Ngũ Long Đế Cung lướt qua tinh không, rất nhanh đã rời khỏi Hồn Ngọc Giới.
Lạc Nam cùng Âu Dương Thương Lan sóng vai mà đứng, hắn nghiêng đầu sang nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng:
"Thế nào? Có chuyện gì muốn nói?"
Âu Dương Thương Lan nhẹ mím môi, đem một chiếc Nhẫn Trữ Vật đặt vào tay hắn.
Lạc Nam nhướn mày, thần thức quét vào trong, chứng kiến một đống tài vật chất chồng như núi.
"Lấy ở Mạc Gia?" Hắn nhìn nàng chăm chú.
"Ừm..." Âu Dương Thương Lan gật đầu, ánh mắt có chút trốn tránh.
BỐP!
Sóng thịt run lên từng trận, mông to màu mỡ truyền đến từng đợt tê dại, Âu Dương Thương Lan xấu hổ muốn chết, trừng mắt nhìn xem hắn:
"Vì sao đánh ta?"
"Hừ!" Lạc Nam cười lạnh một tiếng, bàn tay liên tục vỗ mạnh.
BỐP BỐP BỐP BỐP...
Bàn tay thô to tiếp xúc với mông tròn đàn hồi, không chút thương hương tiếc ngọc, da thịt trắng tuyết sau lớp y phục của nàng đỏ lên.
Âu Dương Thương Lan không nói câu nào, cắn răng chịu đựng.
"Vì một chút tài nguyên mạo hiểm như vậy đáng giá không?" Lạc Nam sắc mặt xụ xuống chất vấn.
Hắn thật sự tức giận...
Âu Dương Thương Lan hành động chẳng khác nào tiến vào hang sói, khả năng nguy hiểm cực cao, vượt qua dự kiến của hắn.
Nếu chẳng may ở Mạc Gia vẫn còn một lão quái vật nào đó của Săn Ma Điện âm thầm tọa trấn, hoặc có Trận Pháp cường đại kích hoạt đem nàng giam cầm thì sao?
Lần đầu đến Hồn Ngọc Giới, có trời mới biết Mạc Gia còn ẩn chứa thứ gì.
Đến khi đó Kiệt Gia Lão Tổ cùng đám người Mạc Phong trở về, hậu quả không dám tưởng tượng.
Phải biết rằng, sở dĩ Côn Lôn Nữ Hoàng có thể cường thế trước mặt Kiệt Gia Lão Tổ mà không e ngại Săn Ma Điện là vì bên mình chiếm lý lẽ, dù cường giả cấp cao của Săn Ma Điện có kéo đến cũng không thể bao che cho hành vi của Mạc Phong mà chống lại Nữ Hoàng.
Nhưng mà việc Âu Dương Thương Lan xâm nhập căn cứ của chi nhánh Săn Ma Điện, cướp đồ vật của bọn hắn...một khi bị bắt được, bên mình sẽ từ chiếm lý trở thành đuối lý, ngay cả Côn Lôn Nữ Hoàng cũng không có cái cớ thích hợp bảo vệ nàng.
Nếu Săn Ma Điện nhân cơ hội đó ép bức đến cùng, đừng nói là Làng Nhất Thế...ngay cả Côn Lôn Giới cũng sẽ bị liên lụy.
Đến thời điểm đó, hắn cũng không thể bỏ mặc Âu Dương Thương Lan sống chết, chỉ có thể cùng nàng liều mạng.
Từng đó nguy cơ, có thể hiểu lý do vì sao Lạc Nam tức giận khi nàng tự tiện hành động như vậy.
Hắn kêu nàng đi ám sát hai kẻ đã trọng thương, chứ không hề muốn nàng gia nhập hang sói, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, mức độ nguy hiểm cũng chênh lệch vô số lần.
Bảo khố của Mạc Gia mặc dù phong phú, nhưng còn chưa xứng đáng để nàng mạo hiểm lớn như vậy, thậm chí bất kỳ thứ gì trên đời này cũng không xứng.
