"Làm sao lại có thể như vậy."
Bảo Khang ngồi bệch ở trên giường, mồ hôi lạnh chảy ra ướt cả sống lưng, hai tay siết chặt, thân thể thoáng run lẩy bẩy.
Mặc dù rất cố gắng giữ bình tĩnh, hắn vẫn không nhịn được từng cơn sợ hãi dâng trào bên trong lòng ngực.
Qua lời nói của Hải Đao Bang Chủ, Bảo Khang biết quyết định lần này của mình là sai lầm lớn rồi.
Nhân vật có thể lấy tu vi Đạo Cảnh đánh cho Thiên Đạo Cảnh phải hoảng sợ là kẻ như hắn có thể trêu vào sao?
Đó chắc chắn là thiên kiêu, hoặc thậm chí là Thiếu Thần Tử của một Đạo Thống khủng bố nào đó.
Bảo Hải Thành dù sao cũng chỉ là một Thiên Đạo Thế Lực mà thôi, phụ thân của hắn là Thành Chủ tu vi Thiên Đạo Hậu Kỳ, mặc dù cũng là cường giả có tiếng tăm... nhưng chắc chắn không thể chống lại một Đạo Thống được.
"Không xong rồi..."
Càng nghĩ càng sợ đôi nam nữ kia tìm đến trả thù, Bảo Khang quyết định đi tìm mẫu thân của mình cầu cứu.
Phụ thân của hắn rất sủng ái mẫu thân hắn, chuyện này chỉ có mẫu thân là giúp được hắn.
Bằng không nếu để phụ thân biết chuyện, việc làm đầu tiên chắc chắn là đem hắn đánh chết.
Không hề do dự, Bảo Khang lập tức tiến vào một đình viện bên trong thành.
Nơi đó có hai thân ảnh đang trò chuyện, một mỹ phụ nhân và một thanh niên nam tử, diện mạo giống Bảo Khang đến mấy phần.
"Là Khang nhi sao? ca ca của ngươi vừa mới xuất quan, đến tâm sự." Mỹ phụ hướng Bảo Khang cười nói, hiển nhiên nàng chính là mẫu thân của hắn, danh xưng Trần Thị.
"Đệ đệ đến đúng lúc lắm, ca ca ngươi vừa đột phá Đại Đạo Viên Mãn, đối với việc cạnh tranh ngôi vị thiếu chủ càng tự tin thêm một chút." Thanh niên nam tử, cũng là Bảo Ngạn tự tin nói.
Đang có chuyện vui, nào ngờ Bảo Khang bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, thanh âm đầy hoảng hốt:
"Mẫu thân, ca ca... các ngươi nhất định phải cứu ta."
Biểu hiện của hắn lập tức khiến Trần Thị và Bảo Ngạn sắc mặt trầm xuống, nghiêm giọng hỏi:
"Có chuyện gì xảy ra?"
"Ta... ta chỉ muốn giúp ca ca vững vàng giành vị trí gia chủ mà thôi, không ngờ lại vô tình kéo cường địch đến Bảo Hải Thành." Bảo Khang sắc mặt biến ảo không ngừng, cắn răng nói:
"Nhị thúc và một đôi nam nữ lai lịch bí ẩn giao dịch được Công Pháp vượt qua cả Trấn Hải Đạo Kinh của Bảo Hải Thành chúng ta, nào ngờ nhị thúc vậy mà có ý định phản bội, muốn đem công pháp đó giao cho Bảo Đăng cạnh tranh vị trí gia chủ."
"Ta trong lúc tức giận đã xuống tay với nhị thúc đoạt được công pháp."
Bảo Khang nói đến đây, vội vàng lấy ra Ngự Yêu Đạo Quyết dâng lên.
"Nghiệp chướng, nhị thúc ngươi làm sao có thể phản bội?" Trần Thị giận dữ chất vấn.
Nhị quản sự chính là đệ đệ của nàng, hắn đứng về phía Bảo Ngạn còn không kịp, làm sao sẽ nghiêng về phía Bảo Đăng?
