Lạc Nam không hề biết rằng, ngay tại thời điểm hắn định rời khỏi bí cảnh thứ ba... có một cổ lực lượng vô thanh vô tức chẳng biết từ đâu giáng xuống bao quanh cơ thể hắn sau đó chậm rãi dung nhập vào.
Mà cũng ngay tại khoảnh khắc đó, năm vị viện trưởng của Ngũ Đại Học Viện vốn bình tĩnh từ đầu đến cuối đều có chút động dung, trong đáy mắt hiện lên một tia ghen tị.
Đang định tiến vào bí cảnh tiếp theo, một cuộc chiến buộc Lạc Nam phải đứng lại quan sát.
Mà không chỉ có hắn, còn có mấy vị Thiên Nữ và không ít Chí Tôn cũng hứng thú trước cuộc đụng độ này.
Bởi vì trước lối vào bí cảnh là hai nhân vật được đánh giá cao hàng đầu trong Đoạt Cấm Chiến lần này, hai vị Thiên Tử đến từ hai đại học viện.
Cửu Thánh Thiên Tử của Thương Khung Đạo Viện và Kình Thương Thiên Tử đến từ Vô Cực Thiên Viện.
"Là ngươi giết chết Kình Đao Thất Vệ của ta?" Ánh mắt nghiêm nghị nhìn Cửu Thánh Thiên Tử, Kình Thương Thiên Tử mở miệng chất vấn.
"Haha, có câu nói chó ngoan không cản đường... đã đám chó đó dám mạo phạm vây công bổn Thiên Tử, vậy giết thì tính sao?" Cửu Thánh Thiên Tử hài hước cười, hoàn toàn không xem Kình Thương Thiên Tử ra gì.
"Vậy ngươi chưa nghe câu đánh chó phải nhìn mặt chủ à?" Kình Thương Thiên Tử hừ lạnh:
"Ngươi biết bọn chúng là người của ta còn dám giết?"
"Vậy ngươi định thế nào?" Cửu Thánh Thiên Tử thu liễm nụ cười, sát khí ngưng tụ.
"Cũng đã hơn vạn năm rồi... hôm nay để bổn Thiên Tử xem thử chín môn công phu mèo ba chân của ngươi đã luyện đến đâu rồi." Kình Thương Thiên Tử nói.
"Muốn chết!" Cửu Thánh Thiên Tử lập tức động thủ.
Vạn Quân Lực triển khai, hội tụ sức mạnh vạn quân vào nắm đấm, bá đạo tung ra một quyền.
Quyền kình nghiền nát không gian, một hơi oanh tạc mà đến.
"Đúng là công phu mèo ba chân." Kình Thương Thiên Tử chế nhạo nói.
Tuy nhiên ngoài mặt thể hiện xem thường nhưng phản ứng của hắn lại không chậm chút nào.
Ngay khi một quyền như vạn quân của Cửu Thánh Thiên Tử vừa đến, Kình Thương Thiên Tử hai tay chắp ra phía sau như khí định thần nhàn, trong lòng thầm niệm:
"Đoạt Thiên Đạo Kinh."
ẦM.
Khoảnh khắc đó, vạn dặm bí cảnh thứ ba chấn động, từ nguyên khí, tử vong khí, đại địa, không gian, cuồng phong... tất cả đều hội tụ về phía trước Kình Thương Thiên Tử, tất cả những lực lượng đó đồng loạt ngưng tụ thành một đại thủ khổng lồ, hung hăng ngạnh kháng một quyền của Cửu Thánh Thiên Tử.
OÀNH!
Chiến trường run rẩy, dư ba quét ngang, tà áo của Kình Thương Thiên Tử nhẹ nhàng lay động, lại không làm ra bất cứ động tác nào.
"Làm sao có thể?"
Không ít Chí Tôn thấy cảnh này chấn kinh rồi.
Mà ngay cả Lạc Nam cũng nhíu mày, bởi vì đối thủ của Kình Thương Thiên Tử không phải là hắn nên Hệ Thống không có lên tiếng cung cấp thông tin về công pháp mà nhân vật này tu luyện.
Bất quá với kiến thức của Lạc Nam, hắn vẫn nắm bắt được một điểm mấu chốt.