Âu Dương Thương Lan là nữ nhân thông minh, sau khi nông nỗi hành động nàng cũng đã suy nghĩ đến hậu quả, vì lẽ đó mới ấp a ấp úng trước mặt Lạc Nam, bị hắn đánh đòn cũng không dám phản bác.
Bản thân nàng cũng biết mình thật sự làm ra hành vi mạo hiểm liên lụy đến mọi người, thậm chí nếu không được trợ giúp, chỉ sợ phải ngã xuống trong tay hắc y nhân khủng bố kia.
BỐP BỐP BỐP...
Lạc Nam vẫn đánh vào đôi bờ mông kiều diễm liên tục, mỗi một cú đều dốc toàn bộ lực lượng, mà Âu Dương Thương Lan cũng không kháng cự.
Rất nhanh, bờ mông vốn dĩ đàn hồi căn tròn của nàng lại lớn hơn một vòng vì sưng.
Dung nhan tuyệt mỹ chau lại vì đau đớn, môi đỏ mộng cắn chặt, ánh mắt ngập nước, nhưng kiên quyết không hé miệng rên rỉ hay cầu xin.
Lạc Nam đánh một hồi cũng hơi nguôi giận, nhìn bộ dạng đáng thương của Đại Đảo Chủ oai phong năm nào, trong lòng có chút mềm nhũn.
Bất quá không muốn cho nàng sắc mặt tốt, hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.
Âu Dương Thương Lan hiếm thấy hắn tức giận như vậy, biết hành vi của mình thật sự nghiêm trọng, nín nhịn cơn đau ở mông, chủ động ôm lấy eo hắn nói:
"Thiếp chẳng phải đã bình an trở về sao?"
"Vậy nếu không bình an thì sao?" Lạc Nam nhướn mày hỏi: "Nàng muốn ta phải làm thế nào?"
Âu Dương Thương Lan cắn cắn môi, quả thật lần này xém chút nữa nàng đã không bình an.
Qua lời của Hắc Y Nhân, trước đó Mạc Gia quả thật có một vị Bán Đế trông coi bảo khố và một trận pháp tồn tại, dù không có sự xuất hiện của Hắc Y Nhân cũng khó tránh khỏi hung hiểm.
"Người ta biết tội rồi..." Âu Dương Thương Lan dịu dàng nói: "Lần sau không dám nữa!"
Lạc Nam trong lòng thở dài.
Âu Dương Thương Lan vốn là nữ nhân có cá tính cực mạnh, nàng biểu lộ nhu nhuận như vậy bởi vì người trách cứ nàng là hắn.
Hắn hiểu hận ý của nàng đối với Săn Ma Điện, muốn trả đũa bọn hắn nhân tiện mang về lợi ích cho Làng Nhất Thế nên mới đánh liều.
Không nhẫn tâm trách cứ nàng, nhưng cũng phải biểu lộ bất mãn một phen để nàng ghi nhớ, ngày sau làm ra hành động gì còn tỉnh táo cân nhắc.
Chứng kiến đôi mắt kiêu ngạo lúc này ẩm ướt, bàn tay vô thức xoa nhẹ bờ mông mềm mại kia, cất giọng hỏi:
"Đau không?"
Âu Dương Thương Lan lắc đầu, nhưng biểu lộ u oán trên mặt lại bán đứng nàng.
"Để ta xem nào!" Lạc Nam nghiêm túc nói.
Hắn ôm lấy nàng tiến vào bên trong cung điện, bế lấy mỹ nhân đặt nằm sấp lên giường nệm, cúi đầu xuống thân dưới của nàng.
"Đừng...không được!" Âu Dương Thương Lan giật bắn mình, một cảm giác vừa tức giận vừa xấu hổ dâng trào trước động tác của hắn.
"Ngoan, vừa nãy ta ra tay hơi mạnh!" Lạc Nam ôn tồn nói.
Giữ chặt hai chân đang giãy giụa của Âu Dương Thương Lan, hắn đem áo choàng của nàng cởi bỏ, vén y phục lên.
