"Hạm trưởng, Tàu Noah số 1 hiện có hai vạn ba nghìn bốn trăm ba mươi chín nhân viên, trong đó binh sĩ quân đội là một vạn năm nghìn linh hai mươi ba người, nhân viên công trình là năm nghìn tám trăm một mười một người, còn lại đều là nhân viên làm công tác khoa học..."
Trong phòng hạm trưởng tàu Noah số 1, hạm trưởng Norton Marshall đang nghe các sĩ quan phụ tá báo cáo.
"Vậy à? Tổn thất nhiều vậy à." Norton Marshall kéo chiếc mũ quân đội trên đầu, tựa lưng vào ghế ngồi không nhúc nhích, động tác ấy làm các sĩ quan phụ tá đều đứng sững đó, không biết phải làm thế nào cho phải.
Hơn nửa ngày sau, Norton Marshall mới ngẩng đầu lên: "May mà nửa phần sau cơ bản đều là vật tư, các loại công cụ máy móc, và khoáng vật có tính phóng xạ... Nhưng mà mất đi những thứ đó, chúng ta còn có thể hoàn thành kế hoạch thuộc địa không? Chúng ta còn có thể sống sót không?"
Các sĩ quan phụ tá không đáp. Vì họ hiểu rõ ý nghĩa của những thứ ở phần đuôi tàu bị mất. Ngoài việc tổn thất một phần ba nhân viên, thì bị mất rất nhiều vật tư, đặc biệt là khoáng vật có tính phóng xạ. Đây chính là thứ cần thiết để duy trì hệ thống năng lượng cho con tàu. Lần này đã bị mất đi hơn tám phần mười.
Thứ hai là các loại máy móc dành cho việc duy trì sản xuất được liên tục. Nếu không có chúng, muốn trong khoảng thời gian ngắn thu thập vật tư trên tinh cầu thì ít nhất cũng phải mất mấy tháng, mà có khi còn hơn như vậy nhiều.
Rất lâu sau, Norton Marshall lại hỏi: "Tình hình tinh cầu thế nào?"
Một sĩ quan phụ tá lập tức đáp: "Đội kết hợp của giảng viên Ngải Tư và giảng viên Lý Hoa đang thăm dò hướng từ cái khe về phía trước, hiện nay đã điều tra được tinh cầu có bầu khí quyển, quả thực là giống với tin tức lúc trước có được. Cũng có một phần năm là khí oxy, nhưng lượng CO2 hơi cao hơn tầng khí quyển của địa cầu. Hai giảng viên nói có lẽ sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt với cơ thể con người, nên đề nghị trước khi phân tích rõ được sự ảnh hưởng của không khí, thì phải dùng đồ du hành vũ trụ khi ra ngoài."
Norton Marshall nghĩ nghĩ: "Lỗ hổng trong tàu Noah số 1 đã sửa xong chưa? Có bị khí quyển của tinh cầu này lọt vô tàu không?"
Sĩ quan phụ tá vội nói: "Không bị. Tàu Noah số 1 có kết cấu khoang tách rời, nếu có bộ phận bị hư hỏng sẽ lập tức phong tỏa chỗ kết nối, nên ngoài hơn ba mươi binh sĩ lục chiến chưa kịp rút lui thì không có nhân viên nào khác trên tàu hít phải không khí của tinh cầu.
"Vậy à?" Norton Marshall lại chìm vào im lặng, các sĩ quan phụ tá cũng không nói gì nữa.
"Mỗi người chúng ta..."
Rất lâu sau, Norton Marshall mới chợt lên tiếng, nhưng lời ông nói có vẻ hoàn toàn chẳng liên quan gì tới việc họ đang bàn.
"Mỗi người chúng ta khi rời đi đều đã biết trước tương lai của chính mình. Đây là một chuyến đi không có ngày về, thậm chí còn đáng sợ hơn là đi mà không có về. Thân thể chúng ta, linh hồn chúng ta đều đã rời khỏi quê hương, rời khỏi địa cầu, tinh cầu mẹ của chúng ta, giống như... đứa con rời khỏi vòng tay ôm ấp của mẹ, dù có chết cũng không thể trở về lại nơi đó được..."
Norton Marshall đứng lên, nhìn lên tường, ở đó có một bức tranh Jesus chịu khổ, giống như hình ảnh đại biểu cho tình trạng của bọn họ hiện giờ.
"Nhưng chúng ta cần phải làm việc này, bởi vì đối với loài người, địa cầu đã trở nên quá nhỏ... Tài nguyên, đất đai, hoàn cảnh đều đã bị tàn phá, tất cả đều do chính loài người chúng ta phá hoại, biến địa cầu nơi dưỡng dục chúng ta thành hình dạng bây giờ. Hơn nữa vì phát triển, vì tương lai của loài người, chuyện phá hoại đó của chúng ta sẽ vẫn còn tiếp tục, cho đến khi Trái Đất của chúng ta hoàn toàn tan nát..."