Từ đầu đến cuối, Kình Thương Thiên Tử chưa từng sử dụng đến một chút lực lượng nào của bản thân hắn.
Mà thứ chống lại công kích của Cửu Thánh Thiên Tử chính là toàn bộ những lực lượng có sẳn ở bí cảnh thứ ba này.
Từ nguyên khí, vong linh khí, phong thuộc tính, thổ thuộc tính và cả không gian chi lực... tất cả đều bị Kình Thương Thiên Tử điều động theo ý muốn của hắn.
Rõ ràng công pháp mà Kình Thương Thiên Tử tu luyện cho phép hắn làm điều đó, cướp đoạt lực lượng thiên địa trong tự nhiên đối kháng kẻ thù.
Có thể sở hữu quyền năng kinh khủng như thế, không thể nghi ngờ chính là công dụng đến từ Công Pháp Cấm Kỵ mang lại.
"Lên!"
Kình Thương Thiên Tử thản nhiên nói.
Trong khoảnh khắc, thiên địa xung quanh như nhận được mệnh lệnh, bắt đầu cùng Cửu Thánh Thiên Tử chống lại.
Không Gian cố gắng vây khốn và siết chặt, đại địa trồi lên vô số cột đất cứng rắn oanh tạc, cuồng phong hoá thành lưỡi đao... tất cả đều nghe theo sự chi phối của Kình Thương Thiên Tử tấn công Cửu Thánh Thiên Tử.
"Hừ, Đoạt Thiên Đạo Kinh... cướp đoạt lực lượng của thiên địa để chiến đấu, đúng là bàng môn tả đạo." Cửu Thánh Thiên Tử phẫn nộ gầm lên:
"Lực lượng của chính mình mới là lực lượng chân chính, kẻ mượn sức mạnh thiên địa như ngươi không phải đối thủ của ta."
Hắn thi triển Đạo Pháp Thứ Nhất bên trong Cửu Đạo Thánh Pháp – Bất Hoại Thân.
Cơ thể tiến vào trạng thái bất khả xâm phạm, lấp lánh kim quang ngập trời.
Ở trạng thái Bất Hoại Thân, hắn thô bạo xé nát không gian, mặc cho công kích từ đại địa và cuồng phong, vững vàng như sơn thạch.
Đồng thời Vạn Quân Lực lại được ngưng tụ, số lượng hư ảnh quân đội hiện diện sau lưng nhiều hơn gấp mấy lần, tất cả hình thành một chưởng vỗ xuống đầu đối thủ:
"Thiên Quân Chưởng!"
"Tứ chi phát triển, đoạt thiên địa lực lượng... lại kết hợp cùng sức mạnh của ta chính là chiến lực vô song, ngươi không thể lý giải được." Kình Thương Thiên Tử cất tiếng cười dài, nâng lên cánh tay.
Khoảnh khắc đó vạn dặm bí cảnh như bị hắn thao túng, bao gồm cả thời gian chi lực.
Thời Gian quét ngang, đem tốc độ xuất thủ của Cửu Thánh Thiên Tử làm chậm đi gấp mấy lần.
Nhân cơ hội đó, Kình Thương Thiên Tử đạp lên ngọn gió nhẹ nhõm né tránh một chưởng nguy hiểm, sau đó lại hấp thụ nguồn lực lượng khổng lồ ở hoàn cảnh xung quanh, hình thành một thanh Đại Đao mang theo Quy Tắc Chi Lực trảm thẳng xuống đầu Cửu Thánh Thiên Tử.
KENG!
Bất Hoại Thân chấn động, bên trên xuất hiện một vết nứt nhỏ.
"Dám mạo phạm Bất Hoại Thân của ta? Muốn chết!" Cửu Thánh Thiên Tử nộ hống:
"Cửu Đạo Thánh Pháp – Đệ Tam Đạo Pháp – Không Hành Thuật!"
Không gian chi lực từ cơ thể hắn tự động sinh ra, tốc độ theo đó đề thăng hàng chục lần, vô hiệu hoá Thời Gian Chi Lực làm chậm của Kình Thương Thiên Tử, táo bạo đấm ra một quyền.
