Đồng tử trong mắt Lạc Nam và Chân Mật hơi co lại, vô thức lùi lại phía sau một bước.
Khi một vị Thần Đạo Cảnh khủng bố như Man Lực Tộc Trưởng muốn đồ vật của ngươi, dù ngươi là ai cũng sẽ cảm thấy áp lực.
Cũng may vừa rồi Man Lực Tộc Trưởng nói rõ kêu hai người ra giá, điều này chứng tỏ không thật sự muốn cướp mà là muốn thương lượng... cho nên Lạc Nam và Chân Mật cũng chưa đến mức phải quay đầu bỏ chạy.
Chân Mật mím môi lắc đầu, Lạc Nam bước lên một bước, nhẹ hít một hơi chắp tay nói:
"Với thân phận của ngài, chắc hẳn không quá cần đến một quả trứng của Thiên Địa Dị Chủng chứ?"
Bên dưới Thần Đạo, mọi sinh linh đều là con sâu cái kiến...
Dù Thiên Địa Dị Chủng như Thanh Thiên Trùng Ngưu có tiềm lực và lợi hại đến đâu đi chăng nữa, một khi chưa trở thành Thần Đạo Cảnh thì cũng vô nghĩa và không có giá trị.
Lạc Nam không cho rằng đường đường là tộc trưởng của Man Lực Thần Ngưu, Thần Đạo Cảnh cao cao tại thượng sẽ vì một quả trứng như thế mà tham lam.
Nếu thật sự như thế thì thật sự đánh giá quá thấp Thần Đạo Cảnh rồi.
"Ngươi nói không sai, Man Lực Thần Ngưu vốn là chủng tộc cường đại không thua kém bất kỳ yêu thú hay thiên địa sủng nhi nào..." Man Lực Tộc Trưởng trầm thấp nói:
"Nhưng trường hợp của Thanh Thiên Trùng Ngưu thì khác, bổn toạ cần đến nó."
"Tại sao?" Lạc Nam nghi hoặc.
Man Lực Tộc Trưởng im lặng như lâm vào tâm sự, ngược lại Đại Trưởng Lão lại chủ động mở miệng, thanh âm có chút đau xót:
"Bất kỳ thế lực nào cũng đều có kẻ thù, Man Lực Thần Ngưu kẻ thù lại càng nhiều hơn..."
"Năm đó tộc trưởng phu nhân hoài thai một đứa trẻ, vốn tưởng rằng hắn chính là tương lai của Man Ngưu Thần Tộc, là hậu đại duy nhất của tộc trưởng, kết quả bị kẻ gian bí mật thi triển Thần Đạo Nguyền Rủa giáng xuống, chết trong bụng mẹ."
"Tộc trưởng phu nhân đau bụng dữ dội, dù toàn tộc chúng ta đã dốc hết khả năng cũng không thể cứu vãn, cuối cùng chỉ hạ sinh ra được một giọt tinh huyết."
Lạc Nam cùng Chân Mật rùng mình, lại nghe Đại Trưởng Lão tiếp tục nói:
"Cũng vì chuyện đó mà phu nhân mắc phải tâm ma nghiêm trọng, muốn tìm mọi cách hồi sinh đứa nhỏ nhưng bất thành, cuối cùng ngủ sâu đến nay vẫn chưa tỉnh lại."
Hai người nghe xong nhất thời lâm vào trầm mặc, chuyện như thế xảy ra với một đứa trẻ vô tội còn trong bụng mẫu thân, quả thật khiến người đau lòng...
Thân là một người phụ thân, Lạc Nam xem như hiểu được ý đồ của Man Lực Tộc Trưởng, hắn dò hỏi:
"Các vị muốn thông qua Thanh Thiên Trùng Ngưu để đứa nhỏ của tộc trưởng sống lại theo một cách khác?"
"Không sai." Mấy vị trưởng lão đồng loạt gật đầu:
"Giọt máu kia vẫn còn tồn tại, hơn nữa cực kỳ tinh khiết... nếu để trứng của Thanh Thiên Trùng Ngưu hấp thụ, quả thật giống như đứa nhỏ của tộc trưởng được hồi sinh, hơn nữa còn trở thành Thanh Thiên Trùng Ngưu, thiên phú bất phàm."
"Vậy nên các vị cứ thoải mái ra giá, chỉ cần có thể đáp ứng, Man Lực Thần Ngưu không ngại giao ra."
Lạc Nam đưa mắt nhìn Chân Mật, lúc này hắn không tiện chen miệng vào bởi vì lý do của Man Lực Thần Ngưu rất là chính đáng.
