Chương 2934: Rảnh nợ

Con Đường Bá Chủ

Akay Hau 10-11-2024 18:01:30

ẦM ẦM ẦM... Tổ Long Sơn sừng sững cao cao tại thượng giữa Tổ Long Tộc mênh mông hùng vĩ bất chợt rung lắc dữ dội. "Cái quỷ gì?" Cam Đại Miêu đang nằm lăn lộn liền nhảy dựng, lông mèo xù lên, hai mắt như muốn lồi cả ra ngoài, trong lòng thầm đem mười tám đời tổ tông của hai con hàng kia mắng chửi một lượt. Khốn kiếp a meo, đã căn dặn bọn nó có thể tùy ý dò xét khắp nơi nhưng làm ơn né tránh Tổ Long Sơn ra... "Lão già ngươi..." Cam Đại Miêu ngẩng đầu, cố gắng tìm cách ngăn cản hành động của Long Tổ nhưng lại phát hiện trước mặt mình đã hoàn toàn trống rỗng. Long Tổ đã biến mất... "Xong..." Một ý niệm dâng lên khiến trong lòng phát lạnh. "Thật sự... thật sự có lăng mộ được giấu dưới Tổ Long Sơn?" Hắc Trư và Bọ Hung run rẩy kịch liệt, bọn hắn tận mắt nhìn thấy Tổ Long Sơn phân tách, một tòa lăng mộ cổ kính, uy nghiêm từ trong đó hiện ra. "Vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì?" Hắc Trư nuốt một ngụm nước bọt. "Cảm ứng... anh linh của chủ nhân đã cảm ứng được ta, vừa rồi ngay khi ta đến gần, lăng mộ đã chủ động hiện thế." Bọ Hung lệ nóng doanh tròng, thanh âm run rẩy. "Chuột nhắt phương nào dám bất kính Tổ Long Sơn, dám xâm phạm Tổ Long Tộc?" Một tiếng gầm phẫn nộ như càn khôn chấn động vọng lên, hư ảnh một con Cửu Trảo Kim Long đằng không mà đến, thân rồng che phủ trời cao, đuôi rồng tung hoành đại hải, khí thế bàn bạt hoành tảo thiên không. Đây chính là Tổ Long Tộc Trưởng, nhi tử của Long Tổ. NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO... Mà theo Tổ Long Tộc Trưởng động chân nộ, từng cổ Long Uy kinh khủng từ bốn phương lao vọt ra, mỗi một luồng khí thế đều mang theo áp bách như thần minh... Tất cả Trưởng Lão Long Tộc đều bị kinh động. Từng luồng Long Hồn gào thét tìm dò xét khắp nơi, từng đôi Long Nhãn mở ra như những vầng mặt trời chiếu rọi, muốn tìm kiếm tung tích con mồi. "Mau! Mau vào trong mộ!" Hắc Trư hãi hùng khiếp vía, tuy rằng hiện tại bọn nó có Bá Đạo Quy Tắc che phủ nhưng cũng bị động thái của Tổ Long Tộc làm cho kinh hồn táng đảm. "Vào thôi!" Bọ Hung không dám nhiều lời, hai con hàng như tên bắn nhắm về phía cửa mộ lao vào như điên. Phần phật... Nhưng đúng lúc này, thân ảnh già nua của Long Tổ đã hàng lâm mà xuống. Cơ thể của một lão nhân nhìn có vẻ gần đất xa trời đứng trước lăng mộ, Tổ Long Thế khủng bố quét ra tạo thành một lớp màn chắn vô hình, phong tỏa triệt để cửa vào. "Mau dừng lại!" Hắc Trư đổ mồ hôi lạnh đem Bọ Hung kéo ngược trở về, mắt heo gắt gao nhìn chằm chằm vào Tổ Long Thế. Đã từng phò tá Long Nghịch, sau đó là phò tá Lạc Nam... Hắc Trư đã tiếp xúc với Long Tộc rất nhiều lần, nó thừa hiểu sự lợi hại của Long Thế. Một khi tiến vào phạm vi Long Thế là lọt vô tầm kiểm soát của Long Tộc, đừng mơ che giấu được hành tung, huống hồ là Tổ Long Thế so với Long Thế bình thường còn kinh khủng hơn không biết bao nhiêu lần. Bên trong Tổ Long Thế của Long Tổ ẩn chứa Thần Long Quy Tắc của ông ta, nếu hai bọn nó tiến vào, tuy rằng không hiện thân nhưng chắc chắn Long Tổ sẽ cảm ứng được có một loại Quy Tắc khác lạ xen lẫn, từ đó xác định được vị trí của chúng nó. Trước Tổ Long Trảo như thái sơn áp đỉnh kia, sợ rằng bọn nó sẽ giống như tôn hầu tử rơi vào ngũ chỉ sơn của Như Lai, bất lực, nhỏ yếu đến đáng thương hại. "Tham kiến Lão Tổ!" Sự xuất hiện của Long Tổ khiến Tộc Trưởng và các vị trưởng lão đều lắng lại lửa giận, từ trên không trung