"Nên khi chúng ta đã rời đi, có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ trở về nơi đó nữa. Có lẽ những nỗ lực của chúng ta sẽ thất bại, nhưng ít nhất chúng ta đã cố gắng, chúng ta đã chôn xuống một hạt giống, một sự hy vọng cho loài người, đó đều là việc chúng ta phải làm..."
Norton Marshall nói đến đây, cầm mũ đưa lên, nói với giọng kiên định: "Nhóm nhà khoa học không bị tổn thất nặng, đây chính là cái may trong cái rủi. Chỉ cần những nhà khoa học này còn, chúng ta sẽ có thể truyền lưu nền văn minh của mình cho đời sau. Kho tinh trùng và trứng có sao không?"
Đám sĩ quan phụ tá nhìn thấy hạm trưởng lại trở nên phấn chấn thì đều lộ vẻ vui mừng, một người nói: "Kho tinh trùng và trứng không sao cả, chúng được giữ ở khu vực giữa con tàu. Khi đó chúng ta đã có phái người tới đó bảo vệ và kiểm tra qua, không có vấn đề gì."
"Vậy tiếp tục làm theo kế hoạch đã định. Cho nhóm ba trăm đứa trẻ đầu tiên sinh ra, sau đó toàn tàu sẽ nghỉ ngơi chỉnh đốn kế hoạch, mặt khác tăng tốc độ thăm dò cái khe, mau chóng phát vệ tinh lên vũ trụ..."
Trong lúc ở trên Tàu Noah số 1, hạm trưởng đang phân công công việc, thì cùng lúc đó, một tiểu đội hơn hai trăm người đang đi tới dưới lòng đất ba trăm mét.
Chỗ tàu Noah số 1 thực hiện bước nhảy không gian đi ra chính là khu vực chừng ba trăm mét dưới lòng đất của tinh cầu này. À mà, từ hồi tàu Noah số 1 còn ở địa cầu, tinh cầu này đã nằm ở trong kế hoạch, được đặt tên là Eden.
Kế hoạch ấy tiêu tốn hàng ngàn tỷ đô, rất nhiều nhân viên vì nó mà bôn ba, cuối cùng sau mấy chục năm mới hoàn thiện được kế hoạch. Đến khi tàu Noah số 1 được kiến tạo và tuyển người, và sau cực nhiều lần thực nghiệm, cuối cùng ngay khi thật sự thực hiện bước nhảy không gian kia, toàn bộ kế hoạch cuối cùng cũng bắt đầu trở thành hiện thực... Kế hoạch trở về vườn địa đàng!
Nhiệm vụ của tàu Noah số 1 là sắp xếp một điểm tọa độ cố định, xác định nhờ vào thực hiện bước nhảy không gian. Sau đó, dùng kỹ thuật cánh cửa tinh tế nhiều lần, tạo nên một lối đi bước nhảy không gian ổn định nối Eden với Trái Đất. Đương nhiên để làm được điều này, cần phải có trình độ khoa học kỹ thuật và sự nghiên cứu rất lâu dài, nhưng mà dựa vào khoa học kỹ thuật lấy được từ trong đĩa bay, có hy vọng trong vòng một trăm năm sẽ thành công, và Tàu Noah số 1 chính là kẻ thực hiện nhiệm vụ này.
Tiểu đội hơn hai trăm người, ngoài một trăm ba mươi binh sĩ, có hơn tám mươi người là các nhà khoa học và nhân viên nghiên cứu. Họ không cầm vũ khí thì cầm máy móc thiết bị, rời khỏi chỗ đậu của phi thuyền, đi theo khe nứt dưới lòng đất hướng về phía trước.
Không thể không nói, tuy vị trí kết thúc bước nhảy không gian của tàu Noah số 1 không được tốt lắm, không ngờ lại xuất hiện ở bên trong của tinh cầu, nhưng theo tình hình trước mắt thì đã là một niềm vui ngoài ý muốn.
Thứ nhất là không xuất hiện ở sâu cả ngàn cả vạn mét dưới lòng đất của tinh cầu, nếu không chỉ bằng áp suất nhiệt độ cao của nơi đó cũng đủ khiến tàu Tàu Noah số 1 nát nhừ.
Thứ hai là dưới lòng đất của tinh cầu này có hang động rất lớn, và rất nhiều khe nứt đi thông lên trên bề mặt tinh cầu. Hơn nữa, còn không phải là dạng dốc vuông góc, mà theo dạng thoai thoải, bình hành với nhau. Nên dù tàu Noah số 1 có không bay được lên trên mặt đất, thì nhân viên trong tàu cũng có thể dùng các khe nứt này để đi lên. Đây thật sự là một niềm vui ngoài ý muốn.
Tiểu đội này là đội tiền trạm của Tàu Noah số 1. Thật ra, nếu không phải trên tàu Noah số 1 hiện giờ có rất nhiều việc phải làm, nên không thể cho quá nhiều binh sĩ đi ra, rất có khả năng sẽ có hơn hai ngàn nhà khoa học đã rời khỏi Tàu Noah số 1, đi lên mặt đất của tinh cầu Eden này.
Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên nhân loại rời khỏi địa cầu đi đến một hành tinh khác (mặt trăng không tính, vì nó thuộc về vệ tinh), hơn nữa còn là một hành tinh có sự sống. Đối với các nhà khoa học, đây là một sự mê hoặc cực lớn. Nếu không phải kỷ luật ở tàu Noah số 1 quá nghiêm, thì tiểu đội đi tiền trạm này sẽ không chỉ có hơn hai trăm người.
"Trọng lực nặng hơn Trái Đất 0,12 gram, về cơ bản là không lớn lắm, nhưng mà nhiệt độ thì hơi cao, đã tới ba mươi sáu độ rồi. Theo vị trí kinh độ và vĩ độ của chúng ta, chỗ này hẳn là thuộc khu vực ôn đới, sao lại có nhiệt độ cao như vậy?" Một nhà khoa học cầm thiết bị trên tay, vô cùng khó hiểu hỏi.
Nhà khoa học ở bên cạnh đáp: "Có gì đâu mà kỳ. Tinh cầu này có hàm lượng CO2 dày hơn Trái Đất hai lần, đây chính là hiệu ứng nhà kính cực kỳ nghiêm trọng rồi, nên nhiệt độ cao là dễ hiểu thôi. Xem ra việc chúng ta cần làm nhiều lắm, để cải tạo hoàn cảnh của tinh cầu này, chúng ta cần phải..."
Những nhà khoa học bắt đầu thảo luận với nhau, làm sao cải tạo tinh cầu vân vân. Trong lòng họ tràn đầy mong đợi. Bởi vì ngành học và lĩnh vực của họ khác nhau, đến giờ họ vẫn còn chưa bắt đầu nghiên cứu, nhưng mà dự kiến trong thời gian tới, hơn nữa là chắc chỉ trong thời gian ngắn nữa, bọn họ sẽ bắt đầu tiến hành nghiên cứu. Một tinh cầu mới, một môi trường nghiên cứu hoàn toàn... oa, thật sự là... Quá tuyệt vời!
Đột nhiên, đúng lúc này có một bóng đen xuất hiện. Mọi người chỉ kịp nhìn thấy một góc của nó, các quân nhân lập tức giương súng lên nhắm ra xung quanh. Nhưng bóng đen kia lại cứ như ảo giác, mọi người cơ bản là không nhìn ra được trong lòng đất tối tăm xung quanh có vật gì tồn tại hay không, ngoài một số cây cột đá rất to ở phía xa.
Ngay khi mọi người dần dần bình tĩnh lại, thì chợt vang lên một tiếng kêu to. Ai nấy vội vã nhìn về phía ấy, thì chỉ còn nhìn thấy ở đó có một nửa cơ thể, xung quanh có mấy người ngã ngồi dưới đất, chỉ vào nửa cơ thể còn sót lại kia mà kêu to.
"Phòng ngự! Mở đèn chiếu sáng! Bắn về phía khả nghi!"
Sĩ quan chỉ huy trong đội binh sĩ lập tức hét to. Các thiết bị chiếu sáng trong đội ngũ cùng bật lên, nền đất tối đen xung quanh lập tức sáng lên như ban ngày, đồng thời, các binh sĩ cũng nổ súng về phía những chỗ âm u ở xung quanh.
Đạn bắn vào nham thạch và cột đá, tóe ra tia lửa, một số cột đá nhỏ bị bắn sụp cả xuống.
Trong cơn mưa bắn phá, mấy bóng đen từ sau những cây cột đá lóe lên bay ra, để lại một nửa thi thể còn đang chảy máu. Ngoài thi thể vẫn còn đồ du hành vũ trụ, nhưng thi thể đã bị ăn sống đi khá nhiều.
Những bóng đen kia là một loại quái vật dạng giáp xác cao hơn hai thước, ngang cũng chừng hai thước, hai cái chân trước cực lớn, bắp đùi tráng kiện. Loài sinh vật này rõ ràng là di chuyển theo dạng đứng thẳng chạy nhanh Nếu không phải hình thể của nó kỳ kỳ, cộng với khuôn mặt dữ tợn nhìn như một dạng côn trùng, thì cơ bản loại sinh vật này trông rất tương tự với loài người.
Sau khi chúng xuất hiện, tất cả hỏa lực đều tập trung hướng thẳng vào chúng nó. Nhưng đáng sợ thay, đạn bắn vào chúng lại tóe ra tia lửa, không ngờ đạn súng lại không bắn thủng được lớp vỏ giáp xác bên ngoài của chúng. Hơn nữa, tốc độ của đám quái này cực nhanh, khi chúng chạy cơ hồ là không hề nhìn thấy thân ảnh, nên chỉ sau mấy giấy, chúng đã xông vào trong toán binh sĩ. Các binh sĩ lập tức bị xé ra làm hai, nhưng ngay lúc này, cuối cùng cũng có hai con bị đạn bắn thủng vỏ, sau đó bị đạn bắn thành mảnh nhỏ.