"Mẫu thân, chẳng lẽ nhi tử ngươi lại nói dối sao?" Bảo Khang ra vẻ thành thật nói:
"Nhị thúc thậm chí còn định lôi kéo ta phản bội ca ca, bởi vì chỗ tốt mà Bảo Đăng cho là cực lớn nếu như ủng hộ hắn."
Sắc mặt Trần Thị tái nhợt, một bên là đệ đệ... một bên là nhi tử, nàng nhất thời cũng không biết nên tin tưởng kẻ nào.
Một bên Bảo Ngạn đã mở ra Ngự Yêu Đạo Quyết quan sát, sắc mặt nhất thời hưng phấn như điên:
"Công pháp tốt, đây chỉ là một nửa đã có uy năng như vậy... nếu như là bản hoàn chỉnh, nó chính là Thần Đạo Cấp."
Trần Thị nghe vậy cũng là đứng bật dậy: "Thật vậy sao?"
Bọn họ thừa hiểu nếu đạt được công pháp tầm cỡ này, Bảo Hải Thành chắc chắn nhất phi trùng thiên.
"Đúng là như thế." Bảo Khang gật mạnh đầu: "Ta cũng không muốn công pháp như thế rơi vào tay Bảo Đăng lập công, vì quá nóng vội nên mới xuống tay với nhị thúc."
"Có công pháp này, nhị thúc hy sinh cũng xứng đáng." Bảo Ngạn trầm giọng hỏi:
"Nhưng ngươi nói đắc tội với cường địch là sao?"
"Hít..." Bảo Khang biết việc này không thể che giấu hay thay đổi, chỉ có thể cắn răng thú nhận:
"Là ta trẻ người non dạ, sai người đi cướp tài sản của đôi nam nữ kia vì nghĩ rằng bọn hắn vẫn còn nhiều thứ tốt, chẳng qua may mắn mới có được Công Pháp đó mà thôi."
"Nào ngờ đôi nam nữ đó có bối cảnh rất khủng bố, vậy mà lấy tu vi Đạo Cảnh đánh cho Hải Đao Bang gần như toàn diệt."
"Trời ạ." Bảo Ngạn và Trần Thị thân thể lảo đảo, một chút vui mừng khi vừa đạt được công pháp nhất thời quét sạch không còn chút nào.
Hai người đều không phải ngu xuẩn, thừa hiểu nhân vật tu vi Đạo Cảnh có biểu hiện nghịch thiên như vậy, Bảo Hải Thành căn bản trêu không nổi.
"Khốn nạn!" Trần Thị nhịn không được giáng vào mặt Bảo Khang một cái tát:
"Chỉ vì chút lòng tham của ngươi mà gây nên cớ sự như thế? Súc sinh."
"Mẫu thân." Bảo Khang uất ức nói:
"Những năm qua ta vào Hải Đao Bang hợp tác ngươi cũng biết mà, rất nhiều tài nguyên ta đều hiếu kính với ngươi, hiện tại xảy ra chuyện... ngươi lại đổ hết trách nhiệm cho ta."
"Nghịch tử." Trần Thị thở hổn hển, lại cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể nhìn sang Bảo Ngạn:
"Ngạn nhi, ngươi nói xem chuyện này có cách giải quyết không?"
"Thật là khó." Bảo Ngạn sắc mặt vô cùng khó coi:
"Trường hợp tốt nhất, dù đôi nam nữ kia không có thế lực lớn chống lưng, thì với thiên phú nghịch thiên của bọn họ, một khi trưởng thành chắc chắn cũng sẽ trở thành đại hoạ với chúng ta rồi."
"Ca ca, ngươi phải nghĩ cách giúp ta." Bảo Khang ôm chặt bắp đùi Bảo Ngạn khóc lóc.
"Khốn kiếp, lần này e rằng ngôi vị thiếu chủ không đến phiên ta ngồi rồi." Bảo Ngạn cười khổ một tiếng, lảo đảo ngã xuống ghế.
"Hết cách rồi." Trần Thị mím chặt môi:
"Chuyện này đành phải cho phụ thân các ngươi biết thôi, sau đó để hắn quyết định."
