa thì chính là nhà khoa học. Chính vì vậy, người nhĩ ngôn có thể một phát cho ngay ra kết luận chính xác mới trân quý như thế.
Nhưng cùng là người nhĩ ngôn mà cách này lại không dùng cho Diêu Nguyên được. Tuy cũng là người nhĩ ngôn, ông cũng có thể từ các công thức, kỹ thuật và lý luận cao thâm đưa ngay ra được đáp án chính xác, nhưng so với ba người Ba Lệ, Yvaine, Quang Điền Tam Lang thì ông lại bị thiếu sự tích lũy kiến thức khoa học.
Nói một cách đơn giản, sau khi trong đầu ba người nhĩ ngôn kia cho ra kết luận, họ sẽ vận dụng hệ thống kiến thức của mình để trả lời cho hai chữ "vì sao?", sau đó họ sẽ dùng kỹ năng của mình đơn giản hóa lại quá trình giải ra vấn đề, đây chính là điểm quý giá nhất của họ.
Còn Diêu Nguyên, sau khi ra được kết luận, ông không có hệ thống kiến thức liên quan để hỏi mình "vì sao", thậm chí ngay cả vì sao có suy nghĩ "vì sao" cũng không biết, nên đương nhiên cũng sẽ không cho ra được quá trình giải đề, ông chỉ đơn thuần là mở miệng ra đưa cho đáp án mà thôi.
Làm khoa học đâu phải như học sinh làm bài tập, không phải cứ chép ra một đáp số là nộp bài được. Thứ quan trọng nhất chính là quá trình giải ra đáp số đó, là nghiệm chứng cũng được, lặp lại suy luận cũng được, tính toán công thức cũng được, đều không phải đơn giản chỉ là một vài chữ hay một con số là xong. Nên khi Diêu Nguyên tham gia vào đội nghiên cứu, đã một lần ông đã làm cho cả tổ hỗn loạn.
Thử nghĩ xem, là người đứng đầu tàu Hy Vọng, lại còn là người nhĩ ngôn, mệnh lệnh hay kết luận ông đưa ra đương nhiên đều là đúng, nhưng mà khi tất cả nhân viên nghiên cứu viết kết luận ấy ra xong, rồi bắt đầu tính toán và nghiệm chứng bước tiếp theo thì...
Đứt.
Đúng vậy, đứt ngay tại đó!
Còn có chuyện gì làm người ta giận hơn không? Quan trọng nhất là ngay từ đầu, Diêu Nguyên đã không hiểu được những điều này, ông thậm chí còn yêu cầu nhân viên nghiên cứu đưa ra kết luận cuối cùng từ kết luận của ông, ông chỉ cần khiến cho việc nghiên cứu khoa học kỹ thuật phát triển vũ khí mở đầu thế kỷ diễn ra thật nhanh mà thôi.
Tình huống như vậy đương nhiên là không làm được, trừ phi những nhân viên nghiên cứu ấy không muốn làm nữa, nếu không lỡ bọn họ thật sự làm như vậy, các nhà khoa học hàng đầu của tàu Hy Vọng cũng sẽ cho bọn họ chấm dứt công việc đi luôn.
Sau nhiều lần như vậy, cuối cùng các nhà khoa học lớn không chịu nổi sự quấy rối của Diêu Nguyên ở phòng thí nghiệm nữa, họ cùng đi với nhau, khí thế hùng hổ xông tới, vừa mở màn đã dọa sốc Diêu Nguyên, khiến ông bất ngờ không biết phải phản ứng ra sao.
Số nhà khoa học lớn ở tàu Hy Vọng hiện giờ là bốn người, lúc này tới là ba người, Ngải Nhĩ Luân, Tây Lặc Vệ và Gia Luân Phỉ Đặc. Trong đó, Tây Lặc Vệ là người già nhất, có tiếng tăm lớn nhất, là một người Đức thẳng tính. Ông chẳng chút khách sáo, nói thẳng với Diêu Nguyên: "Khoa học không phải là chính trị! Lãnh đạo à, hạm trưởng à, nếu cậu còn ra chỉ tiêu và mệnh lệnh lung tung như vậy, tôi và các nhà khoa học lớn sẽ cấm cậu vào trong phòng thí nghiệm!"
