"Ngươi..."
Ngọc Hải kinh ngạc giật nảy mình, không hiểu vì sao cẩu nô tài mình nuôi dưỡng đột ngột dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy.
Trong lúc Ngọc Hải đang định phản kháng, bất chợt cảm thấy toàn thân bị cứng lại trong thoáng chốc, dường như Linh Hồn và cơ thể không còn liên quan gì đến nhau.
"Ngươi cái gì mà ngươi? Định Hồn!"
Lạc Nam cười lạnh một tiếng, ở khoảng cách gần đem Định Hồn triển khai, Ngọc Hải lập tức bị định trụ trong khoảnh khắc.
Nhân cơ hội này, Lạc Nam không nói hai lời đem hắn thu vào Linh Giới Châu, mà thân ảnh Lạc Nam cũng theo đó biến mất...
Bên trong Linh Giới Châu...
Dưới mệnh lệnh của Lạc Nam, Linh Giới Châu nhanh chóng dùng lực lượng không gian của mình ép chặt toàn thân Ngọc Hải.
"Nơi này là?"
Ngọc Hải kinh ngạc trợn tròn mắt, có quá nhiều kích thích diễn ra trong một lần khiến hắn có chút mất bình tĩnh.
"Hàn Lĩnh" theo đó sắc mặt lạnh lùng xuất hiện trước mặt.
Trong lúc Ngọc Hải còn đang khiếp sợ, vô tận Đế Diễm và Kiếp Lôi bùng phát tại đầu nắm tay, vạn thú rít gào...Cuồng Thú Quyền xuất kích.
Không chút lưu tình, một quyền của Lạc Nam nện thẳng mà đến...
"Ngươi dám?" Ngọc Hải biến sắc, muốn ra sức chống cự...lại phát hiện toàn thân hắn bị không gian nơi này cản trở, rõ ràng là đang ở sân nhà của đối thủ, quá khó để động đậy.
ĐÙNG...
Cuồng Thú Quyền hung hăng nện vào lồng ngực Ngọc Hải, cánh tay Lạc Nam vô tình xuyên thấu mà qua, thủng lấy cơ thể Ngọc Hải...
Máu tươi sắp văng tung tóe, lại bị Đế Diễm vô tình đốt thành hư vô...
"Phốc..."
Ngọc Hải ánh mắt oán độc nhìn lấy Lạc Nam, miệng không ngừng phun máu, đau đớn khiến hắn quên đi cả sợ hãi...
"Ngươi...rốt cuộc...là ai?"
Khó khăn mở miệng, Ngọc Hải âm thanh như lệ quỷ đến từ địa ngục, hắn đã nhìn ra...kẻ trước mặt tuyệt đối không thể là Hàn Lĩnh được.
Trong ánh mắt trợn trừng của hắn...diện mạo của "Hàn Lĩnh" bất chợt nảy sinh biến hóa.
Một dung mạo anh tuấn pha lẫn tà dị khiến Ngọc Hải cũng phải ghen tị xuất hiện...
Đồng tử Ngọc Hải co rút lại, một cảm giác khó tin dâng lên đỉnh đầu khiến hắn phải bật thốt lên: "Là ngươi?!"
"Chính là ta...tên thổ dân bị ngươi không để vào mắt đây!" Lạc Nam ung dung cười, nụ cười pha lẫn một chút dữ tợn.
Linh Giới Châu là nhà của hắn và chúng nữ, một nam tử từng được tiến vào duy nhất chính là Huyết Quân, bất quá sau đó cũng bị Lạc Nam lập tức giết chết để ngăn cản không để Huyết Châu trong người hắn phát nổ.
Lạc Nam từng nghĩ cả đời sẽ không để kẻ nào khác tiến vào, nhưng lần này không thể không ngoại lệ...
Ngọc Hải là thiếu chủ của Ngọc Tiên Môn, tu vi chính là Ất Tiên Hậu Kỳ, không thể dễ dàng khống chế bằng Hồn Lực ngay lập tức như Hàn Lĩnh...
Nếu ở bên ngoài cùng Ngọc Hải phát sinh xung đột, chỉ sợ một chút động tĩnh nhỏ cũng gây nên cao tầng Ngọc Tiên Môn phát giác, khi đó Lạc Nam sẽ lâm vào hiểm cảnh.
