Trương Nhã Trâm và Lạc Nam vào kiệu rời đi, để lại Lâm Trần sắc mặt phát lạnh.
Tiến vào trong kiệu quả nhiên là vùng không gian thanh nhã khác, Lạc Nam ngồi xuống một kiện bảo tọa mỉm cười nói:
"Có câu nói hồng nhan họa thủy quả nhiên không sai, ta vô duyên vô cớ đắc tội với vị Lâm Trần kia rồi."
"Công tử không cần để ý đến hắn." Trương Nhã Trâm bắt đầu đun nước pha một bình trà, rót ra cốc đưa đến trước mặt hắn:
"Ngược lại lần này quả thật có chính sự thương lượng cùng công tử."
"Trà ngon." Lạc Nam nhấp một ngụm hưởng thức, trong lúc này cổ kiệu đã phi không mà lên, chỉ thoáng chốc đã rời khỏi Nguyên Thủy Thành.
Hắn nhìn Trương Nhã Trâm mở miệng: "Nể mặt cốc trà này, tại hạ nguyện ý lắng nghe."
"Hừ, đừng quên công tử còn thiếu ta một ân tình." Trương Nhã Trâm liếc xéo hắn.
"Khụ... quên mất." Lạc Nam ho khan một tiếng, xấu hổ vuốt vuốt mũi:
"Không biết Trương tiểu thư muốn thương lượng vấn đề gì?"
Trương Nhã Trâm cũng từ tốn thưởng trà, trong trẻo lên tiếng: "Cao tầng của Trân Bảo Lâu quả thật đánh giá rất cao tiềm lực của công tử, vậy nên..."
"Muốn chiêu mộ tại hạ?" Lạc Nam cắt ngang lời nàng:
"Nhưng như đã nói, tại hạ ưa thích sự tự do... đối với Trân Bảo Lâu cũng không hiểu biết nhiều, thật sự không dám gia nhập."
"Công tử nghe ta nói hết." Trương Nhã Trâm nhìn hắn, thanh âm trong trẻo không chút gợn sóng:
"Công tử đã đắc tội với năm tên Đạo Tử, Thánh Linh Thiên Vận và cả tên thiếu chủ đứng sau Đạo Yêu Thánh Địa... có thể nói là kẻ thù đông đảo."
"Vậy nên bên trong Đoạt Cấm Chiến nếu không may lâm vào đường cùng, khi đó Trân Bảo Lâu nguyện ý đứng ra bảo hộ công tử, đổi lại là Lạc Gia và công tử phải đầu nhập Trân Bảo Lâu."
"Đây quả thật là một đề nghị không tệ, nếu như tại hạ thật sự bị địch nhân dồn ép rơi vào bước đường cùng, so với việc mất mạng thì gia nhập Trân Bảo Lâu cũng không phải vấn đề lớn." Lạc Nam gật gù:
"Tuy nhiên tại hạ thật sự thắc mắc, Trân Bảo Lâu vốn là thế lực kinh doanh... từ trước đến nay cũng không nhúng tay vào các cuộc tranh đấu, vậy tại sao phải nghĩ cách chiêu mộ những người như tại hạ? chẳng lẽ các vị cần ta đi đánh nhau?"
"Bất cứ thế lực nào cũng muốn có những nhân vật trụ cột đề phòng trong mọi tình huống có thể xảy ra, Trân Bảo Lâu tài sản phong phú... càng phải cần có cường giả trấn thủ để dọa lui những kẻ ngấp nghé." Trương Nhã Trâm ung dung nói:
"Mà các vị cao tầng đánh giá rất cao tiềm lực của công tử, tương lai ngươi có thể trở thành một trụ cột của Trân Bảo Lâu."
Ánh mắt Lạc Nam lóe lên: "Nhưng trực giác mách bảo ta rằng, bên trong vẫn còn nguyên nhân sâu xa..."
"Công tử quả thật tâm tư nhạy bén, tuy nhiên nếu công tử muốn biết ẩn tình bên trong... vậy chờ ngươi trở thành người của Trân Bảo Lâu mới có thể tiết lộ." Trương Nhã Trâm khẽ cười:
"Tiểu nữ có thể đảm bảo rằng, Trân Bảo Lâu có thể vì ngươi mà đắc tội cả các Đại Đạo Thống."