"Mẫu thân a, phụ thân sẽ đánh chết ta." Bảo Khang sắc mặt trắng bệch.
"Ngươi còn biết sợ?" Trần Thị hừ lạnh, bất quá vẫn trấn an nhi tử:
"Yên tâm đi, phụ thân ngươi kinh doanh Bảo Hải Thành nhiều năm, cũng xem như là có quan hệ... hy vọng hắn có biện pháp."
Không lâu sau, Trần Thị mang theo hai nhi tử đến một gian thạch thất đóng kín nằm ở tầng cao nhất của Bảo Hải Thành.
Bảo Diệt nhiều năm bế quan, tuyên bố đột phá Thiên Đạo Viên Mãn mới xuất quan, giao hết việc kinh doanh của Hải Bảo Lâu cho người trong nhà tiếp quản, bằng không Bảo Khang cũng không dám tự tung tự tác như thế.
Nhưng ngày hôm nay, khi Trần Thị mang theo hai nhi tử quỳ gối bên ngoài mật thất, lại dùng Ngọc Bội đặc biệt liên lạc.
KẼO KẸT...
Cửa mật thất mở ra, một nam tử trung niên thân khoác trường bào màu xanh như đại hải xuất hiện, nhíu mày hỏi:
"Mẫu tử các ngươi lại gây hoạ gì?"
Thân là thành chủ của Bảo Hải Thành, vừa nhìn ba người này quỳ gối tìm đến tận cửa, hắn không cần nghĩ cũng biết có chuyện không tốt.
Trần Thị cố gắng lựa lời, đem tất cả mọi chuyện kể lại, không dám che giấu.
"Nghiệt súc."
Bảo Diệt nghe xong liền phẫn nộ vung tay, muốn một chưởng đập chết Bảo Khang.
"Mẫu thân cứu mạng a." Bảo Khang hãi hùng khiếp vía.
Trần Thị lập tức dùng thân mình ngăn trở, nước mắt lăn dài trên gò má:
"Phu quân ngươi đừng như thế, hắn dù sao cũng là cốt nhục của ngươi..."
"Đúng là con hư tại mẫu." Bảo Diệt ánh mắt híp lại nhìn chằm chằm Bảo Khang như nhìn thú săn mồi, lạnh lẽo nói:
"Ta không ngu xuẩn như mẫu thân của ngươi, đừng tưởng vài lời nói là có thể qua mặt... nếu ngay từ đầu ngươi nghĩ cho Bảo Ngạn, vậy tại sao không thương lượng với bọn hắn trước khi hành động mà để xảy ra cớ sự mới tìm đến cầu cứu?"
"Ta thấy là ngươi cố tình giết chết Trần Nhị, tham lam có ý muốn độc chiếm Công Pháp, cử đám hải tặc muốn đoạt về tài nguyên đã giao dịch để hợp thức hoá mọi thứ mà thôi."
Bảo Khang da đầu tê dại, như con chó chết vừa quỳ vừa run cầm cập dưới chân Bảo Diệt, nức nở nói:
"Phụ thân tha thứ cho hài nhi còn nhỏ dại, nhất thời bị tham niệm che mờ lý trí..."
"Nghiệt tử... nghiệt tử a..." Trần Thị thấy nhi tử thừa nhận hành vi, xém chút ngất đi vì giận.
Bảo Ngạn cũng đầy phẫn nộ nhìn đệ đệ mình, đừng nói là phụ thân, hiện tại ngay cả hắn cũng rất muốn một chưởng đánh chết Bảo Khang rồi.
"Giải quyết chuyện này thật ra cũng đơn giản." Bảo Diệt hờ hững nói:
"Chỉ cần đem súc sinh Bảo Khang này giết chết, đem đầu treo trước cổng thành tạ lỗi với người ta, sau đó sẳn sàng hoàn trả công pháp là xong."
Thân là nhân vật lăn lộn nhiều năm, Bảo Diệt đương nhiên đủ minh mẫn để nhìn thấu triệt vấn đề.
