Quá trình kiểm tra thân thể của Diêu Nguyên diễn ra rất nhanh chóng nhưng phải đợi một lát mới có kết quả. Còn bây giờ đã sắp đến lúc hắn nói chuyện với toàn bộ mọi người trên phi thuyền.
Diêu Nguyên điểm lại trong đầu những điều cần nói, rồi dùng giọng tiếng Anh nói vào thiết bị liên lạc:
"Chào mọi người, ta là thiếu tá Diêu Nguyên, hạm trưởng hiện thời của phi thuyền."
"Vô cùng xin lỗi vì đã làm cho mọi người sợ hãi trong hai ngày qua, ta xin chân thành cảm ơn mọi người, đúng vậy, không phải là xin lỗi mà là cảm ơn, bởi vì... hai ngày trước, có rất nhiều người đột nhiên sốt cao rồi hôn mê, vì chuyện này nên Thượng Úy Vương Quang Chính, hạm trưởng tạm thời lúc ấy đã ban hành lệnh giới nghiêm trên phi thuyền."
"Đó là trách nhiệm của hạm trưởng nên rất cần sự phối hợp của các vị, bởi vì nếu không nhanh chóng cách ly người bệnh thì bệnh dịch sẽ rất dễ lây lan, dẫn đến nguy hiểm chết người, vì thế ta cho rằng mệnh lệnh của Thượng Úy Vương Quang Chính là vô cùng chính xác, điều này không cần thiết phải xin lỗi."
"Nhờ các vị vẫn giữ kỷ luật nghiêm minh nên lệnh giới nghiêm mới có thể thực hiện một cách tốt đẹp. Mặc dù nó sẽ hạn chế sự tự do của thân nhân người bệnh, nhưng đó là biện pháp cần thiết để bảo vệ an toàn cho mọi người, đó là lí do ta muốn cảm ơn."
Diêu Nguyên dừng lại suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
"Đúng vậy, các vị không hề nghe lầm. Người tuyên bố lệnh giới nghiêm là hạm trưởng tạm thời Vương Quang Chính, vì lúc đó ta cũng xuất hiện triệu chứng sốt cao và hôn mê nên đã bị cách ly. Một số thân nhân của các vị đã xuất hiện triệu chứng nên bắt buộc phải bị cách ly giống như ta, nếu các vị biết có người xuất hiện triệu chứng nhưng chưa bị cách ly thì nên báo ngay cho những quân nhân đang ở gần đó. Đây không phải là trại tập trung để giết hại bệnh nhân mà là nơi điều trị cho họ, ngay cả ta cũng ở chỗ này, vậy các vị còn lo lắng gì nữa?"
"Ta biết trong lòng các vị rất sợ, nói thật, ta còn sợ hơn các vị rất nhiều. Sợ hãi vì đang ở ngoài vũ trụ mênh mông mù mịt, nhìn qua cửa kính chỉ thấy một màu đen như mực, không có rừng cây, không có biển rộng, không có bầu trời... nhân loại chúng ta quá nhỏ bé, không thể dùng lời nói để hình dung được, vì thế nên chúng ta luôn sợ hãi..."
"Nhưng mà...!"
Giọng nói của Diêu Nguyên càng lúc càng lớn:
"Nhưng sợ hãi không phải là lý do để chúng ta tuyệt vọng, buông xuôi tất cả! Loài người chúng ta, cho dù chỉ còn lại mười hai vạn người, cho dù có ở trong vũ trụ thì chúng ta vẫn có thể sống sót! Bởi vì chúng ta là hi vọng, là mầm móng truyền thừa của loài người!"
"Mỗi người ở đây, mặc kệ trước kia ngươi là khoa học gia, học giả, kỹ thuật viên, quân nhân hay là thành phần trí thức bình thường, thậm chí là kẻ lừa đảo... ta không quan tâm! Con người trong quá khứ của các ngươi đã chết trên Trái Đất rồi, nếu đã ở trên phi thuyền thì chúng ta chỉ có một con đường để đi. Chúng ta phải đoàn kết để tiếp tục sống sót, vì sự truyền thừa của loài người, hãy phấn đấu vì điều đó!"