bay xuống hóa thành hình người, kính cẩn thi lễ. "Các ngươi đi đi! chuyện ở nơi này có lão phu lo liệu." Long Tổ trầm giọng nói. Tộc trưởng và các vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn thừa hiểu một khi có đại năng như Long Tổ đích thân ra mặt, kẻ xâm nhập có là ai đi chăng nữa cũng sẽ như những con kiến hôi mà thôi, không cần phải bận tâm nữa. Thế là cả đám ngoan ngoãn nghe lời, thu hồi Long Uy kinh thế, chắp tay xin được phép cáo lui. Chỉ trong thoáng chốc, tại Tổ Long Sơn chỉ còn lại một thân một mình bộ dạng già nua của Long Tổ. Nhưng chỉ với một người đứng ở nơi đó, lại mang đến áp bách vô hình vượt xa tất cả những cường giả khác của Long Tộc gộp lại, cảm giác nghẹt thở đè nặng nội tâm của Hắc Trư và Bọ Hung, ép cho bọn hắn chân tay mềm nhũn nằm bẹp dưới đất, không dám đến gần Tổ Long Thế dù chỉ một chút... "Ta không cam tâm a." Bọ Hung xém chút khóc rống lên, đã tìm được nơi cần tìm... nhưng chướng ngại vật phía trước lại là tồn tại mà nó có liều mạng cũng không thể vượt qua, Long Tổ sừng sững như một ngọn núi cao vô tận, mãi mãi không thể leo đến đỉnh. "Làm sao bây giờ." Hắc Trư nở nụ cười đáng chát đầy bất lực. Mặc dù bình thường nó lắm mưu nhiều kế, thủ đoạn vô biên... nhưng có một câu nói vĩnh viễn là chân lý. Đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều trở nên vô dụng. Long Tổ là nhân vật minh chứng rõ ràng cho câu nói này... "Chuột nhắt phương nào còn không mau lộ diện?" Long Tổ cũng không chủ động tìm kiếm mục tiêu, chỉ nhàn nhạt mở miệng đầy thong thả: "Bằng không một khi Thế của lão phu bao trùm toàn bộ phạm vi Tổ Long Tộc, hậu quả các ngươi không lường trước được." "Lão già ngươi bỏ đi đâu thế? đang chơi vây đây này." Cam Đại Miêu từ trên đỉnh núi nhảy xuống, đứng lên vai Long Tổ, cố gắng tìm cách câu kéo thời gian cho hai con hàng kia trốn đi. Nào ngờ đụng vào chính sự, Long Tổ lại quyết đoán hơn thường ngày quá nhiều, trực tiếp thi triển Long Ngữ tạo thành một cái lồng giam đem Cam Đại Miêu nhốt vào. "Lão già thối, ngươi làm gì bổn miêu a meo?" Cam Đại Miêu xù lông giận dữ kêu lên. "Tiểu Cam ngươi tạm thời đừng gây rối, chờ lão phu giải quyết mấy con chuột lại cùng ngươi chơi đùa." Long Tổ thong thả nói rằng. "Đáng ghét." Cam Đại Miêu thầm giận, hai con hàng kia không chịu nghe lời nó, hiện tại rốt cuộc gây họa. Hồi lâu không có động tĩnh, Long Tổ cười nhạt một tiếng: "Đã rượu mời không uống, đừng trách lão phu cho ngươi uống rượu phạt." Nói xong, Tổ Long Thế đã bắt đầu mở rộng quy mô. "Hết cách rồi!" Trong mắt Hắc Trư hiện lên vẻ điên cuồng, nó trực tiếp đứng bật người dậy, toàn lực húc đầu lao vọt đến Long Tổ. "Mau trốn đi!" Hắc Trư truyền âm cho Bọ Hung. Hai bọn nó đều chưa hiện thân, Long Tổ sẽ không biết được rốt cuộc là có bao nhiêu kẻ xâm nhập... Vậy nên Hắc Trư quyết định hy sinh, dùng mình làm mồi nhử, tạo cơ hội cho Bọ Hung đào thoát. "Lão Trư..." Bọ Hung toàn thân run lẩy bẩy, đáy lòng nghẹn ngào, hai mắt đẫm lệ. "Ồ..." Cảm giác được địch ý đến từ phía trước, Long Tổ vung tay. Tổ Long Trảo vồ ra, lập tức khóa chặt càn khôn, xé rách toàn bộ Quy Tắc quanh thân Hắc Trư buộc nó lộ diện. "Một con Thiên Địa Trư à?" Long Tổ kiến thừa bất phàm, vừa nhìn đã nhận ra lai lịch của Hắc Trư. "Lão già Long Tổ, chính là Trư Hùng Tuấn đây... ngươi chưa thấy qua heo đẹp trai sao?" Hắc Trư ngạo nghễ hừ một tiếng dù đã bị Tổ Long Trảo đè ép xuống mặt đất. "Hảo huynh đệ, ta với ngươi cùng chết." Bọ Hung không