Nhưng lời của hắn lại khiến Trần Thị lắc đầu kịch liệt: "Ngươi mà giết hắn, ta tự tử cho ngươi vừa lòng, nam nhân vô dụng không thể bảo vệ nhi tử của mình."
Bảo Diệt đưa mắt nhìn Bảo Ngạn hỏi: "Còn ngươi nghĩ thế nào?"
Bảo Ngạn hít sâu một hơi, lấy bình tĩnh đáp: "Nhi tử thấy phụ thân tuy rằng phẫn nộ nhưng không quá mức lo lắng, hẳn là đã có biện pháp giải quyết."
Bảo Diệt hài lòng gật đầu, vung chân đạp Bảo Khang một cái hừ lạnh: "Nhìn thấy chưa? Đó là lý do ca ca của ngươi có thể cạnh tranh vị trí thiếu chủ còn ngươi thì không, năng lực chênh lệch quá nhiều."
Bảo Khang lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, hy vọng phụ thân giải quyết được hậu quả.
Trần Thị vội vàng đứng lên ôm chặt lấy trượng phu nịnh nọt: "Ngươi còn không mau nói ra kế sách, làm ta lo muốn chết..."
"Hừ, chuyện này phải cảm tạ nữ nhi bảo bối của ta, ba tên nhi tử đều không bằng một gót chân của nàng." Bảo Diệt lạnh lùng nói.
"Là Bảo Lan sao?" Mấy người nghe vậy giật mình.
Bảo Lan chính là nữ nhi, con gái út của Bảo Diệt... do mẫu thân của Bảo Đăng sinh ra.
Bất quá khi còn rất nhỏ, Bảo Lan đã được một vị nhân vật bí ẩn đưa đi tu luyện, đến nay vẫn chưa biết lưu lạc chốn nào, nhiều người thậm chí còn không nhớ rõ Bảo Hải Thành còn có một cô công chúa.
"Không sai, nữ nhi bảo bối của ta thiên phú siêu tuyệt, có thể chất đặc thù nên đã được một vị Trưởng Lão cao cấp của một Đạo Thống thu làm đồ đệ, hiện nay địa vị rất cao." Bảo Diệt ngạo nghễ nói:
"Gần đây nàng đã liên lạc với ta sẽ trở về thăm Bảo Hải Thành, với bối cảnh của nàng... nói không chừng có thể che chở các ngươi một kiếp."
Trần Thị, Bảo Ngạn và Bảo Khang nghe vậy vừa mừng vừa u sầu...
Mừng vì có thể tai qua nạn khỏi, u sầu vì ngôi vị Thiếu Chủ chắc chắn sẽ thuộc về Bảo Đăng rồi.
Không vì lý do gì cả, chỉ vì Bảo Lan là muội muội cùng phụ cùng mẫu với hắn.
"Còn không mau đưa công pháp kia ta xem!" Bảo Diệt lạnh hừ một tiếng.
Bảo Ngạn hấp tấp dâng lên Ngự Yêu Đạo Quyết cho phụ thân.
Bảo Diệt quan sát một hồi, mắt ngày càng sáng:
"Thật sự lợi hại, xứng đáng để liều một trận..."...
"Bảo Khang sao? Khá lắm..."
Ngồi trên lưng Tiểu Tinh, Lạc Nam vừa ôm eo Lạc Long Nhi vừa vuốt cằm.
Dựa vào tin tức thu được từ linh hồn của đám Hải Đao Bang, Lạc Nam biết được tất cả mọi chuyện là do tên tam công tử Bảo Khang của Hải Bảo Thành giật dây.
Không ngờ vừa muốn có công pháp, còn vừa muốn cướp lại tất cả tài nguyên đã giao cho hắn.
Hành vi này của Bảo Khang thật sự chọc giận Lạc Nam.
Con mẹ nó, ta có thiện ý giao dịch công bằng với các ngươi, ngươi lại tham lam tính toán cả mạng của ta.
Lạc Nam làm người rất đơn giản, hắn luôn sảng khoái, hào phóng và sòng phẳng... người không phạm ta, ta tuyệt đối không chủ động trêu chọc hay đắc tội với người.