"Bắt đầu từ ngày mai mọi việc sẽ trở lại như trước. Đói thì đi ăn cơm, khát thì đi uống nước, lều bạt dơ thì làm vệ sinh sạch sẽ...Trong một tháng tới chúng ta sẽ mở lại các con phố trên quảng trường, sẽ có các phương tiện giải trí đơn giản, cũng sẽ mở một số phòng máy tính lớn, mọi người sẽ được phép lên mạng Internet một tiếng mỗi ngày, đồng thời cứ ba ngày sẽ được tắm vòi sen một lần, có thể xem xét đổi thành hai ngày một lần, mỗi tuần sẽ được phát xà phòng tắm. Trong thời gian ba tháng đến nửa năm chúng ta sẽ từ từ khôi phục lại cuộc sống ở thời kỳ văn minh, ví dụ như các hoạt động trao đổi vật phẩm, nói đơn giản là sẽ phát hành tiền. Tiền này sẽ được phát cho những người thực hiện nhiệm vụ trên phi thuyền, từ đó có thể đổi được các thứ khác như: thức ăn phong phú hơn, có thời gian lên mạng nhiều hơn, có nhiều loại xà phòng để tắm...nếu đạt được các chức danh như người làm việc chăm chỉ...sẽ cơ hội đi khắp sáu tầng của phi thuyền, thấy được màu xanh của thiên nhiên."
Diêu Nguyên từ từ nói ra kế hoạch của hắn:
"Tương lai của chúng ta vẫn tràn đầy hi vọng, tại sao chúng ta lại phải tuyệt vọng, nếu không vì mình thì cũng vì con cháu của chúng ta, đúng không? Trong mười hai vạn người có tới gần một vạn trẻ nhỏ, cả nam lẫn nữ, bọn trẻ là tương lai tươi sáng mà chúng ta cần phải bảo vệ."
"Mỗi người hãy tự ngẫm lại xem mình có sở trường và kiến thức chuyên môn về lĩnh vực gì.Trong nửa năm tới ta sẽ cho các vị những chức vụ thích hợp như: giáo viên, nghệ sĩ, người phụ trách công tác xã hội... Một tháng sau chúng ta sẽ tuyển dụng thêm 1500 binh sĩ, 1200 người trong đó có độ tuổi từ mười tám đến hai tám, 300 người còn lại sẽ được đào tạo thành quân y, hộ sĩ...Không cần lo lắng chuyện thất nghiệp, đây là phi thuyền vũ trụ, các vị là chủ nhân đích thực của quốc gia này. Hãy chọn công việc mà mình am hiểu nhất để nhận chức vị và chế độ tiền lương thích hợp, hơn nữa nếu là nhân viên làm việc cho chính phủ liên tục một năm, hoặc có những cống hiến đặc biệt thì sẽ được phép mang người thân vào ở trong khu dân cư, được ở trong những căn phòng có đầy đủ tiện nghi như toilet, nhà bếp... một ngôi nhà đích thực."
"Vì thế, hãy cố lên, các vị, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tương lai đầy thử thách này!"
Bài phát biểu của Diêu Nguyên đã chấm dứt, một mặt giải thích việc tại sao lại có lệnh giới nghiêm...Phương diện khác cố gắng phổ biến kế hoạch về cuộc sống tương lai trên phi thuyền, hắn đã làm hết những gì có thể rồi, dù sao thì hắn cũng không phải là chính trị gia...
"Phù, hi vọng nguy cơ lần này sẽ trôi qua êm đẹp, nhưng mà nguy cơ thì vẫn là nguy cơ, đằng sau nguy hiểm chính là cơ hội, nói không chừng nguy cơ lần này có thể giúp chúng ta loại bỏ sự phân biệt chủng tộc trên phi thuyền và sự lo lắng trong lòng dân chúng, quả nhiên a, hi vọng, hi vọng mới là quan trọng nhất..."
Diêu Nguyên nhỏ giọng lầm bầm, hồi lâu sau mới nói với những khoa học gia chuyên nghiên cứu về virus bên cạnh:
"Các vị hãy mau chóng hoàn thành báo cáo về tình trạng thân thể ta, đồng thời cách ly hoàn toàn nơi này, bao gồm cả ta nữa. Nếu xác nhận không có virus xuất hiện, hơn nữa nếu đem mẫu máu của ta tiêm vào các loài động vật khác mà không có triệu chứng bất thường gì, sau khi cách ly một tháng sẽ cho toàn bộ bệnh nhân về với gia đình."