Ánh mắt Lạc Nam co lại.
Không thể không nói, thành ý của Trân Bảo Lâu khiến hắn động lòng.
Đây không phải lần đầu tiên Trương Nhã Trâm và Trân Bảo Lâu bị hắn từ chối, nhưng bọn họ lại không tức giận, ngược lại nhiều lần dùng thành ý để thuyết phục mình, thậm chí hiện tại tỏ thái độ không sợ đắc tội các Đại Đạo Thống.
Điều này chứng minh Trân Bảo Lâu cũng là một Cấm Kỵ Thế Lực.
Nếu bản thân Lạc Nam là một cường giả bình thường, có lẽ hắn đã sớm nguyện ý trở thành phần tử của Trân Bảo Lâu.
Đáng tiếc dã tâm của hắn chính là Nguyên Giới Bá Chủ, không thể khuất thân dưới trướng của bất cứ thế lực nào, càng là phong cách cùng Trân Bảo Lâu khác xa vạn dặm.
Trân Bảo Lâu chỉ cầu bình ổn kinh doanh, mà hắn lại cầu các trận chiến, hắn cần kinh qua máu của những địch nhân, những chướng ngại vật ngăn chặn trước mặt mình để chinh phục Nguyên Giới.
Hệ Thống đã đưa ra nhiệm vụ, không thể không hoàn thành.
"Thật xin lỗi..." Lạc Nam thở dài một tiếng:
"Đạo bất đồng bất tương vi mưu, tại hạ không muốn Trương tiểu thư và Trân Bảo Lâu phải tốn công vô ích, đời này con đường chúng ta đi như hai đường thẳng song song, không thể dung nhập."
Trương Nhã Trâm trầm mặc, nàng chưa từng thấy nam nhân nào kiên định như thế, được thế lực thông thường hàng đầu thiên hạ nhiều lần ném ra cành ô liu nhưng hắn đều dứt khoát từ chối...
Bất quá nàng cũng không dễ dàng bỏ cuộc, lấy ra một khối Ngọc Bội màu trắng đặt lên bàn, mỉm cười:
"Đây là tín vật của ta, nếu như một ngày nào đó công tử rơi vào bước đường cùng chỉ cần bóp nát nó, ta sẽ lập tức xuất hiện..."
"Lập tức xuất hiện luôn à? Chẳng lẽ trong Ngọc Bội này có chứa Truyền Tống Trận Tức Thời?" Lạc Nam hiếu kỳ hỏi.
"Không sai." Trương Nhã Trâm khẳng định.
"Vậy thì đa tạ, ta sẽ giữ nó bên mình làm kỷ niệm... hy vọng ngày bóp nát nó vĩnh viễn không xảy ra." Lạc Nam nở nụ cười, đem ngọc bội thu nhận.
"Được rồi, không nói chuyện này..." Trương Nhã Trâm cũng thay đổi chủ đề, nàng ưu nhã hé mở môi thơm:
"Còn khoảng một tháng trước khi Đoạt Cấm Chiến bắt đầu, nơi chúng ta cần đến là Ngũ Viện Bí Cảnh."
"Ngũ Viện Bí Cảnh?" Lạc Nam cau mày, hiển nhiên lần đầu tiên nghe qua danh tự này.
"Đoạt Cấm Chiến là do Ngũ Đại Học Viện đứng ra tổ chức, Ngũ Viện Bí Cảnh chính là Bí Cảnh chung do Ngũ Đại Học Viện tạo ra để các đệ tử của bọn họ ngày thường thí luyện, giao đấu, gia tăng kinh nghiệm thực chiến cũng như so tài." Trương Nhã Trâm giải thích:
"Tất cả những người có hứng thú với Đoạt Cấm Chiến sẽ tập trung tại Ngũ Viện Bí Cảnh, sau đó mới truyền tống đến địa điểm tranh đấu thật sự, tuy nhiên mỗi lần lại là một địa điểm khác nhau, hiện tại ngoại trừ cao tầng của Ngũ Đại Học Viện, bất kỳ ai cũng không biết."
"Chậc... phải tiến vào địa bàn của Ngũ Đại Học Viện à?" Lạc Nam chép miệng, có cảm giác như đưa thân vào hang cọp.