Kình Thương Thiên Tử hai tay nâng lên, Không Gian trong phạm vi chiến trường bị hắn thao túng, tầng tầng lớp lớp sinh sôi ngăn cản trước mặt như tấm khiên nghênh đón công kích của Cửu Thánh Thiên Tử.
OÀNH!
Thiên băng địa liệt, tầng tầng lớp lớp không gian như thuỷ tinh tan vỡ, quyền kình gầm vang.
Hai vị Thiên Tử đều lùi lại hàng chục bước chân.
"Đám này cũng quá mạnh đi." Lạc Nam chậc lưỡi không thôi.
Bất kể là thủ đoạn chiến đấu của Cửu Thánh Thiên Tử hay Kình Thương Thiên Tử đều quá mức đa dạng và phong phú, mỗi kẻ đều có điểm mạnh độc đáo, không đơn giản như hai tên Đạo Tử Vương Bằng và Diệm Lãnh mà hắn từng đánh bại.
Không hổ là nhân vật cấp độ Thiên Tử, có thể so sánh với Thánh Linh Thiên Vận a.
Công pháp mà hai tên này tu luyện cũng khiến Lạc Nam xem mà thèm nhỏ dãi, một kẻ sở hữu chín môn Đạo Pháp, một kẻ cướp đoạt và thao túng lực lượng trong thiên địa ở phạm vi nhất định.
Bất quá sau khi cướp đoạt Cấm Kỵ Công Pháp ở chỗ Diệm Lãnh thất bại, Lạc Nam cũng biết trong linh hồn của mấy tên Thiên Tử này chắc hẳn cũng sẽ có Cấm Chú do đại năng thuộc Đạo Thống sau lưng bọn hắn lập ra, khó mà mơ tưởng dễ dàng đạt được.
Đạo Thống truyền thừa vô số năm tháng, Cấm Kỵ Công Pháp của mỗi một Đạo Thống đều là nội tình gốc rễ, đương nhiên không thể để lọt vào tay người ngoài.
"Hai vị dừng tay."
Lúc này Thiên Nữ Điêu Thuyền bỗng nhiên lên tiếng:
"Với chiến lực của hai vị, hiện tại nếu như đánh tiếp sẽ khiến bí cảnh sụp đổ... ảnh hưởng đến tất cả những người khác, hơn nữa trong thời gian ngắn khó mà phân định thắng bại."
"Hừ!" Cửu Thánh Thiên Tử và Kình Thương Thiên Tử nhìn nhau hừ lạnh, bất quá bọn hắn cũng biết lời của Thiên Nữ Điêu Thuyền là đúng sự thật.
Vừa rồi giao thủ, cả hai đều biết nếu không tung ra tất cả ác chủ bài... sợ rằng khó lòng phân định sinh tử với đối phương.
Mà hiện tại người xung quanh nhìn chằm chằm, bọn hắn cũng không ngu xuẩn tiếp tục chiến đấu, sợ rằng tên Kim Linh Thiên Tử kia đã đi trước một bước vào Bí Cảnh thứ tư rồi.
"Lần này nể mặt Thiên Nữ Điêu Thuyền, xem như ngươi gặp may." Cửu Thánh Thiên Tử lạnh lùng nói, giải trừ Bất Hoại Thân...
"Câu này ta phải nói mới đúng, bất quá hy vọng ngươi có thể sống sót đến bí cảnh cuối cùng." Kình Thương Thiên Tử không cam lòng yếu thế đáp.
Cả hai phẫn nộ nhìn nhau, sau đó bước chân tiến vào lối bí cảnh tiếp theo.
"Bà nương này thật biết cách phá đám." Lạc Nam bất mãn nói:
"Đang đại chiến hăng say, lên tiếng cắt ngang làm gì?"
Hắn còn đang muốn xem thêm thủ đoạn của hai tên Thiên Tử, sau đó đụng độ còn có cách ứng chiến.
Sau khi chứng kiến chiến lực của mấy kẻ này, Lạc Nam biết rằng mình không thể lơ là, hơi sơ suất một chút là bị đào thải như chơi.