Nhưng ngươi đã muốn mạng ta và vị hôn thê của ta, vậy thì ta phải trả gấp trăm lần.
"Hải Bảo Thành dù sao cũng có thành chủ tu vi Thiên Đạo Hậu Kỳ toạ trấn, chuyện này cần thương lượng lại." Lạc Long Nhi sợ hắn nóng vội trả thù nên mới mở miệng.
"Ừm." Lạc Nam ánh mắt loé lên.
Sau trận chiến với lão già Thiên Đạo Sơ Kỳ đó, Lạc Nam ước tính được chiến lực hiện tại của bản thân.
Nếu là Thiên Đạo Cảnh Sơ Kỳ bình thường, hắn có thể giết được nếu đối phương quyết định sinh tử chiến.
Nhưng nếu gặp Thiên Đạo Trung Kỳ trở lên, vậy thì thắng bại khó phân... chưa kể đối phương còn có thể bỏ chạy.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam lấy ra Phá Đạo Lệnh truyền âm cho Đông Hoa:
"Quỳnh Tiêu, vị hôn phu của nàng bị khi dễ."
"Hả? Ai dám trêu vào ngươi?" Đông Hoa bên kia liền nhướn mày.
Mặc dù cái tên này hiện tại là vị hôn phu của nàng, nhưng hắn cũng là đệ tử mà nàng sủng ái a.
Nổi tiếng là người bao che khuyết điểm, đồ đệ và vị hôn phu bị người ta khi dễ, nàng làm sao không nổi nóng?
Lạc Nam đem mọi chuyện kể lại một lần.
"Đúng là tự tìm đường chết." Thanh âm của Đông Hoa đã trở nên lạnh lẽo:
"Ngươi chờ ta một chút!"
"Ừm ừm..." Lạc Nam gật đầu.
"Khụ..." Lạc Long Nhi cố gắng nín cười, nàng hiếm thấy tên nam nhân này còn biết cách làm nũng.
"Khà khà, ra vẻ uỷ khuất với lão bà tương lai, cũng không có gì đáng xấu hổ a." Lạc Nam mặt dày nói:
"Dù sao con đường ta đi từ trước đến nay, không thiếu những giai đoạn được các nữ cường nhân bảo vệ đấy."
Nào là Mộc Tử Âm, Diễm Nguyệt Kỳ, Võ Tam Nương, Âu Dương Thương Lan, Hi Vũ và Tuế Nguyệt...
Không lâu sau, Đông Hoa truyền âm lại đáp:
"Đã thu thập đủ thông tin, phiền toái duy nhất là tiểu nữ nhi của Bảo Hải Thành Chủ, thiếu nữ này được Tứ Trưởng Lão của Thiên Hà Đạo Thống thu làm đệ tử, có thân phận Thiên Nữ... nếu diệt Bảo Hải Thành sẽ phải xung đột với nàng."
Ánh mắt Lạc Nam trở nên nguy hiểm: "Có diệt Bảo Hải Thành hay không tuỳ thuộc vào biểu hiện của bọn chúng, dù sao ta chỉ muốn cái mạng của kẻ chủ mưu là Bảo Khang mà thôi... nhưng nếu thật sự đến mức phải diệt, nàng thấy thế nào?"
"Thích thì diệt thôi, ngươi hiện tại đã là Nhị Lang của Phá Đạo Hội, đừng nói là Bảo Hải Thành, dù thật sự muốn diệt Thiên Hà Đạo Thống vì chịu uất ức, Phá Đạo Hội cũng sẽ phụng bồi." Đông Hoa quyết đoán cười.
Lạc Long Nhi âm thầm rùng mình, hai người này cũng quá điên cuồng đi, một cái Đạo Thống của người ta vậy mà còn tính đến chuyện tiêu diệt nữa cơ.
"Vậy ta ở đây chờ nàng." Lạc Nam cười tủm tỉm:
"Nàng đến, chúng ta cùng viếng Bảo Hải Thành một chuyến!"...