"Một tháng sau, cũng gần đến hành tinh kia rồi, từ giờ đến đó phải chuẩn bị cho việc đổ bộ, cứ như vậy, hi vọng chúng ta có đủ thời gian..."
Trong lúc nói chuyện, Diêu Nguyên đã chìm vào giấc ngủ...
Bầu không khi bên trong phi thuyền kể từ sau bài phát biểu của Diêu Nguyên đã từ từ chuyển biến tốt đẹp, thậm chí còn tốt hơn trước kia. Mọi người kể từ khi lên phi thuyền đều mang tâm trạng lo lắng bất an, nhưng qua lệnh giới nghiêm lần này đã thấy được chính phủ giữ gìn trật tự rất nghiêm khắc, họ đã chịu nhiều đau khổ trong suốt thời gian hỗn loạn trên Trái Đất, tuy sự trật tự nghiêm khắc này hạn chế tự do của bọn họ nhưng mục đích của nó là để đảm bảo an toàn. Thật ra vấn đề mà họ lo nhất là phi thuyền xảy ra hỗn loạn, hiện giờ nhìn thấy mọi việc đã trở lại bình thường thì họ cũng an tâm.
Hơn nữa đúng như Diêu Nguyên nói, hi vọng còn quan trọng hơn những thứ khác nhiều, Diêu Nguyên đã mang đến cho họ hi vọng, niềm hi vọng về một tương lai tươi sáng...
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, một ngày rồi hai ngày...
Thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh sau khi trải qua cơn sốt cao thì bắt đầu từ từ tỉnh dậy, sau đó đến lượt Trương Hằng và hơn tám mươi nam nữ...Tổng cộng có hơn năm trăm người sốt cao rồi hôn mê, nhưng chỉ có một trăm lẻ hai người sống sót, thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh nếu tính cả Diêu Nguyên thì có mười ba người, tính luôn Trương Hằng nữa thì trong năm trăm người chỉ sống sót được có một trăm lẻ hai người, tỉ lệ tử vong đã vượt hơn 80%, nhưng không hề tìm được bất kỳ mẫu virus nào, hơn nữa khi tỉnh lại thì không ai có dấu hiệu sinh bệnh, cũng không có dấu hiệu lây lan cho người khác.
Đột nhiên xuất hiện dịch bệnh rồi lại kết thúc đột ngột, tỉ lệ tử vong vượt hơn 80%, việc này cho thấy...Vũ trụ còn huyền bí và kinh khủng hơn sự tưởng tượng của nhân loại.
Có nhà khoa học suy đoán là do tia vũ trụ, có nhà khoa học thì suy đoán đó là tác dụng phụ của bước nhảy không gian, cũng có nhà khoa học nghi ngờ là do một loại virus kiểu mới gây nên... nhưng tất cả đều chỉ là suy đoán mà không có bằng chứng cụ thể, một trăm lẻ hai người sống sót cũng không có dấu hiệu tái phát.
Việc này được máy chủ của phi thuyền lưu lại với tên gọi là sự kiện virus thần bí, không lâu sau đã tạo ra một cơn chấn động, qua đó mọi người mới biết được, thì ra trình độ y tế của loài người đã thụt lùi một cách nghiêm trọng, hơn năm trăm tân nhân loại mà chỉ sống sót hơn một trăm lẻ hai người...
Trương Hằng đi ra khỏi phòng cách ly, hít một hơi thật sâu, mặc dù cũng là không khí tinh lọc bên trong phi thuyền nhưng cảm giác này lại khiến cho hắn vô cùng thoải mái, trời ạ, rốt cuộc cũng được tự do rồi, tất cả sinh hoạt trong một tháng đều phải ở trong căn phòng nhỏ đó, có trời mới biết hắn thống khổ thế nào, còn khổ gấp vạn lần việc cai nghiện lúc trước...Ách, chắc chỉ khoảng ngàn lần hay trăm lần thôi, sự thống khổ trong lúc cai nghiện còn xa mới bằng chuyện này.