Thiên Tử khác biệt so với Đạo Tử, bọn hắn quả thật như con cưng của ông trời, thủ đoạn đa dạng, chiến lực nghịch thiên... thật sự không dễ đối phó.
"Ngươi muốn xem chiến đấu hay muốn đến bí cảnh cuối cùng?" Thiên Nữ Điêu Thuyền liếc xéo mắt:
"Giờ này sợ rằng Trương Tiểu Thư của ngươi đã đi trước một bước, ngươi còn ở đây xem chiến sẽ bị nàng bỏ lại."
Thánh Linh Thiên Vận, Vũ Mông Tinh Huyền mấy nữ nhân liếc hắn một chút, lại không nói lời nào bay vô lối vào bí cảnh.
Thiên Nữ Điêu Thuyền cũng ung dung đuổi theo.
Lạc Nam nhún nhún vai, đương nhiên không nguyện ý bị bỏ lại phía sau... ...
Trời đất quay cuồng, Lạc Nam phát hiện mình một thân một mình hiện ra ở bên trong một đường hầm.
"Nơi này là đâu..."
Hắn nhíu chặt chân mày.
Quan sát khắp ngõ ngách, đường hầm này thuần một màu đen kịch, vách tường không biết do loại đá cổ xưa nào đúc thành nhưng cực kỳ kiên cố, phía sau bị bịch kín, chỉ có lối ra duy nhất ở phía trước.
Lạc Nam tài cao gan lớn, vận dụng sức mạnh của Cửu Cảnh Thể Chí Tôn đấm mạnh vào đường hầm.
ẦM!
Lực lượng phản chấn ngược trở về khiến hắn xém chút nữa tự đấm vào mặt mình.
Lạc Nam híp mắt lại, đường hầm có quy tắc chi lực gia cố...
Vốn định lấy ra Đạo Binh chém nát nó, nhưng nghĩ lại đến phía trước xem thử một chút rồi tính, tránh táy máy chân tay mà tự chuốc lấy phiền phức.
Nghĩ đến đây, hắn bước đến nơi lối ra có tia sáng...
Vừa mới đến gần, một cổ lực đẩy cực mạnh khiến Lạc Nam không kịp trở tay đem hắn rơi khỏi đường hầm, toàn thân rơi xuống.
Đưa mắt nhìn lên, chẳng biết từ bao giờ mà hắn đã xuất hiện ở trên một nơi rộng lớn và cổ xưa như đấu trường la mã.
Hơn nữa ở đấu trường này không chỉ có duy nhất một sàn đấu, mà có vô số sàn đấu đan xen vào nhau, từ trên cao nhìn xuống chằn chịt như mạng nhện.
Hơn nữa ở hai đầu của mỗi một đấu trường sẽ có một đường hầm thông đạo, Lạc Nam vừa rơi ra từ một thông đạo.
Đúng lúc này, ở phía thông đạo còn lại cũng có một bóng người bị đẩy ra, rơi vào cùng chỗ sàn đấu với Lạc Nam.
Mà không chỉ riêng đấu trường của hắn, rất nhiều đấu trường còn lại tại nơi này cũng lần lượt xuất hiện bóng người, chia ra rất đều... mỗi sàn đấu đều có hai người cùng tồn tại.
Không cần phải nghi ngờ gì nữa, quy tắc ở bí cảnh thứ tư này chính là muốn những kẻ tiến vào phải chiến đấu với nhau...
Quả nhiên không ngoài dự đoán, ngay khi số lượng tu sĩ rơi vào các sàn đấu ngày càng nhiều, bên trên thiên không hiện ra một dòng chữ:
"Mỗi sàn đấu chỉ có một người được phép đi tiếp, phải liên tục đánh bại ba người mới có thể thông qua bí cảnh."
Sắc mặt không ít người trở nên khó coi... nhưng cũng biết một khi đã chơi là phải tuân theo luật.
Đào thải của Đoạt Cấm Chiến vẫn luôn khắc nghiệt, nếu như ngươi không thể tự mình chiến thắng liên tục ba người, làm sao đủ tư cách đặt chân đến bí cảnh cuối cùng?
"Là ngươi?"