Một Thần Đạo cấp chủng tộc sẽ không bịa ra những chuyện như thế chỉ để đạt được ý đồ.
Lúc này tuỳ thuộc vào quyền quyết định của Chân Mật, tin tưởng Man Lực Thần Ngưu Tộc cũng sẽ không để nàng chịu thiệt thòi, ngược lại nàng có thể dùng những thứ đổi được đi tìm mua một loại chiến thú khác.
Chân Mật lấy ra trứng của Thanh Thiên Trùng Ngưu đưa đến, thẳng thắng nói:
"Nếu nó đã hữu duyên như vậy với Man Lực Thần Ngưu, vậy thì ta thuận nước đẩy thuyền, cũng không cần giao dịch hay báo đáp gì cả."
Lời vừa nói ra, biểu lộ của Man Lực Tộc Trưởng và mấy người đều động dung.
"Tiểu cô nương, lời này của ngươi là sao?" Man Lực Tộc Trưởng trầm giọng nói:
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng tộc ta không trả nổi?"
Chân Mật lắc đầu, mỉm cười đáp: "Có thể trợ giúp tương lai của Man Lực Thần Ngưu Tộc, giải quyết được phiền não của Thần Đạo Cảnh như các vị đã là vinh hạnh vô cùng to lớn, ta cảm thấy vô cùng xứng đáng..."
"Huống hồ ta đã coi quả trứng này như một đồng bạn của mình, nó không phải là thứ nên xem như hàng hoá mà giao dịch."
Lạc Nam tán thưởng nhìn lấy Chân Mật, không ngờ nữ nhân phóng khoáng thoải mái này lại có được một trái tim ấm áp đến như vậy.
Nhớ lại khi nàng gặp khốn cảnh, Khương Lê tạm gác ân oán cá nhân mà giúp đỡ nàng, hiện tại Chân Mật lại không nhân cơ hội thu lấy lợi ích to lớn, ngược lại làm theo bản tâm, lựa chọn hành động theo con tim mách bảo.
Chẳng trách hai nữ nhân sau khi hiểu nhau hơn đã có thể trở thành bằng hữu, các nàng đều có một tấm lòng nghĩa khí, so với một số bậc nam tử đại trượng phu còn hơn thế...
Man Lực Tộc Trưởng thân ảnh biến mất.
Chỉ trong chớp nhoáng, ông ta đã quay trở lại, trên tay cầm một chiếc bình trong suốt, bên trong lại có một giọt máu tinh khiết đang nhảy nhót vô cùng sinh động.
Sắc mặt Lạc Nam ngưng trọng, hắn có thể cảm giác được lực lượng cường đại ẩn chứa bên trong giọt máu này, rất là táo bạo, vượt xa bất cứ loại huyết mạch nào hắn từng chứng kiến.
Mà như cảm ứng được, quả trứng Thanh Thiên Trùng Ngưu lúc này càng phát ra rung động dữ dội... giọt máu bên trong bình cũng đang kích động nhảy nhót với tốc độ nhanh hơn.
"Xem ra bọn hắn quả thật là hữu duyên." Chân Mật nhẹ nhõm nở nụ cười.
Lạc Nam thoáng chốc ngẩn ngơ, nụ cười này rất khác bình thường... đó là một loại cảm giác lương thiện và hạnh phúc bộc phát từ nội tâm, một vẻ đẹp mà hắn chưa từng nhìn thấy ở nàng.
Chân Mật hướng về Man Lực Tộc Trưởng đưa trứng của Thanh Thiên Trùng Ngưu không chút do dự.
Nào ngờ Man Lực Tộc Trưởng lại lắc đầu, ngược lại đem bình thuỷ tinh đưa đến trước mặt nàng.
"Cái này..." Không những Lạc Nam, mà ba vị trưởng lão cũng sửng sốt.
"Có thề sống lại là phúc phần của nó, có thể đi theo một người như Chân Mật cô nương càng là vinh hạnh của nó." Man Lực Tộc Trưởng cảm khái một tiếng.
"Nhưng còn phu nhân?" Chân Mật sững sờ, mọi thứ đến quá đột ngột, ngay cả nàng cũng không dám tin.
Sự chân thành của nàng đã khiến Man Lực Tộc Trưởng thay đổi ý định...
Nếu Chân Mật đã dám giao ra trứng của Thanh Thiên Trùng Ngưu mà không cần hồi báo, vậy hà cớ gì hắn không dám để "con" của mình đi theo một người như nàng?
Dù sao thì hắn cũng chẳng mất mát gì, ngược lại đứa nhỏ đó sẽ rất có tiền đồ phát triển.