Mà Ngọc Hải là con trai của Ngọc Tiên Môn Môn Chủ, trên thân có thủ đoạn liên kết với phụ thân hắn, chính là nhân vật Ngọc Tiên Viên Mãn cấp cường giả.
Nếu ra tay giết chết Ngọc Hải, nhất định sẽ bị phụ thân của tên này lập tức cảm ứng được.
Vì thế sau khi cân nhắc các kế hoạch một cách kỹ lưỡng...Lạc Nam nghĩ ra chỉ có một phương án mạo hiểm duy nhất...
Hắn sử dụng Mặt Nạ Thiên Diện hóa thành bộ dạng chó săn của Ngọc Hải là Hàn Lĩnh, tiếp cận với Ngọc Hải...nhân lúc tên này chủ quan thi triển Định Hồn rồi bắt vào Linh Giới Châu...khi đó quyền chủ động sẽ toàn diện thuộc về Lạc Nam.
Bởi vì Linh Giới Châu chính là sân nhà của hắn, đẳng cấp của nó đã là Vương Cấp Trung Phẩm Pháp Bảo sau khi dung nhập Tâm Tiên Tiểu Giới từ lần trước...Ngọc Hải chỉ là một tên Ất Tiên bị bắt vào, không thể nghi ngờ chính là cá nằm trên thớt.
Còn kiện pháp bảo không gian có thể chứa người sống đang chứa Hàn Lĩnh kia lại không đủ khả năng để trấn áp Ngọc Hải.
Để thực hiện kế hoạch này, Lạc Nam buộc phải phá lệ để tên khốn kiếp này vào Linh Giới Châu, làm ô nhiễm bầu không khí.
Huống hồ...Ngọc Hải có thể bị giam cầm, nhưng Lạc Nam lại không thể giết chết hắn...để tránh phụ thân của tên này phát giác.
Trong tình huống này...Lạc Nam đã không còn lựa chọn nào khác, nếu không lập tức bắt nhốt Ngọc Hải, hắn sẽ liên tục gặp các phiền phức không đáng có từ Ngọc Tiên Môn.
Đương nhiên, Ngọc Hải cũng không may mắn được chứng kiến toàn cảnh bên trong Linh Giới Châu, bởi vì Lạc Nam chỉ đem hắn vây nhốt tại một gốc Không gian cực nhỏ mà thôi.
"Ngươi...ngươi rốt cuộc là ai? Một thổ dân ở hạ giới không thể có nhiều thủ đoạn như vậy?" Ngọc Hải nhìn Đế Diễm vẫn đang liên tục thiêu đốt lòng ngực mình, hắn cố ra vẻ kiên cường mở miệng chất vấn.
"Dường như ngươi vẫn không nhận ra mình đang là tù nhân?" Lạc Nam thong thả nhếch miệng, Dị Hỏa top Phần Lực Thiêu Linh Hỏa thiêu đốt lên, trùm lấy cơ thể của Ngọc Hải.
Vù vù vù...
Khi ngọn lửa này bùng cháy, Ngọc Hải sắc mặt đại biến phát hiện Tiên Lực trong cơ thể mình điên cuồng bị bóc hơi, khiến lực lượng của hắn ngày một yếu bớt...
Chưa dừng lại ở đó, Huyết Cốt Cơ Viêm cũng bùng cháy mà ra, trực tiếp thiêu đốt vào tận máu huyết bên trong cơ thể của Ngọc Hải, đem phần lớn máu của hắn thiêu trụi, chỉ thoáng chốc chỉ chừa lại một phần nhỏ, khiến Ngọc Hải nhìn qua y hệ một bộ thây khô.
"Ngươi muốn làm gì?" Ngọc Hải rít gào như dã thú, muốn phản kháng nhưng chỉ có thể bất lực hứng chịu tra tấn.
"Ngươi không phải oai phong lắm sao? ở trước mặt toàn tông muốn đoạt mạng ta? chỉ vì con mẹ nó nữ nhân của ngươi từng theo đuổi ta?" Lạc Nam cười lạnh, vô tận Hồn Lực triển khai ra ngoài.
Xiềng Xích Linh Hồn nhanh chóng thò ra, xuyên thủng trán của Ngọc Hải, siết chặt lấy Linh Hồn của hắn...