Mà lúc này, kẻ đối diện Lạc Nam bỗng nhiên lên tiếng, trong thanh âm tràn ngập giận dữ.
"Hả? Bí Cảnh này thật nhỏ a..." Lạc Nam nở nụ cười:
"Đối thủ đầu tiên xem ra khá mềm, Hoa Vô Mệnh!"
"Ngươi đã làm gì Huyễn Nhi cô nương?" Hoa Vô Mệnh lạnh lẽo chất vấn.
Lạc Nam âm thầm giật mình, lúc này mới nhớ đến mình vẫn còn trong thân phận Thiên Vạn Bảo, Hoa Vô Mệnh cũng giống như Ma Vô Lượng, không thể nhìn ra.
Nghĩ đến đây, hắn liền hài hước hỏi ngược lại: "Ngươi là gì của nàng? Lấy tư cách gì quản ta?"
"Đã ngươi không nói, Hoa mỗ ở đây ép ngươi phải nói!" Hoa Vô Mệnh rút kiếm.
Hắn là thật tâm truy cầu Huyễn Nhi mà không phải lợi dụng Đạo Yêu Thánh Địa như Ma Vô Lượng, vậy nên việc tên mập mạp trước mặt được Huyễn Nhi ưu ái mời lên thuyền mà không phải mình, Hoa Vô Mệnh luôn canh cánh trong lòng.
Hoa Vô Mệnh có giao tình khá thân với một vị nữ yêu tu bên trong Đạo Yêu Thánh Địa, mà vị nữ yêu tu đó lại là thị nữ của Huyễn Nhi ở Đạo Yêu Thánh Địa, nên đã đem dung mạo của Huyễn Nhi vẽ ra cho Hoa Vô Mệnh.
Cho đến tận bây giờ hắn vẫn không hiểu, bức hoạ ngày đó tại Hồ Hồng Đăng mà hắn vẽ ra chính là dung mạo của Huyễn Nhi, tại sao người được nàng chọn lại không phải hắn?
Ngày hôm nay số phận đã an bài gặp được tên khốn này, hắn phải ép đối phương nói ra nguyên nhân trong đó.
Lạc Nam lại là nhàn nhạt nói: "Ngươi truy cầu nhầm người, hiện tại có thể bóp nát Truyền Tống Lệnh rời đi."
"Cuồng vọng!" Hoa Vô Mệnh lạnh lùng quát:
"Trước hỏi qua kiếm của ta!"...
Cùng lúc đó, ở những sàn đấu khác... không ít Chí Tôn khi vừa nhìn thấy đối thủ của mình liền âm thầm cười khổ, lựa chọn bóp nát Truyền Tống Lệnh.
Hết cách rồi, những Chí Tôn bình thường đụng độ với đám Đạo Tử, Đạo Nữ... Thiên Tử các loại, thử hỏi lấy gì để chống lại?
Thay vì ăn đánh một trận thậm chí có nguy cơ bị giết chết, vậy chi bằng chấp nhận buông bỏ cuộc chơi, biết người biết ta rút lui đúng thời điểm.
Cũng nhờ như thế, mấy vị nhân vật Cấm Kỵ hầu như chưa cần tốn sức đã thành công bước qua từng sàn đấu, chờ đợi đối thủ tiếp theo của mình.
"Thì ra là ngươi... hoà thượng... sao ta cứ luôn gặp hoà thượng?"
Ở một sàn đấu, Bất Tử Chí Tôn – Bất Thiên Lãnh dùng thanh âm lạnh lùng nhìn đối thủ của mình:
"Ta ngửi được mùi vị của Bất Tử Tộc từ chỗ của ngươi, là ngươi bắt giữ tộc nhân của chúng ta?"
"Hề hề hề, ta không bắt giữ... ta mua được trong một cuộc giao lưu vật phẩm." Luyện Ma Đồng Tử nở nụ cười quỷ dị:
"Người bán cho ta là Lạc Gia Chi Chủ nha."
Đồng tử của Bất Thiên Lãnh co rụt lại, trong lòng có chút hoảng sợ, ngoài mặt lại phẫn nộ, mạnh miệng nói:
"Trước hết giải quyết ngươi, sau đó tính toán với hắn sau!"...