Chân Mật là Thiếu Thần Nữ của Chân Võ Thần Cung, mà nàng còn là thành viên của Phá Đạo Hội... hoàn toàn đủ tư cách.
"Phu nhân của ta vẫn đang hôn mê, ta chỉ có một nguyện vọng là khi ấp trứng... hãy để nó diễn ra bên cạnh nàng ấy." Man Lực Tộc Trưởng mỉm cười ôn hoà:
"Ngày sau chỉ cần thỉnh thoảng mang theo nó trở về thăm nhà là được."
"Vậy tiểu nữ không khách khí với tiền bối." Chân Mật vui sướng chắp tay:
"Trước hết ta cần đến Trùng Đạo Thần Quốc tham gia đấu giá, đổi lấy Thời Không Chi Trùng..."
"Ngươi định dùng Thời Không Chi Trùng để kết hợp với Man Lực Thần Ngưu à? Ý tưởng không tệ." Man Lực Tộc Trưởng và ba vị trưởng lão tán thưởng.
Nếu kết hợp khả năng phòng ngự của Thanh Thiên Trùng Ngưu, sức mạnh của Man Lực Thần Ngưu và tốc độ của Thời Không Chi Trùng.
Vậy thì sẽ tạo ra một Thiên Địa Dị Chủng thuộc hàng bá đạo.
"Đại Trưởng Lão, liên quan đến tương lai đứa nhỏ... ngươi hộ tống Chân Mật cô nương đến Trùng Đạo Thần Quốc tham gia đấu giá đi, nhớ đừng để lộ thân phận." Man Lực Tộc Trưởng trầm giọng nói.
"Được." Đại Trưởng Lão chắp tay lĩnh mệnh.
Lạc Nam khoé miệng giật giật, để một vị Thần Đạo Cảnh Trung Kỳ hộ tống tham gia đấu giá, sợ rằng ngoại trừ Chân Mật ra... thế gian không còn người thứ hai a.
"Còn Lạc công tử, ngươi có thể tạm thời ở lại tộc ta sử dụng Thể Thần Thác rèn luyện..." Man Lực Tộc Trưởng hào phóng nói:
"Cũng không cần đánh đổi gì cả, chúng ta hiện tại xem như bằng hữu haha."
"Đa tạ tiền bối." Lạc Nam kinh hỉ, không ngờ mình lại được phúc từ Chân Mật.
"Khanh khách, xem như ngươi được ta thơm lây." Chân Mật quyến rũ cười rộ lên.
Mọi thứ được dàn xếp ổn thoả, Đại Trưởng Lão và Chân Mật khoác vào áo choàng, xé rách không gian đến Trùng Đạo Thần Quốc tham gia đấu giá, tranh đoạt Thời Không Chi Trùng.
Lạc Nam thì được Tam Trưởng Lão của Man Lực Thần Ngưu mang đến phía sau Man Hoang Sơn. ...
ẦM ẦM ẦM ẦM...
Trước mặt hắn lúc này là một con thác khổng lồ từ trên đỉnh núi đổ ập xuống.
Dòng thác nặng nề, mỗi một giọt nước như ẩn chứa một hải dương mênh mông cuồn cuộn bên trong.
Nếu không phải bên dưới có Trận Pháp cao cấp đỡ lấy, sợ rằng dòng thác này có thể đánh chìm, tàn phá tất cả mọi thứ xung quanh.
Mỗi một giọt nước trong dòng chảy đều chứa đựng Quy Tắc Chi Lực cao cấp có tác dụng luyện thể, chúng nó như có linh tính nhảy nhót từ trên không cho đến khi rơi xuống, sau đó lại quay đầu đảo ngược bay lên đỉnh núi, hình thành một vòng lặp vô tận...
"Đây là Thể Thần Thác, nơi luyện thể của Man Lực Thần Ngưu chúng ta..." Tam Trưởng Lão tự hào giới thiệu:
"Mỗi tộc nhân vừa ra đời sẽ được dùng nước của Thể Thần Thác tẩy lễ tắm qua một lần, những lần sau đó phải có cống hiến to lớn mới được tiếp tục sử dụng."
"Tại hạ không có cống hiến gì, thật sự ngại quá." Lạc Nam có chút ngượng ngùng.
"Không cần khách khí, kết giao với nhân vật như ngài cũng là việc đáng vinh hạnh haha." Tam Trưởng Lão rộng rãi nói:
"Cứ tự nhiên đi!"
Lạc Nam ngó nghiêng xung quanh, lúc này mới ngượng ngùng cười:
"Không biết có thể để ta đơn độc rèn luyện hay không? Có một ít bí mật không muốn người khác nhìn thấy..."
