"Bệ hạ cẩn thận..."
"Phụ Hoàng..."
Thấy Ngân Thiên Quốc Chủ từ trên giường bệnh kích động như vậy, đám người hãi hùng khiếp vía vội vàng đỡ hắn.
"Mau... nữ nhi của trẫm trở về..." Ngân Thiên Quốc Chủ ho khan kịch liệt, đôi mắt đế vương lúc này ửng đỏ lên.
Mấy người giật mình, lúc này mới nhớ đến lưu truyền trong cung.
Ngân Thiên Quốc Chủ thân là người đứng đầu Thần Quốc nhưng lại không lập Quốc Hậu.
Mặc dù hậu cung phi tần không thiếu, ngôi vị Quốc Hậu vẫn luôn bỏ trống.
Điều này vẫn khiến vô số người không hiểu... cũng không giải thích được.
Nhưng chỉ có những trọng thần thân cận với Ngân Thiên Quốc Chủ như Đại Tổng Quản mới biết, năm xưa Ngân Thiên Quốc Chủ từng có một đoạn tình cảm khắc cốt minh tâm với một vị Nữ Thần Đạo.
Nữ Thần Đạo này vì Ngân Thiên Quốc Chủ sinh ra một nữ nhi và một hài tử.
Sau chẳng biết vì nguyên nhân gì, Ngân Thiên Quốc Chủ và vị nữ Thần Đạo đó đường ai nấy đi, nữ theo mẫu thân, nam theo phụ thân.
Nam hài tử năm xưa hiện tại đã trưởng thành, chính là Ngân Thiên Thái Tử.
Còn nữ nhi được mẫu thân mang đi khi đó đã vô số năm rồi chưa từng trở về Ngân Thiên Thần Quốc... nhưng dù là như thế, nàng vẫn là công chúa của Ngân Thiên Thần Quốc, không thể thay đổi.
Mà ngôi vị Quốc Hậu kia vẫn luôn bỏ trống vì Ngân Thiên Quốc Chủ vĩnh viễn không quên được đoạn tình cảm kia... hy vọng một ngày người yêu năm đó sẽ trở về ngồi vào vị trí đó.
"Mau, theo trẫm ra đón nàng." Ngân Thiên Quốc Chủ kích động đến toàn thân run rẩy.
Nữ nhi trở về khiến hắn dường như khởi tử hoàn sinh.
"Phụ hoàng cẩn thận." Ngân Thiên Thái Tử thận trọng nói:
"Nhiều năm như thế, mẫu hậu và tỷ tỷ không biết ở phương trời nào, khả năng có kẻ gian giả mạo, không thể lơ là."
Ngân Thiên Thái Tử cũng biết chuyện quá khứ của phụ hoàng, biết rằng mình còn có mẫu thân và một tỷ tỷ...
Nhưng mà vô số năm không về, hiện tại đùng một cái xuất hiện... hắn làm sao có thể không nghi hoặc?
"Bẩm thái tử và bệ hạ, nàng ta có mang theo tín vật." Đại tổng quản nói:
"Đó là Ngân Thiên Ngọc Bội khi còn trẻ bệ hạ thường mang theo bên mình."
"Nàng chắc chắn là nữ nhi của trẫm." Ngân Thiên Quốc Chủ càng thêm kích động:
"Ngân Thiên Ngọc Bội là do chính tay trẫm đeo lên cho nàng trước khi mẫu thân mang theo nàng rời đi, không thể sai được."
Nói xong đã mặc kệ đám người, trực tiếp mang theo thân bệnh ra ngoài nghênh đón...
Ngân Thiên Thái Tử cùng bốn vị trọng thần đưa mắt nhìn nhau, vội vàng chạy theo.
Rất nhanh, ánh mắt bọn hắn nhất thời ngẩn ngơ...
Chỉ thấy ở giữa đình viện giữa hồ bên trong hoàng cung, một thân ảnh ưu nhã đứng lặng lẽ...
Váy trắng không nhiễm bụi trần ôm lấy cơ thể thon dài tinh tế, những đường cong hoàn mỹ như ẩn như hiện, ngũ quan tỉ mỉ như được tạo hoá ưu ái mà thành.