"AAAAAAAAA"
Ngọc Hải thê lương thảm thiết gầm rú lên, đau đớn thể xác hắn còn miễn cưỡng chống được, nhưng đứng trước đau đớn Linh Hồn, chỉ có thể bất lực gầm rống, hận không thể lập tức đi chết...
"Hồn Tu...kẻ này còn là Hồn Tu? Mình đắc tội với nhân vật gì thế này?" Ngọc Hải vừa sợ vừa giận, trong lòng sinh ra vô vàn hối hận.
Lạc Nam biểu hiện các loại thủ đoạn so với phụ thân của hắn còn kinh khủng hơn, Ngọc Hải rốt cuộc hiểu lần này mình chọc phải tấm sắt.
Từ đầu đến cuối Lạc Nam luôn biểu hiện thái độ ngông nghênh bình thản khiến Ngọc Hải cực kỳ khó chịu.
Một tên thổ dân dựa vào đâu kiêu ngạo như thế trước mặt hắn?
Hắn nào đâu biết rằng, thổ dân trong mắt mình lại ẩn tàng sâu đến như vậy...toàn bộ Ngọc Tiên Môn như đám ngu ngốc bị dắt mũi.
Kẻ bọn hắn không để vào mắt nhất, lại là kẻ nguy hiểm nhất.
Lạc Nam nhìn thấy tên này biểu lộ kém cõi như vậy cũng có chút thất vọng lắc đầu...thiếu chủ của Ngọc Cấp thế lực xem ra cũng chỉ có thế.
"Loại mặt hàng Ất Tiên như ngươi...ta lấy tu vi Chân Tiên cũng có thể bóp chết như bóp một con kiến!" Lạc Nam nhìn Ngọc Hải, nhổ nước bọt mở miệng:
"Bất quá đáng tiếc...ngươi có cái môn phái rác rưởi này chống lưng khiến ta không thể công khai làm như vậy, bắt ngươi vào nơi này, bí mật tra tấn ngươi đối với ta chính là sỉ nhục!"
"Phốc!"
Ngọc Hải bị lời nói của Lạc Nam làm cho tức đến phát rung, một lần nữa phun máu.
Câu này vốn nên là hắn nói mới đúng...vậy mà giờ đây khi Lạc Nam mở miệng, hắn á khẩu không phản bác được.
Đúng...với thực lực và thủ đoạn mà Lạc Nam biểu hiện ra, giết một Ất Tiên như hắn không quá khó khăn, hắn còn sống đến giờ này...chẳng qua vì Lạc Nam e ngại Ngọc Tiên Môn phát hiện mà thôi.
Ngọc Hải càng nghĩ càng cảm thấy thê lương, uổng cho mình tự cao tự đại, thì ra ở trong mắt người ta ngay cả cái rắm cũng không bằng, tất cả đều là nhờ Môn Phái chống lưng.
Mặc dù chán chường, nhưng Ngọc Hải không phải kẻ ngu...hắn sẽ không vì một lần thất bại mà muốn tự vẫn hay làm chuyện ngu xuẩn, trái lại trừng mắt nhìn Lạc Nam uy hiếp nói:
"Ngươi...biết ta có phụ thân và Ngọc Tiên Môn chống lưng còn không mau thả ta ra? Nếu để bọn hắn phát hiện ta mất tích, ngươi xong đời!"
"Ha hả!" Lạc Nam lắc đầu cười: "Ngươi sẽ không mất tích, trái lại còn xuất hiện trước mặt bọn hắn một cách khỏe mạnh...!"
Trong tiếng hô hấp dồn dập của Ngọc Hải, Lạc Nam ở trước mặt hắn một lần nữa thay hình đổi dạng.
Từ khí chất...diện mạo, tu vi một Ngọc Hải hoàn chỉnh khác đã xuất hiện trước mặt Ngọc Hải, đang cười tủm tỉm nhìn hắn.
"Ngươi...ngươi là ma quỷ!" Ngọc Hải toàn thân không rét mà run nhìn chằm chằm "Ngọc Hải" đang đứng đối diện với mình.
Ngọc Hải không ngu ngốc, nhìn thấy cảnh tượng này...hắn đã hiểu quảng đời còn lại của mình sẽ vĩnh viễn bị giam cầm, mà Lạc Nam sẽ thế thân của hắn để làm thiếu chủ Ngọc Tiên Môn, hưởng thụ tất cả vinh hoa phú quý, hưởng thụ tất cả cung phụ mà lẽ ra phải thuộc về hắn.