Một đôi chân dài thẳng tắp miên man hiện ra trong tầm mắt...
Da thịt không chút tỳ vết chỗ nào cũng đẹp, từng ngón chân tinh tế như xảo đoạt thiên công, gót chân ngọc ngà óng ả, làn da trắng đến mức loáng thoáng thấy được từng sợi gân xanh bên trong.
Ánh mắt lướt qua đôi đùi mềm mịn, đập vào ánh nhìn của Lạc Nam chính là một cái tiểu khố đen tuyền thần bí.
Bất quá lúc này, ở phần đũng lại tràn đầy ẩm ướt, tạo thành một cảm giác dinh dính vào hạ thân nàng.
Âu Dương Thương Lan cắn cắn môi, cảm giác được ánh mắt nóng rực của Lạc Nam từ phía sau nhìn xem mình.
"Nàng rỉ nước?" Lạc Nam trong lòng cổ quái.
Nhìn thấy tiểu nội khố đen tuyền ẩm ướt, hắn làm sao không biết chuyện gì xảy ra, nàng bị kích thích khi hắn đánh vào mông?
Hô hấp hơi dồn dập, Lạc Nam chậm rãi đem tiểu nộ khố tháo rời.
Trong khoảnh khắc, thời gian và không gian như đọng lại...
Nơi thần bí riêng tư của giai nhân hiện rõ mồn một bên trong tầm mắt, đẹp đến mức Lạc Nam không nỡ chớp mắt, như bị hút hồn vào bên trong.
Vì là đang nằm sấp, đôi bờ mông ngạo nghễ nhô cao chính là thứ rơi vào tầm quan sát của Lạc Nam trước tiên.
Chỉ thấy bên trên da thịt ngọc ngà hiện lên từng dấu tay sưng đỏ xung huyết, nhìn thấy đau lòng.
Hai mông khép đến chặt chẽ khiến hắn không thể xem được chiếc lỗ kiều diễm quyến rũ ở trung tâm, nhưng xuống phía dưới một chút, khe rãnh chật hẹp hồng đỏ như cánh hoa hồng lại trở thành thứ có thể hút cả linh hồn Lạc Nam vào bên trong.
Lạc Nam chưa kịp quan sát kỹ lưỡng, Âu Dương Thương Lan đã kẹp chặt hai đùi, che đậy một góc riêng tư thầm kín.
Hắn hít sâu một hơi, cũng không vội vàng...
Bất Tử Dược Thủy xuất hiện, Lạc Nam đem nó đổ vào lòng bàn tay mình, sau đó chậm rãi đặt xuống mông đẹp của Âu Dương Thương Lan, chậm rãi bôi lên những dấu vết đỏ thẳm.
"Ưm..."
Âu Dương Thương Lan thoải mái rên lên một tiếng, thanh âm như tiếng trời ngân nga, xém chút khiến Lạc Nam phun cả máu mũi.
Chỉ bị đánh mông lại dùng đến tận Bất Tử Dược Thủy xoa dịu, đủ thấy Lạc Nam phá của đến mức độ nào.
Bàn tay hắn đặt lên da thịt co giãn của nàng, chỉ cảm thấy như được chạm vào tơ lụa non mịn thoải mái nhất thiên hạ.
Nhận thấy từng dấu tay hung hăng của mình trở nên phai nhạt, Lạc Nam trong lòng tê rần, bất chợt cúi thấp đầu hôn xuống một ngụm lên bờ mông tròn trịa ấy.
"Chàng làm gì..."
Âu Dương Thương Lan không ngờ đến hắn đột nhiên làm ra hành động như vậy, xém chút nhảy dựng lên, trong lòng dâng lên cảm giác khác thường.
Lạc Nam đem hai chân nàng đè xuống, khàn khàn nói: "Để ta bù đắp cho nó, bị đánh chắc đau lắm..."