Mắt nàng như châu sa, môi nàng như hồng đỏ, da nàng trắng hơn tuyết, tóc nàng mượt mà thướt tha như thiên hà đổ xuống tạo thành con thác huyền diệu...
Sự ưu nhã, thanh lệ này vốn không nên thuộc về trần gian.
Mặc dù Ngân Thiên Thần Quốc không thiếu mỹ nhân, vẫn không ai có thể so sánh được với giai nhân trước mặt.
Nhìn thấy giai nhân như vậy, phong thái như vậy... một thoáng nghi ngờ trong lòng Ngân Thiên Thái Tử, bốn vị đại thần đều quét sạch.
"Giống... thật sự quá giống..." Ngân Thiên Quốc Chủ vô thức thốt lên:
"Nàng chính là một phiên bản khác của Cầm Di."
Nữ nhân nghe vậy lúc này mới nghiêng đầu liếc nhìn, chứng kiến sắc mặt Ngân Thiên Quốc Chủ trắng nhợt, hai mắt đục ngầu, khi đứng còn cần một vị tổng quản nâng đỡ, mặt của nữ nhân không thể hiện quá nhiều cảm xúc, chỉ là trong mắt thoáng hiện lên tia phức tạp.
Bước chân thanh thoát đến trước mặt Ngân Thiên Quốc Chủ, nữ nhân đưa ra một khối ngọc bội.
Chỉ thấy ngọc bội có màu trắng như tinh ngân đúc thành, mặt sau có khắc hai chữ Ngân Dao.
"Ông nhận ra ngọc bội này chứ?" Nữ nhân bình thản hỏi.
Ngân Thiên Quốc Chủ bàn tay run run tiếp nhận ngọc bội, hai mắt như lâm vào vô vàn tưởng niệm, thanh âm đục ngầu nhưng khàn khàn:
"Sao có thể không nhận ra? Hai chữ này chính là do đích thân ta khắc lên, nữ nhi sở hữu ngọc bội chính là Ngân Dao Công Chúa của Ngân Thiên Thần Quốc."
"Tham kiến Ngân Dao Công Chúa." Bốn vị đại thần lập tức cung kính thi lễ.
"Ngân Niên tham kiến tỷ tỷ." Ngân Thiên Thái Tử cũng vội vàng cúi đầu, trong lòng lại dâng lên sóng to gió lớn.
Hắn không ngờ tỷ tỷ của mình thật sự trở về rồi, tu vi lại còn cao hơn mình một bậc, dung mạo càng khiến người khác phải ngưỡng mộ trong lòng.
Phụ hoàng tuy rằng đã bị thương, nhưng Thần Đạo Cảnh suy cho cùng vẫn là Thần Đạo Cảnh, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo... làm sao có thể không nhận ra nữ nhi ruột thịt của mình?
Nếu phụ hoàng đã khẳng định, vậy tuyệt sắc giai nhân này đích thị là tỷ tỷ của Ngân Niên hắn.
"Ta không phải Ngân Dao Công Chúa..." Nữ nhân điềm tĩnh mở miệng:
"Mẫu thân đặt cho ta cái tên Cầm Dao Nhã."
Đám người rùng mình, rất sợ Ngân Thiên Quốc Chủ sẽ nổi giận vì nữ nhi không theo họ của hắn.
Nhưng mà Ngân Thiên Quốc Chủ lại chỉ thoả mãn mỉm cười:
"Tên rất hay, Cầm Di thật là biết cách đặt tên cho nữ nhi của chúng ta, theo họ Cầm của nàng tốt lắm..."
Nếu Lạc Nam ở đây chứng kiến tình cảnh này chắc chắn sẽ trợn mắt há hốc mồm.
Vị Ngân Dao Công Chúa vừa mới trở về này vậy mà lại là sư tỷ Cầm Dao Nhã của hắn, Thiếu Thần Nữ của Độ Đạo Môn.
Cầm Dao Nhã là nữ nhi của Thiên Âm Đạo Chủ - Cầm Di.