"Khanh khách." Trương Nhã Trâm thích thú cười:
"Đó là lý do khuyên công tử chỉ nên đắc tội với đám Đạo Tử, đừng đắc tội với các Học Viện."
Lạc Nam thụ giáo gật đầu, hắn cảm thấy may mắn vì nghe theo lời của Trương Nhã Trâm, bằng không quả thật có chết thế nào cũng không biết.
"Công tử an tâm đi, bọn hắn sẽ không động thủ với bất kỳ ai trước khi Đoạt Cấm Chiến bắt đầu tại Ngũ Viện Bí Cảnh, đây chính là quy tắc bất biến từ xưa đến nay, sẽ không vì nhắm vào một mình ngươi mà thay đổi." Trương Nhã Trâm nói rằng:
"Về phần sau đó khi tiến vào Đoạt Cấm Chiến, sống chết tự chịu."
VÈO.
Cổ kiệu băng qua hư không, rất nhanh đã đến quảng trường của Vô Cực Thiên Viện... học viện ở gần phạm vi Nguyên Thủy Thành nhất.
Lạc Nam nhìn qua cửa sổ, phát hiện có vô số pháp bảo phi hành, tọa kỵ cũng đến từ bốn phương tám hướng tụ tập mà về.
"Lúc này ở bốn đại viện khác cũng đang có quang cảnh như thế xảy ra." Trương Nhã Trâm nói.
Lạc Nam gật đầu, chỉ thấy ở giữa quảng trường của Vô Cực Thiên Viện lúc này có một Truyền Tống Trận kích thước khổng lồ, đường kính lên đến hàng nghìn dặm.
Mà tu sĩ, cường giả đến từ khắp nơi chính là đang lao vào bên trong Truyền Tống Trận đó.
"Truyền Tống Trận này sẽ mang chúng ta đến Ngũ Viện Bí Cảnh." Trương Nhã Trâm giải thích, động ý niệm cho cổ kiệu lao vọt vào.
Càn khôn thay đổi, đập vào mắt Lạc Nam là một quang cảnh hoàn toàn khác.
Nơi này là bình nguyên vô tận, chỉ có trời xanh mây trắng bao la mênh mông và thảm cỏ xanh bát ngát nhìn không thấy điểm cuối.
Chính là Ngũ Viện Bí Cảnh, vừa đánh giá thoáng qua liền có thể khẳng định phạm vi của nó to lớn sánh ngang một Đại Châu hay Địa Vực...
Lúc này đã có vô số người tiến vào Bí Cảnh, từ trên cao nhìn xuống đông như kiến cỏ... bầu trời cũng chằn chịt thân ảnh khắp nơi như chim bay.
"Nơi này không chỉ có các thí sinh tham gia Đoạt Cấm Chiến, mà còn có những tu sĩ khác kéo đến xem náo nhiệt, giao lưu, trao đổi vật phẩm..." Trương Nhã Trâm giải thích nói:
"Bởi vì thời điểm này Ngũ Viện Bí Cảnh ngăn cấm tranh đấu, cho nên việc trao đổi vật phẩm cực kỳ an toàn, không sợ ai giết người đoạt bảo."
Cổ kiệu hạ xuống, Lạc Nam và Trương Nhã Trâm từ bên trong bước ra.
Quả nhiên nhìn thấy có không ít thương gia nhân cơ hội trực tiếp mở quầy hàng ở giữa bình nguyên, rao hàng mời gọi khách nhân.
"Thật thú vị... Trương Tiểu Thư không biết có hứng thú cùng tại hạ đi dạo một vòng?" Lạc Nam cười hỏi.
"Không thành vấn đề." Trương Nhã Trâm nhún nhún vai.
"Đó không phải là Trương tiểu thư của Trân Bảo Lâu và Lạc Gia Chủ sao? bọn hắn vậy mà đi cùng nhau?"
Bởi vì quang cảnh nhộn nhịp, rất nhanh đã có tu sĩ nhận ra hai người.
Trong lúc nhất thời, cả hai thu hút vô số ánh mắt.
Bất quá đã sớm quen thuộc với việc trở thành tiêu điểm của toàn trường, cả Lạc Nam và Trương Nhã Trâm đều bình thản không để ý đến lời bàn tán xung quanh, ngược lại hứng thú quan sát các quầy hàng, vật phẩm.