Ngải Nhĩ Luân đứng bên cạnh thấy nói vậy thì cứng quá, vội lên tiếng: "Lãnh đạo, chúng tôi biết ngài sốt ruột. Đúng, những người tiên đoán đều cảm nhận được nguy hiểm, nên ngài hy vọng có thể mau chóng khai phá mở đường cho thế kỷ mới. Nhưng mà khoa học thật sự không phải là cấp trên hạ lệnh xuống là hoàn thành được. Cần phải tốn rất nhiều thời gian và sức lực, vật lực, nhân lực mới có thể thành công. Nếu ngài đã giao việc nghiên cứu khoa học cho chúng tôi xử lý, vậy tại sao không tin tưởng vào chúng tôi? Cho chúng tôi đủ thời gian, chúng tôi sẽ tìm ra và chế tạo hệ thống vũ khí khởi đầu thế kỷ mới cho ngài."
Diêu Nguyên vội cười xoa dịu, nói khẽ: "Ba vị, thật ra tôi cũng biết khoa học là thứ không thể nôn nóng được, nhưng mà quả thật tôi cũng hết cách rồi. Đâu ai biết nguy hiểm ngoài kia sẽ tới lúc nào. Gần đây những người tiên đoán lại cảm nhận được sự sợ hãi của nguy hiểm đó, cho nên chỉ cần ra sớm được một ngày thôi cũng được, có cách nào có thể làm được không?"
Ba nhà khoa học nhìn nhau, cùng lắc đầu. Sau cùng, Gia Luân Phỉ Đặc ngần ngừ một hồi rồi mới nói: "Lãnh đạo, ngài cũng biết khoa học là không thể đi đường tắt. Nhưng mà... nếu nói có cách hay không, thì quả thật là cũng có, và cũng là biện pháp duy nhất. Chính là kỹ năng của con người thế hệ mới các ngài, có lẽ người nhĩ ngôn chính là cách giúp khoa học đi đường tắt duy nhất. Ngoài cái này thì quả thực tôi không nghĩ ra được cách nào khác có thể sáng tạo ra mở đường thế kỷ mới sớm nữa."
Diêu Nguyên dò hỏi không có kết quả, không tiếp tục kiên trì đợi trong phòng thí nghiệm nữa. Ông cũng biết mình không phải là khối nguyên liệu kia. Đưa kỹ năng của người nhĩ ngôn cho ông đúng là phí phạm, nếu đưa đại cho bất kỳ một nhân viên nghiên cứu nào, không, bất kỳ thực tập sinh nào cũng tốt biết bao nhiêu, sao lại rơi vào một kẻ chả biết cái gì như ông chứ...
Nhưng mà... đường tắt duy nhất hả?
Diêu Nguyên không phải loại người dễ bỏ cuộc. Nếu bản thân không thể tìm được đường tắt, vậy thì đến đêm, ông dứt khoát đi tới phòng Ba Lệ, gõ cửa phòng con gái người ta.
Ba Lệ mặc áo ngủ trắng, mặt lạnh lùng mở cửa, kinh ngạc khi nhìn thấy Diêu Nguyên đứng ngoài cửa. Nét mặt cô trở nên kỳ dị khó tả, vừa giống kinh ngạc, vừa giống như hơi vui sướng. Cô không cản Diêu Nguyên, quay người đi vào trong phòng, Diêu Nguyên theo sát sau lưng. Thật ra, từ khi rời khỏi trái đất mới, đây là lần đầu tiên Diêu Nguyên tới phòng Ba Lệ.
"Ông tìm tôi làm gì?"
Diêu Nguyên còn đang ngắm nghía trang trí trong phòng, Ba Lệ đã lên tiếng hỏi trước.
Diêu Nguyên vừa hơi thấy vui, vừa hơi hồi hộp khó hiểu, vô thức trả lời: "Tôi tới để hỏi cô hệ thống vũ khí mở đầu thế kỷ. Cô là người nhĩ ngôn, hẳn cô hiểu rõ nhất tình hình hệ thống vũ khí này đúng không? Có cách nào chỉ trong vòng một năm hoàn toàn phá giải được nó không?"
"...không nên hỏi tôi. Tuy tôi là người nhĩ ngôn, nhưng tôi không phải thần, không thể nào ông nói một năm thì trong một năm tôi phá giải những kỹ thuật này được. Hay ông tự ra trận đi? Ông cũng có kỹ năng của người nhĩ ngôn mà?"
Sắc mặt Ba Lệ càng thêm lạnh, ngay cả lời nói cũng lạnh như băng giá. Cô chẳng buồn để ý dáng vẻ còn muốn hỏi thêm của Diêu Nguyên, đẩy ông ra phía cửa ra vào.
"Chuyện đã nói xong, ông đi được rồi!"
"Rầm!"
Từ lúc bước vào tới khi đi ra chỉ chừng có nửa phút, Diêu Nguyên há hốc mồm nhìn cánh cửa đã đóng chặt...