Nhưng không ngờ chính là, Cầm Di lại có một đoạn tình cảm với Ngân Thiên Quốc Chủ nên đã sinh ra Cầm Dao Nhã và Ngân Niên.
Cuối cùng một người theo mẫu thân trưởng thành ở Độ Đạo Môn, một người ở lại cùng phụ thân trở thành Ngân Thiên Thái Tử.
"Cầm Di... nàng ấy khoẻ không? Hiện tại đang ở phương trời nào?" Ngân Thiên Quốc Chủ cố gắng giữ bình tĩnh hỏi.
Hắn và Cầm Di quen biết và yêu nhau đã vô số năm về trước, khi đó hai người gặp gỡ ở một bí cảnh, cơ duyên xảo hợp mà sinh tình...
Ngân Thiên Quốc Chủ hoàn toàn không biết thân phận thật sự của nàng, chỉ biết thực lực của nàng cường đại hơn mình mà thôi.
Nếu không phải trước đó nàng đại chiến với Yêu Tu hùng mạnh lưỡng bại câu thương dẫn đến mình có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, sợ rằng cả đời đừng mong được sự chú ý của một nữ nhân như nàng.
Cầm Dao Nhã không trả lời câu hỏi của Ngân Thiên Quốc Chủ, chỉ ung dung lên tiếng:
"Lần này mẫu thân phân phó ta trở về, là vì không muốn nhìn thấy Ngân Thiên Thần Quốc suy tàn, đệ đệ bị khi dễ..."
Ngân Niên nghe vậy âm thầm cảm động, thì ra mẫu thân vẫn quan tâm đến ta... ...
Lạc Nam không biết tình huống xảy ra ở Ngân Thiên Thần Quốc, lúc này hắn đang phải đối mặt với sự vây công của bảy tên cường giả của Chiến Pháp Đạo Thống.
"Đánh thế nào đây?" Chân Mật hưng phấn bừng bừng hỏi, không chút e ngại nào.
"Đương nhiên là vượt cấp chiến đấu, lấy ít địch nhiều." Khương Lê ung dung nhún vai.
Thân là Thiếu Thần Nữ của hai đại thế lực, nữ nhi của hai vị Đạo Chủ... nếu các nàng e ngại cục diện lúc này thì quá mức tầm thường rồi.
"Hay hai nàng lùi lại để mình ta chiến bảy?" Lạc Nam hưng phấn cười tà.
"Thôi đi, còn phải chừa phần cho chúng ta." Hai nữ yêu kiều phản đối.
"Nếu là vậy, hai nàng đấu Ngũ Đại Hộ Pháp, giao hai tên trưởng lão cho ta." Lạc Nam nói.
"Cứ quyết định như vậy." Hai nữ nhân chấp nhận.
"Dâm nam tiện nữ, đi chết!"
Nghe mấy người đối thoại, bảy vị cường giả Chiến Pháp Đạo Thống tức điên.
Ba kẻ này thật sự không biết chữ chết viết như thế nào, cho rằng là thành viên của Phá Đạo Hội thì đáng gờm lắm sao?
Nếu tất cả người của Phá Đạo Hội đều đáng gờm, vậy Nguyên Giới đã bị bọn hắn thống nhất lâu rồi.
Đã từng đụng độ với một số thành viên của Phá Đạo Hội, Nhị Trưởng Lão dám khẳng định chiến lực của bọn hắn trong cùng cấp cũng chỉ sàn sàn với mình, dù có chênh lệch cũng không lệch quá nhiều.
Cho nên lúc này hắn không chút sợ hãi, tiến hành vây công...
"Nếu ngươi đã muốn chết, vậy thì lão phu sẽ chiều!" Nhị trưởng lão Vương Long gầm lên:
"Vô Tận Chiến Kinh!"
Vận dụng công pháp độc nhất của Chiến Pháp Đạo Thống, lấy Vương Long làm trung tâm, mười vạn tầng Chiến Vực ầm ầm bạo phát ngưng kết thành Chiến Thế.
Thiên Đạo Viên Mãn Quy Tắc bao trùm cánh tay, bàn tay hoá trảo vồ ra:
"Thiên Đạo Kỹ - Chiến Long Liệt Trảo!"