"Phụ thân ta sẽ phát hiện ra ngươi giả mạo!" Ngọc Hải oán độc, trong lòng tìm một chút cảm giác hy vọng uy hiếp nói.
Lạc Nam gật gù cười hề hề: "Mặt Nạ Thiên Diện là hàng Tôn Cấp, trừ khi lão cẩu phụ thân của ngươi là Tiên Đế, bằng không có thể nhìn ra cái rắm của ta!"
"Tôn...Tôn Cấp!" Ngọc Hải càng hoảng sợ hét ầm lên.
Toàn bộ Lam Cực Tiên Tinh muốn tìm một kiện Vương Cấp hầu như không có...kẻ trước mặt này lại sử dụng mặt nạ Tôn Cấp?
Mình rốt cuộc trêu vào nhân vật khủng bố nào? Ngọc Hải một lần nữa tự hỏi lòng.
"Cặp mắt này của ngươi nhìn ta quá khó chịu!" Lạc Nam phát hiện Ngọc Hải nhìn chăm chăm vào mình, hắn thở dài một tiếng.
"Á"
Lại có tiếng hét thảm vang lên, hai mắt của Ngọc Hải rốt cuộc bị móc ra ngoài.
Chưa dừng lại ở đó...Lạc Nam đem tứ chi của hắn cắt đứt, Tước Hồn chiếm lấy Linh Hồn Bổn Nguyên.
Chỉ thoáng chốc, Ngọc Hải đã như sọ dừa nằm lăn lộn, hai tay hai chân mất sạch, đôi mắt bị chọc mù, Linh Hồn bị khống chế...muốn tự sát cũng không làm được.
Cái hắn còn lại chỉ là mạng chó hấp hối mà thôi.
Đây là cái giá khi chủ động tạo ân oán với một yêu nghiệt như Lạc Nam.
"À...Quên, còn một thứ!" Lạc Nam bất chợt vỗ vỗ trán, bàn tay đặt lên đỉnh đầu Ngọc Hải.
Hồn Lực điên cuồng tiến vào, xâm nhập toàn bộ Trí Nhớ của hắn...
"Thì ra là thế...!"
Chỉ thoáng chốc, khi Ngọc Hải gần như trở thành người thực vật, Lạc Nam rốt cuộc thu tay.
Hắn đem tất tần tật những Công Pháp, Vũ Kỹ của Ngọc Tiên Môn mà Ngọc Hải từng học qua ghi nhớ vào trong đầu.
Cũng đem tin tức về các loại Thiên Địa Dị Vật của Ngọc Tiên Môn chiếm lấy...
Điều này khiến Lạc Nam hài lòng vô cùng.
Bởi vì theo hắn được biết, Ngọc Tiên Môn có hai loại Thiên Địa Dị Vật, một loại Băng Hệ do Đại Trưởng Lão sử dụng, một loại Lôi Hệ do phụ thân của Ngọc Hải là Ngọc Tiên Môn Môn Chủ sử dụng.
Hai loại Dị Thuộc Tính, một Băng và một Lôi.
Ở trong mắt Lạc Nam lúc này, Băng Hệ chính là hàng cần nhất...khi tòa Băng Đỉnh trong đan điền của hắn vẫn chưa đủ năng lượng để tụ thành.
Bất quá Lạc Nam hiểu...mình muốn giết Đại Trưởng Lão và Ngọc Tiên Môn Môn Chủ để chiếm lấy hai loại Thiên Địa Dị Vật này không phải một sớm một chiều có thể làm được.
Bởi vì Định Hồn của hắn hầu như rất khó ảnh hưởng đến Ngọc Tiên, đẳng cấp đôi bên chênh lệch quá xa.
Huống hồ hai nhân vật này bình thường chỉ lo bế quan, trừ khi có chuyện quan trọng bọn hắn mới xuất hiện.
"Xem ra trong thời gian sắp tới...ta phải đội lốt Ngọc Hải làm việc rồi!"
Lạc Nam hài hước cười, lúc này mới đem Ngọc Hải chuyển dời vào pháp bảo có chứa Hàn Lĩnh, trả lại bầu không khí trong sạch cho Linh Giới Châu.