phải loại ham sống sợ chết. Hai mắt nó đỏ lên, trực tiếp quay đít về phía Long Tổ nặn ra cự đại siêu cấp rắm thối. BẸT... Khói bụi mịt mù, cái mùi ô uế đủ để Thiên Đạo Cảnh phải sùi bọt mép oanh tạc khắp nơi như lưu đạn. "Thì ra là còn một con hàng..." Long Tổ nhếch râu, Tổ Long Thế chỉ nhẹ nhàng chấn động đã lập tức xua tan tất cả khí lãng do Bọ Hung đánh rắm bắn ra. Vuốt rồng lại vồ đến, Bọ Hung như con côn trùng nhỏ yếu bị nghiền ép. "Con bọ ngu xuẩn, Trư Gia hao tâm tổn sức cho ngươi đào vong, ngươi lại ngu xuẩn liều mạng làm cái gì?" Hắc Trư nhìn thấy Bọ Hung cũng rơi vào tay địch, phẫn nộ cuồng hống. "Mẹ nó, đã nói chết cùng ngày... con heo ngươi sao có thể bỏ ta lại?" Bọ Hung không phục rống lại. "Hai các ngươi, một con heo và một con bọ, chỉ là tiểu yêu đẳng cấp Thiên Đạo cũng dám xâm nhập Tổ Long Sơn, ai cho các ngươi lá gan?" Long Tổ uy nghiêm hỏi. "Lão già bệnh, ngươi độc chiếm lăng mộ chủ nhân của Đấng ta làm gì?" Bọ Hung không sợ trời không sợ đất chất vấn, hiện tại nó ngay cả chết cũng không sợ, còn sợ cái gì nữa? "Lăng mộ bên trong Tổ Long Sơn chính là thuộc về Tổ Long Tộc, vì sao lại nói là của chủ nhân ngươi?" Long Tổ lạnh lùng nói. "Đánh rắm, đây là mộ của Vạn Yêu Chi Chủ, là chủ công của con bọ đó." Hắc Trư chen miệng vào phản bác. "Kẻ mạnh luôn đúng." Long Tổ cười gằn, uy áp bạo ra chấn cho hai con hàng thổ huyết tại chỗ, vô cùng thê thảm. Hắc Trư và Bọ Hung đắng chát nhìn nhau, xem ra bọn nó một đời luồn lách, len lỏi, trộm cướp... cuối cùng cũng phải đến ngày trả giá rồi. "À quên mất..." Long Tổ chợt vuốt cằm, hứng thú nhìn bọn chúng nói: "Vừa vặn Tổ Long Sơn của lão phu còn thiếu một con thú giữ cửa, lão phu lại khá thích giống loài độc lạ như các ngươi, chọn một con giữ mạng vậy." Long Tổ đi qua đi lại quan sát hai con hàng, cười tủm tỉm: "Một tên làm thú giữ cửa cho lão phu, một tên đi chết... cho các ngươi lựa chọn." "Chọn con bà ngươi lão rồng già, có giỏi thì giết chết Trư Gia, Trư Gia thèm vào làm chó giữ cửa." Hắc Trư nghiến răng nghiến lợi: "Con bọ kia ngược lại rất thích hợp." "Ta đường đường là Đấng lại đi giữ cửa? đầu óc ngươi có bệnh sao con heo chết tiệt này." Bọ Hung phỉ nhổ không thôi: "Đã nói là chết cùng ngày cùng tháng cùng năm." "Trư gia khinh bỉ chết cùng với ngươi, một mình Trư gia chết là đủ." Hắc Trư nhìn Long Tổ dụ dỗ: "Hãy giết Trư gia, nguyện ý tặng lại bộ sưu tập đồ lót cho ngươi." "Các ngươi không có quyền lựa chọn nữa." Long Tổ nâng tay, Tổ Long Trảo che thiên phủ địa trấn thẳng xuống đầu Hắc Trư. Hắc Trư nghẩng đầu nghênh đón, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nháy một cái, chỉ là dưới quần lót hồng cánh sen đã sớm ướt đẫm, tè vãi ra quần rồi. "Không!" Bọ Hung gầm lên điên cuồng, bạo phát toàn thân muốn tự bạo, dùng tất cả để liều mạng. Chỉ là ngay cả chết Long Tổ cũng không cho nó chết, muốn nó phải trơ mắt nhìn Hắc Trư tiêu vong. "Huhu lão Trư..." Bọ Hung nước mắt lưng tròng, từ khi chủ công rời đi... đây là lần thứ hai nó khóc trong cuộc đời này. "Đủ rồi Long lão..." Ngay khi Tổ Long Trảo đã gần trong gang tấc, Hắc Trư ướt nhẹp cả quần, một tiếng cười khẽ bất chợt từ trong lăng mộ vang lên: "Chúng nó đã đủ tư cách." Long Tổ gật đầu, bỗng nhiên phất tay. Trong ánh mắt khó tin của Cam Đại Miêu, Hắc Trư và Bọ Hung cùng lúc bị đẩy vào bên trong lăng mộ... "Haizzz..." Long Tổ thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn trời cười một tiếng: "Cuối cùng cũng rảnh nợ."...