NGAO!
Thương khung vọng tiếng long ngâm, hư ảnh một tôn Chiến Long khổng lồ toàn thân rực rỡ kim quang mang theo Chiến Thế kinh thiên động địa lao vọt đến Lạc Nam giương nanh múa vuốt.
Lạc Nam ánh mắt híp lại, cảm giác được một cổ áp lực không nhỏ chút nào.
Tuy cùng tu luyện Vô Tận Chiến Kinh nhưng phong cách chiến đấu của Vương Long và Vương Bằng khác biệt quá nhiều, thực lực lại càng như trời và đất.
Không dám xem thường, Lạc Nam cũng kích hoạt Thần Long Chiến Thân và Long Thần Biến.
Long Thần Nguyên Kinh vận chuyển, bảy viên Long Châu khổng lồ hội tụ trên đỉnh đầu.
Long Châu cung cấp Thần Long Lực, cuồn cuộn dung hợp vào Bá Lực của Lạc Nam.
Nghịch Thiên Thủ duỗi ra hoá thành song trảo, Bá Thế cường hoành hàng lâm.
"Thần Long Trảo!"
Lạc Nam bá đạo ngạnh kháng, trong đan điền là một vạn hành tinh đang bạo phát cung cấp sức mạnh.
XOẸT... ĐÙNG!
Song trảo vồ lấy nhau dữ dội, hư ảnh Long Thần và Chiến Long đồng quy vu tận, không khí nổ tung...
Lạc Nam bị đánh bay hàng ngàn bước, trong khi đó Vương Long chỉ lùi lại vẻn vẹn ba bước chân.
Hiển nhiên chênh lệch với Thiên Đạo Viên Mãn vẫn còn quá lớn, dù có cả một vạn hành tinh cũng chưa thể bù đắp được... chư kể số lượng Chiến Vực của lão già này mang tính áp đảo.
Nhưng dù là như thế, Vương Long sắc mặt cũng là kịch biến:
"Ngươi là Lạc Nam?!"
Nhìn khắp thiên hạ, ngoại trừ Lạc Nam có ai đủ khả năng lấy tu vi Đại Đạo chiến Thiên Đạo như thế?
Chưa kể phong cách chiến đấu của hắn cũng không thể giấu được... huyết mạch Long Thần thế gian ít thấy, chỉ có của hắn mà thôi.
"Haha, nhận ra rồi à?" Lạc Nam lên tiếng cười gằn:
"Người các ngươi muốn giết ở đây, chỉ là ai chết còn chưa biết đâu!"
"Kẻ phải chết là ngươi!" Tam Trưởng Lão Vương Vũ chẳng biết từ bao giờ đã tiếp cận từ phía sau.
Vẫn là Vô Tận Chiến Kinh vận chuyển, nhưng ông ta trực tiếp điều động Thiên Đạo Hậu Kỳ Quy Tắc khoá chặt lấy Lạc Nam, trong tay xuất hiện một thanh Đại Đao trảm thẳng vào đầu hắn.
"Vô Đạo Lĩnh Vực mở!"
Bích Tiêu bên trong Phá Đạo Lệnh cũng đã hỗ trợ, Vô Đạo Lĩnh Vực cuồn cuộn mở ra, trực tiếp vô hiệu hoá toàn bộ Quy Tắc Chi Lực ở hiện trường.
Lạc Nam nhờ vậy thoát khỏi trói buộc, Lạc Hồng Kiếm hiện ra trong tay.
KENG!
Kiếm ngân động thiên, Lạc Hồng Kiếm đã rất gần với Thiên Đạo Binh hàng thật giá thật.
Kiếm Vực phô thiên cái địa mở ra, dung hợp cùng Vực của Lạc Nam, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trên thân kiếm, liên miên bất tuyệt trảm xuống.
"Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển!"
Lạc Nam gầm lên một tiếng, Bất Hủ Kinh Văn bao trùm cánh tay, sức mạnh của một vạn hành tinh hội tụ vào trong đó.
Đầy trời kiếm ảnh đỏ rực như máu, bá đạo không gì tả nổi trảm ra... ...