Trương Hằng vươn vai hít thở xong, vừa xoay người lại đã thấy Hắc Thiết và các đội viên khác trong tiểu đội Hắc Tinh, bọn họ đều hớn hở cười một cách xấu xa nhìn Trương Hằng, thấy thế hắn khẽ rùng mình, rồi lập tức thấy được ba mỹ nữ đứng sau họ, cô bé có vóc người thon thả hay xấu hổ là La Miêu Miêu, cô gái đang mỉm cười là Bạch Ngưng Tuyết, còn một cô không biết lấy đâu ra quyển sách vừa đọc vừa đi về phía trước chính là Ba Lệ.
Trương Hằng trong lúc nhất thời không biết nên chào hỏi như thế nào, gãi gãi đầu nói:
"Ha ha, chờ có lâu không, ta vừa được tự do nên không nhịn được hơi cao hứng một chút, ha ha ha..."
Hai cô gái kia còn chưa kịp nói gì Ba Lệ đã đi tới trước mặt hắn, nói:
"Được rồi, ta thấy rồi, giờ ta về đây."
Nói xong nàng vừa nhìn vào cuốn sách trên tay vừa xoay người trở về.
Bạch Ngưng Tuyết vội vàng nắm áo Ba Lệ kéo nàng quay lại rồi mới nhìn Trương Hằng, áy náy nói:
"Xin lỗi, tính tình của cô ấy là vậy đó. Vài ngày trước còn nhốt mình trong phòng đến bốn năm ngày liền, không biết cổ đi ăn cơm vào lúc nào nữa, chắc là mê đọc sách đến nỗi quên hết mọi thứ rồi...Ách, Trương Hằng, chúng tôi đến đây cảm ơn anh, cám ơn anh đã quan tâm, nhờ có anh mà chúng tôi mới có thể ở trong một căn phòng tại lầu năm. Sau này chúng tôi mới biết dân chúng bình thường chỉ có thể ở ba tầng đầu, hơn nữa đều ở trong lều trại...Cảm ơn anh."
La Miêu Miêu bên cạnh cũng cúi đầu nhỏ giọng nói:
"Trương...Trương Hằng...Cám ơn anh."
Mặt nàng càng lúc càng đỏ hồng, cứ cúi gầm đầu xuống.
Trương Hằng cũng bối rối, hắn không biết nên nói cái gì mới ổn, cũng may lúc này Hắc Thiết đã đi tới vỗ mạnh vào vai Trương Hằng một cái, cười ha ha nói:
"Không tệ, kỹ thuật tán gái của tiểu tử ngươi quả nhiên lợi hại, thật không hổ danh trước đây là con nhà giàu, hoa hoa công tử, ha ha ha!"
Trương Hằng nghe vậy chỉ biết cười khổ, nhưng những lời tiếp theo của Hắc Thiết làm cho hắn giật mình, nụ cười trên môi cũng biết mất.
Hắc Thiết nói:
"Hạm trưởng ra lệnh, Trương Hằng lập tức thăng chức làm Hạ úy, trở thành đội viên trong đội Hắc Tinh, chức vụ là binh lính chuyên về kỹ thuật máy tính, theo tiểu đội tác chiến..."
Trương Hằng lập tức trở về tư thế nghiêm, lớn tiếng nói:
"Rõ, thưa trưởng quan, sẵn sàng chờ lệnh."
Hắc Thiết cười nói:
"Được rồi, không cần phải nghiêm túc như vậy, dù sao thì lão đội trưởng cũng không có ở đây...Trương Hằng, bây giờ ngươi phải bắt đầu tham gia huấn luyện các kỹ năng về súng ống, ngươi tối đa chỉ có thời gian năm ngày thôi, ít nhất cũng phải học được cách sử dụng súng..."
"Cái gì?"
Trương Hằng kinh ngạc nói:
"Có chuyện gì sao? Tại sao ta chỉ có năm ngày...?"
"Bởi vì lão đội trưởng đã quyết định nhóm bộ đội đầu tiên đổ bộ lên hành tinh chính là tiểu đội Hắc Tinh, chúng ta sẽ là những người tiên phong...năm ngày sau, chúng ta sẽ là nhóm quân đội loài người đầu tiên đặt chân lên hành tinh xa lạ kia!"