Bờ môi nóng rực của hắn lướt trên vòng ba của giai nhân, đầu lưỡi ẩm ướt vươn ra, liếm láp từng chỗ vẫn còn sưng đó, động tác ôn nhu săn sóc đến cực hạn
"Tiểu Nam..." Âu Dương Thương Lan toàn thân tê dại, cảm giác đau đớn nơi vòng ba toàn bộ biến mất, thay vào đó là sự dễ chịu thư thái.
Trước sự nỗ lực của Lạc Nam, nàng cũng thả lỏng toàn thân, đôi chân vốn khép chặt cũng vô thức nới rộng ra.
Lạc Nam rốt cuộc thấy được nơi cần thấy...
Cúc hoa màu đỏ đậm tròn trịa mê người, từng nếp gấp tinh tế tỉ mỉ, nhỏ như đầu ngón tay út, hơi hơi co rút, cực kỳ gợi cảm.
Mà ở bên dưới nó, một chỗ thần thánh khác được hai mép môi kiều nộn đỏ hồng kẹp chặt, phải rất khó khăn mới có thể chứng kiến khe rãnh mỏng như sợi chỉ kia, bên trong có thánh thủy róc rách mang theo từng đợt hương thơm đặc biệt nồng nàn khó cưỡng.
Lạc Nam không cưỡng lại được dụ hoặc trí mạng này, đầu lưỡi luồn lách vào hoa cúc, sau đó mạnh bạo một đường quét dọc xuống khe rãnh đang mời gọi kia, hưởng thức sạch sẽ thứ nước thơm đặc thù ấy.
"Á!" Âu Dương Thương Lan rùng mình thét lên: "Chàng làm cái gì?"
Âm giọng của nàng tràn đầy run rẩy, thần kinh trở nên tê dại, suối nguồn từ tận cùng thân thể càng tuôn ra dữ dội.
"Nàng thật mẫn cảm..." Lạc Nam thở dốc, bờ môi tham lam áp lên đôi môi dọc của nàng, nồng nhiệt hôn lấy nó.
Ngón tay hắn vạch ra thảm cỏ thơm hình tam giác khéo léo, tìm đến hạt ngọc trai đã trơn bóng và săn cứng tô điểm cho cô bé nàng, bắt đầu niết lấy.
Âu Dương Thương Lan mặc dù kiêu ngạo phóng khoáng, nhưng cũng là thân trinh nguyên, làm sao kháng cự nổi thủ đoạn lão luyện như vậy của hắn?
Nàng chỉ có thể cố gắng kẹp chặt hai chân, ra sức đẩy đầu Lạc Nam ra khỏi nơi tư mật, ngứa ngáy sắp điên rồi.
Lạc Nam lật ngửa nàng dậy, đem đôi chân ngọc ngà tách ra, đóa hoa hồng kiều diễm nở rộ trong tầm mắt.
Hắn nhìn nàng nhếch miệng: "Đừng có quên nàng từng hứa cái gì đó..."
"Hứa cái gì? Thiếp không biết!" Âu Dương Thương Lan sắc mặt đỏ thẳm, thở hổn hển trừng mắt nhìn hắn.
"Haha!" Lạc Nam bĩu môi trêu: "Làm đại tỷ đừng có để Tiểu Tuyết qua mặt quá xa!"
Lời của hắn quả nhiên như có tác dụng kích thích nàng, Âu Dương Thương Lan nghĩ đến Lạc Nam và Độc Cô Ngạo Tuyết lần này trở về tình ý thắm thiết mặn nồng, trong lòng lập tức có cảm giác ghen tuông.
Nghĩ đến đây, bản tính kiêu ngạo bất chấp của nàng trở về, thản nhiên ngồi dậy, chủ động nới rộng hai chân, vươn đôi bàn tay tinh mĩ của mình xuống dưới hạ thể, đem hai mép môi béo mập tách ra, nhìn hắn đầy khiêu khích:
"Đẹp không?"
Lạc Nam hít một hơi khí lạnh, côn thịt ở hai chân bị cảnh tượng này làm cho xém chút bắn pháo đầu hàng.