Ý niệm vừa động, thân thể Lạc Nam biến mất...
Vừa đến bên ngoài...
Lạc Nam đem Hàn Lĩnh phóng thích ra, dùng Hồn Lực đánh thức hắn...
"Thiếu Chủ?" Hàn Lĩnh nén cảm giác đau đầu, mở mắt giật bắn mình, bất quá sau đó cảm giác được không đúng...bởi vì hắn phát hiện mình có mối liên kết với người trước mặt thông qua Linh Hồn Bổn Nguyện, vội vàng rung giọng nói:
"Chủ nhân?"
Lời nói pha lẫn sự không dám tin, Hàn Lĩnh thật sự là hoảng sợ, không nghĩ đến trong thời gian ngắn...vị chủ nhân Lạc Nam này của mình đã chiếm cứ vai trò thiếu chủ Ngọc Tiên Môn rồi.
Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ một nhân vật quan trọng bậc nhất của Ngọc Tiên Môn hiện tại lại chính là kẻ thù đang nằm vùng, nếu không sớm ngày phát hiện...hậu quả sẽ hết sức khó lường.
Thậm chí kết cuộc cuối cùng là diệt môn.
Hàn Lĩnh càng nghĩ càng sợ, đối với Lạc Nam càng cung kính như gặp thần.
Hắn vô pháp tưởng tượng, phải sở hữu loại thủ đoạn gì...mới có thể thần không biết, quỷ không hay thay thế Ngọc Hải.
Phải biết thực lực của Ngọc Hải không phải dạng vừa a.
"Sắp tới ngươi nên đi cạnh ta, có rất nhiều chuyện của một thiếu chủ cần làm ta chưa nắm vững! hiểu ý ta chứ?" Lạc Nam ý vị thâm trường hỏi.
"Nô tài hiểu, nô tài sẽ cố gắng phối hợp và hỗ trợ...không để ai phát hiện ra thân phận thật sự của chủ nhân!" Hàn Lĩnh quỳ gồi.
"Còn gọi chủ nhân?" Lạc Nam sắc mặt lạnh lùng.
"Thiếu Chủ..." Hàn Lĩnh rùng mình.
Lạc Nam lúc này mới hài lòng, mở miệng cười hỏi:
"Tại Lam Cực Tiên Tinh này, có bao nhiêu thế lực sánh ngang và vượt qua Ngọc Tiên Môn chúng ta?"
Hàn Lĩnh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn dường như tưởng tượn ra Lạc Nam hỏi mấy chuyện này để làm gì.
Bất quá không dám chống cự, chỉ có thể nuốt nước bọt khô khóc nói:
"Bẩm thiếu chủ, sánh ngang với Ngọc Tiên Môn có hai đại tông môn khác lần lượt là Địa Tiên Môn và Thiên Tiên Môn, bọn hắn mỗi nhà cũng sở hữu một vị Ngọc Tiên Viên Mãn, tính luôn Ngọc Tiên Môn chúng ta...tại Lam Cực Tiên Tinh được xưng là tam đại tiên môn!"
Thấy Lạc Nam gật gù, Hàn Lĩnh nói tiếp: "Về phần thế lực vượt trên Tam Đại Tiên Môn chỉ có duy nhất một nhà, chính là Lam gia, sở hữu hai vị Lão Tổ có tu vi Ngọc Tiên Viên Mãn và một vị Lam gia chủ cũng là Ngọc Tiên Viên Mãn! Tổng cộng ba vị Ngọc Tiên Viên Mãn!"
"Lợi hại như vậy?" Lạc Nam có chút kinh ngạc, Lam gia sở hữu đến ba đại Ngọc Tiên, không thể xem thường a.
"Đúng vậy...nếu không phải Tam Đại Tiên Môn có quan hệ hữu hảo liên thủ, Lam gia từ lâu đã xưng bá Lam Cực Tiên Tinh rồi!" Hàn Lĩnh gật đầu.
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, bất chợt cười nói: "Chúng ta chuẩn bị đi!"
"Ực...đi đâu vậy thiếu chủ?" Hàn Lĩnh cảm giác có chút bất an.
"Đi chọc Lam gia!" Lạc Nam cười tà nói.
Nụ cười của hắn ở trong mắt Hàn Lĩnh chẳng khác nào ác ma...