"Được rồi, lão phu sẽ đích thân canh giữ bên ngoài." Tam Trưởng Lão nghiêm nghị gật đầu, quay người rời đi.
Lạc Nam hít sâu một hơi, lúc này mới chuyển sang dáng vẻ của Yên Nhược Tuyết.
Váy công chúa của Chân Mật mặc lên cơ thể, lao cả người vào dòng thác đang đổ xuống.
ẦM.
Khoảnh khắc khi dòng thác phủ xuống, cơ thể Lạc Nam liền như bánh thịt bị đè ép nằm bẹp xuống bề mặt Trận Pháp...
Hắn tan xương nát thịt, ngay cả Phật Cốt cũng đang vỡ ra...
Cùng lúc đó, váy công chúa cũng toả ra lực lượng bao trùm xung quanh.
Lạc Nam linh hồn vẫn còn, liền nỗ lực kích hoạt Bá Đỉnh, điều động Bất Diệt Viêm và các loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính khôi phục cơ thể.
Nhưng căn bản là khôi phục không được, bởi vì còn chưa kịp phục hồi thì dòng thác lại đổ xuống liên tục, đem cơ thể hắn oanh thành cặn bã, chỉ còn những tế bào...
Các tế bào này cố gắng tìm kiếm lấy nhau để liên kết trở lại, sản sinh máu thịt... rồi lại bị nghiền nát.
Nói là luyện thể, thực ra là Lạc Nam nằm ăn hành, cố gắng hồi phục sau mỗi lần ăn hành mà thôi...
Nhưng sau mỗi lần như thế, cường độ của từng tế bào, của từng giọt máu, của từng chút da thịt đều được mạnh mẽ hơn, bền bỉ hơn... ...
Cùng thời điểm đó, Ngân Thiên Thần Quốc.
Lúc này Ngân Thiên Quốc Chủ sắc mặt hồng nhuận, khoanh chân xếp bằng ngồi ở trên giường, thần thái phi dương, nào còn chút dáng vẻ yếu ớt như trước đó?
Cầm Dao Nhã đứng ở bên cạnh, trong mắt hiện ra một tia nhẹ nhõm.
"Nữ nhi, tất cả là nhờ có ngươi..." Ngân Thiên Quốc Chủ vừa cảm kích, vừa áy náy nhìn nàng.
Hắn sở dĩ khôi phục là nhờ phục dụng một viên Thần Đạo Đan Dược trị thương mà Cầm Dao Nhã đưa đến.
Thần Đạo Đan, bất cứ ở nơi này cũng là vật phẩm có giá trị liên thành... bán một nửa Ngân Thiên Thần Quốc cũng chưa chắc đổi được.
"Không phải do ta, đan dược đó là do mẫu thân phân phó ta đưa đến." Cầm Dao Nhã bình thản đáp.
Mẫu thân phải thiếu nợ vị Thần Đạo Luyện Đan Sư của Toàn Chức Đạo Thống một ân tình để đổi lấy viên Thần Đan đó sau khi biết được Ngân Thiên Thần Quốc đang rơi vào khốn cảnh.
"Mẫu thân của con... Cầm Di nàng là người của Độ Đạo Môn sao?" Ngân Thiên Quốc Chủ cảm thán một tiếng:
"Vốn biết nàng có thân phận bất phàm, không nghĩ đến lại cao quý đến như vậy, cũng thật là diễm phúc của ta."
Ngân Thiên Thái Tử đứng ở bên cạnh cũng âm thầm kích động.
Thân phận của Cầm Dao Nhã không khó điều tra, từ khi nàng xuất hiện, tình báo của Ngân Thiên Thần Quốc đã tìm ra được thông tin của nàng, là Thiếu Thần Nữ của Độ Đạo Môn, nữ nhi của Thiên Âm Đạo Chủ.
Thiên Âm Đạo Chủ lại là mẫu thân của hắn?
Đột ngột biết được tỷ tỷ và mẫu thân của mình đều là đại nhân vật, dù hắn là người trầm ổn đến đâu cũng nhịn không được kích động a.
Cầm Dao Nhã lúc này mới mở miệng nói:
"Lần này Long Phượng Võ Hội, ta cũng sẽ lấy tư cách Ngân Dao Công Chúa tham dự."
Mặc dù không có quá nhiều tình cảm, nhưng Ngân Thiên Thần Quốc dù sao cũng có quan hệ mật thiết không thể thay đổi của nàng.
Nàng muốn vì Ngân Thiên Thần Quốc tranh thủ thể diện... để tất cả những kẻ có ý đồ phải biết khó mà lui... ...