Chỉ thấy bên trong bờ môi huyền bí ấy là một màu hồng thẳm quyến rũ, từng thớ thịt mềm chặt chẽ đan xen, ẩm ướt thơm tho, như mê cung dẫn dụ bất kỳ nam nhân nào cũng phải mất đi lý trí.
"Thật là đẹp..." Hắn nhịn không được tán thưởng nói.
"Đẹp thì mau ăn!" Âu Dương Thương Lan như một nữ vương, hất lên chiếc cằm ngạo kiều ra lệnh cho hắn.
Lạc Nam như người mất hồn làm theo mệnh lệnh của nữ vương cao ngạo, cúi đầu áp miệng vào nơi thầm kín ấy, nhiệt tình nhấm nháp, đầu lưỡi chen vút vào bên trong...
"Ưm...ưm...sướng...Tiểu Nam..." Âu Dương Thương Lan không còn xấu hổ, trái lại nàng còn chủ động tách chân để hắn dễ dàng thưởng thức, hé miệng thoải mái rên rỉ trong đê mê.
Mặt mũi của Lạc Nam đã ướt nhẹp, nàng như được làm bằng nước, suối nguồn bất tận ấy liên tục tràn ra, hắn bận rộn không bỏ phí, chẳng thể đáp lời nàng.
Khoái cảm bao trùm tâm trí Âu Dương Thương Lan, y phục trên người trở nên vướn víu.
Nàng chủ động bùng phát Lôi Lực, đem cả y phục của mình và Lạc Nam chấn thành hư vô.
Hai kiện thân thể như được điêu khắc hiện ra, nam thì lực lưỡng cân đối, nữ thành thì thành thục diễm lệ...
Nhìn thấy côn thịt dữ tợn của Lạc Nam cao ngạo ngẩng đầu, bên trên là từng đường gân guốt mạnh mẽ đầy nam tính, cõi lòng Âu Dương Thương Lan như bị kích thích một cú thật mạnh, cộng thêm khoái cảm nơi hạ thân mà hắn đang mang lại...
"Thiếp sướnggg..."
Yêu kiều hừ thật dàu, nàng rùng mình một cái, hạ thể co rút, một dòng nước ấm trào dâng...
Nàng lên đỉnh...
Lạc Nam ho sặc sụa, tách môi khỏi tiểu huyệt đang phun nước, đưa mắt nhìn thân thể hoàn mỹ của nàng.
Không thừa không thiếu, không chỗ nào không đẹp, làn da vốn dĩ trắng nõn hơn tuyết lúc này xuất hiện một lớp phấn hồng kiều diễm, khiến nàng có vẻ đẹp gợi tình...
Ngũ quan tinh xảo tuyệt luân, kiêu ngạo pha lẫn kiều mị lúc này tràn ngập mê ly, lông mi dài rung động, môi đỏ hé mở thở gấp phun ra từng đợt hương thơm.
Chiếc cổ cao quý như thiên nga, xương quai xanh tô điểm, hai bầu sữa to tròn nhưng không chút rủ xuống, ngược lại kiêu ngạo vểnh lên, ép vào nhau hết sức chặt chẽ, hai hạt anh đào săn cứng nổi cộm lên, cực kỳ hút mắt.
Vòng eo uyển chuyển như rắn nước không xương, chiếc rốn tô điểm cho vùng bụng bằng phẳng, bên dưới là thảm cỏ thơm tươi tốt hình tam giác nhỏ nằm gọn trên bờ mu được cắt tỉa cẩn thận.
Điểm nổi bật trên da thịt trắng tuyết của nàng chính là Ma Ấn như một hình xăm huyền bí ở trên tấm lưng trần, làm vẻ đẹp của nàng càng thêm nổi bật phá cách.
Âu Dương Thương Lan như một nữ thần bước ra từ thần thoại, cộng thêm u cốc lầy lội giữa hai chân nàng lúc này, quả thật mê Lạc Nam đến chết người.