"Nhìn thấu tương lai, soi rọi quá khứ, coi bói bấm quẻ, tiên đoán vận mệnh đây... một lượt chỉ thu 10 khối Nguyên Thạch Cực Phẩm."
"Nhìn thấu tương lai, soi rọi quá khứ, coi bói bấm quẻ, tiên đoán vận mệnh đây... một lượt chỉ thu 10 khối Nguyên Thạch Cực Phẩm."
"Nhìn thấu tương lai, soi rọi quá khứ, coi bói bấm quẻ, tiên đoán vận mệnh đây... một lượt chỉ thu 10 khối Nguyên Thạch."
Có thanh âm già nua rao vang thu hút sự chú ý của hai người, đưa mắt nhìn qua... chỉ thấy một lão già ăn mặc cũ kỹ, bụi bặm rách nát, trong tay cầm một lá cờ lớn với bốn chữ "Thiên Cơ Tán Nhân" bên trên.
Sau lưng ông ta còn đi theo một thiếu nữ ước chừng 17,18 tuổi... thân mặc váy dài đơn sắc mộc mạc, ngũ quan được che đậy bởi một lớp khăn lụa mỏng, mang bao tay màu trắng...
"Qua xem thử." Lạc Nam đề nghị.
"Được." Trương Nhã Trâm hứng thú tán thành.
Bất quá lúc này đã có người đến trước, hơn nữa còn là nhân vật khá nổi danh.
Ma Vô Lượng, người được mệnh danh là đệ nhất Ma Tu bên dưới Cấm Kỵ.
"Vô Lượng Chi Ma, Ma Uy Cái Thế, thống nhất giang hồ."
"Vô Lượng Chi Ma, Ma Uy Cái Thế, bình định càn khôn."
"Vô Lượng Chi Ma, Ma Uy Cái Thế, độc tôn vô ngã..."
Như lần trước, sau lưng Ma Vô Lượng cũng đi theo một đoàn Ma Tu cuồng nhiệt gào rống, khiến người xung quanh nhao nhao tránh lui không dám đắc tội.
Ma Vô Lượng phất tay ra hiệu đám thuộc hạ im lặng, lúc này mới nhìn lão già cười gằn:
"Thiên Cơ Tán Nhân? Khẩu khí thật lớn, ngươi chẳng lẽ xem mình là Thiên Cơ Lâu Chủ thần bí kia sao?"
"Thiên Cơ Chi Đạo, thâm ảo vô biên, mênh mông như biển... người nắm giữ Thiên Cơ nhiều như cá bên trong nước, cũng không phải chỉ một mình Thiên Cơ Lâu Chủ." Thiên Cơ Tán Nhân vuốt râu, có vài phần tiên phong đạo cốt nói:
"Lão phu cũng có thể nắm bắt thiên cơ, mỗi lượt chỉ cần 10 khối Nguyên Thạch là được."
"Hahaha, nếu như lão già nhìn được số phận của ta, đừng nói 10 khối Nguyên Thạch... ngay cả một vạn khối cũng có thể cho ngươi." Ma Vô Lượng cười gằn.
"Không cần, giá cả không đổi... 10 khối chính là 10 khối, tham lam lấy quá nhiều chính là xúc phạm thiên cơ, dùng thiên cơ trục lợi, sẽ bị trời phạt." Thiên Cơ Tán Nhân lắc đầu cảm thán.
"Hừ, vậy lão xem vận mệnh ta ở Đoạt Cấm Chiến lần này thế nào? liệu có thể đạt được Quán Quân?" Ma Vô Lượng bề nghễ hỏi.
"Vận mệnh của ngươi quá dễ đoán, không cần lão phu ra tay... đồ nhi của ta xuất thủ là được." Thiên Cơ Tán Nhân khẽ cười, chỉ tay vào thiếu nữ trẻ tuổi sau lưng mình.
"Nàng?" Ma Vô Lượng gật gù, hướng thiếu nữ hỏi: "Kế tiếp phải làm sao đây?"
"Tiểu nữ có thể nhìn chữ đoán mệnh, nhìn mặt xem cách..." Thiếu nữ trong veo mở miệng, thanh âm như nước trong u đàm, không chứa một tia tạp chất:
"Mời khách nhân viết một chữ đi!"