"Tiểu Nam...hôn thiếp!" Mỹ nhân động tình nói.
Lạc Nam tham lam lao vút lại, thân thể lực lưỡng đè lấy nàng xuống nệm, khát vọng chiếm hữu dâng trào chưa từng có.
Hắn cúi thấp đầu, đem đôi môi vừa hôn môi dưới của nàng chuyển đến môi trên, ngậm chặt sự căn mộng như mật đào ấy vào trong miệng.
"Ưm..." Âu Dương Thương Lan nỉ non một tiếng.
Nàng nhiệt tình đáp lại, đầu lưỡi chủ động tiến vào trong miệng nam nhân, mang theo hương tân ngọc dịch của mình trao đổi với nước miếng đặc trưng của hắn.
Bàn tay thon dài tìm đến giữa chân nam nhân, bắt lấy thanh vũ khí cứng cáp ấy vào trong tay vuốt lên vuốt xuống.
Đôi nam nữ thèm khát cuốn chặt lấy nhau, thể hiện tình cảm của mình dành cho đối phương một cách nồng nhiệt nhất.
"KENG! Cửa Hàng May Mắn thăng cấp thành công, đạt đến cấp bảy!"
"Gói quà Thăng Cấp Cửa Hàng xuất hiện, giá bán 500 Tỷ Điểm Danh Vọng, tồn tại trong 48 tiếng!"
Bỗng nhiên, hai thanh âm cùng lúc vang lên bên tai Lạc Nam khiến hắn hơi khựng lại.
"Sao thế chàng?" Âu Dương Thương Lan thở gấp hỏi.
"Không có gì, chúng ta tiếp tục!" Hắn nặng nề mút lấy lưỡi nàng thật chặt, sau đó tách ra hôn vào má, vào trán, vào cằm...
Hôn từng tất da thịt trên cổ Âu Dương Thương Lan, đầu lưỡi trượt dài xuống xương quai xanh, sau cùng ngậm lấy một bên bầu sữa.
Như trẻ con khát sữa cắn lấy thật chặt.
Mùi thơm cơ thể nàng, vị ngọt của bầu sữa căn tràn, xúc cảm mỹ diệu đến từ đàn hồi tròn trịa...Lạc Nam như phát điên.
ẦM!
Nhưng mà lúc này, một tiếng vang thật mạnh chấn đến Cung Điện rung lên.
RỐNG!
Ở phía bên ngoài, Ngũ Đại Long Cốt phẫn nộ gầm thét.
Lạc Nam vội vàng ngẩng đầu, Âu Dương Thương Lan cũng liếc mắt nhìn hắn.
"Có kẻ tấn công!" Hắn nghiến răng ken két nói, đứng bật dậy.
Âu Dương Thương Lan sắc mặt lạnh lẽo, nàng và nam nhân của nàng đang thăng hoa, lại có kẻ muốn gây sự?
Lạc Nam nhìn xuống, côn thịt của mình như muốn bùng nổ, mà cô bé của nàng cũng đang hé mở, nước nôi lênh láng.
"Là ai vậy chàng?" Nàng giận dữ hỏi.
"Một đám Tinh Không Đạo Tặc!" Lạc Nam bực mình nói, thông qua Ngũ Long Đế Cung hắn có thể quan sát tình huống bên ngoài.
"Mặc kệ chúng được không?" Âu Dương Thương Lan cắn môi hỏi, ánh mắt đầy tình ý.
"Được!" Lạc Nam nhìn nàng mỉm cười: "Với khả năng phòng ngự của Ngũ Long Đế Cung, chỉ cần Thiên Đế không công kích vẫn có thể trụ được một chút!"
Âu Dương Thương Lan nở nụ cười rạng rỡ, quỳ gối giữa hai chân hắn, môi anh đào khai mở, ngậm lấy côn thịt dữ dằn kia vào trong miệng.
"Ưm...bảo bối!" Lạc Nam sung sướng thốt lên:
"Ta yêu nàng!"...