Nói xong đã đưa sang giấy và cọ...
"Đơn giản!" Ma Vô Lượng ngạo nghễ nâng cọ, viết ra một chữ đen kịch cự đại in sâu trên giấy:
"MA!"
"Hảo khí phách, quá dữ... chữ Ma quá mức lãnh khốc, chí cao vô thượng là vậy." Một đám thuộc hạ Ma Tu cuồng nhiệt hô to.
Thiếu nữ liếc nhìn, lập tức mở miệng nói ra:
"Nhìn qua thì bá đạo không gì sánh bằng, thực chất là cứng quá dễ gãy, lực bút quá mạnh khiến trang giấy bị nát, chữ Ma không được bảo tồn nguyên vẹn, hơn nữa nét cuối không được lưu loát, cho thấy kết cục rất xấu..."
"Đoạt Cấm Chiến lần này, vị khách nhân tốt nhất đừng nên tham gia, bằng không chẳng những danh xưng đệ nhất Ma Tu bị người khác lấy mất, mà tính mạng cũng khó bảo toàn."
"Lớn mật!" Ma Vô Lượng phẫn nộ gầm lên một tiếng: "Giả thần giả quỷ, ăn nói xàm ngôn."
Hắn thở phì phò vì tức giận, căn bản không xem lời nói của thiếu nữ ra gì.
Hắn đường đường là đệ nhất Ma Tu danh xứng với thực, gần nhất thực lực lại càng tịnh tiến, đối với Đoạt Cấm Chiến lần này tuy không dám nói đạt được quán quân, nhưng ít nhất xếp hạng trên Chí Tôn Bảng sẽ cao hơn.
Đôi thầy bói này lại dám phán xằng phán bậy, nếu không phải tại Ngũ Viện Bí Cảnh không cho phép ra tay, Ma Vô Lượng đã đem hai người tiêu diệt.
"Nhớ kỹ bọn hắn cho ta, rời khỏi nơi này phải lập tức làm thịt." Ma Vô Lượng căn dặn đám thuộc hạ, hùng hùng hổ hổ đứng sang một bên.
"Trả 10 khối Nguyên Thạch..." Thiên Cơ Tán Nhân trừng mắt đòi.
"Trả cái rắm, cẩn thận lão tử giết ngươi." Ma Vô Lượng gằn giọng, hai mắt trợn ngược lên, hắn muốn xem thử đôi thầy bói này còn dở trò gì, tiên đoán những người khác ra sao.
"Ngươi sẽ rất thảm a..." Thiên Cơ Tán Nhân chắp tay trước ngực lẩm bẩm:
"Xem thường thiên cơ, cái giá phải trả sẽ rất đắt."
"Thú vị." Trương Nhã Trâm vui vẻ bước đến:
"Tiểu cô nương này, phiền ngươi xem cho tỷ một quẻ."
"Mời tỷ tỷ viết chữ." Thiếu nữ ôn nhu nói.
Trương Nhã Trâm gật đầu, đơn giản viết xuống một chữ "BẢO."
Thiếu nữ nhìn lấy, hai mắt tỏa sáng, thanh âm thanh thúy êm tai:
"Chữ bảo này uyển chuyển lã lướt lại mang nhiều hàm nghĩa, tỷ tỷ cả đời định trước sống trong phú quý, đồng thời sẽ trở thành bảo bối được nâng niu chiều chuộng của ý trung nhân."
"Tuy nhiên nét chữ giữa đoạn lại hơi mờ vết mực, có nét cao nét thấp... chứng tỏ giữa các ngươi phải trải qua không ít khó khăn, chướng ngại cần phải vượt qua tất cả mới thấy được kết cục viên mãn..."
Trương Nhã Trâm nghe thấy tiên đoán liên quan đến cả ý trung nhân, gò má của nàng hơi ửng hồng, bất quá vẫn khá hài lòng với thiếu nữ, mỉm cười nói:
"Đa tạ muội muội, đây chính là thù lao."
Nàng đưa ra 10 khối Nguyên Thạch.
"Haha, ta cũng muốn thử." Lạc Nam tiến đến, trong ánh mắt nhìn chằm chằm của đám người, viết xuống một chữ:
"BÁ!"...