Chương 2887: Lạc Nam tức giận

Con Đường Bá Chủ

Akay Hau 15-10-2024 17:42:20

Lạc Nam và các thê tử tập trung tại tổng bộ Phá Đạo Hội, lưu luyến nói lời chia tay, tạm biệt các nàng... Hắn rất muốn mang theo các nàng đồng hành cùng mình nhưng đại sự ở Yểm Ma Điện không thể tiếp tục kéo dài được nữa, chúng nữ thì còn phải chuẩn bị cho quá trình độ Thiên Đạo Kiếp sau khi trở về Nguyên Giới. "Việc độ kiếp của thê tử ta, xin nhờ vào Trương tiểu thư và Phá Đạo Hội hỗ trợ." Lạc Nam chân thành mở miệng nói. "Công tử xin cứ yên tâm, quá trình độ kiếp lần này trọng đại, nơi diễn ra vẫn là ở Vô Linh Chi Hải... nhưng sẽ có cường giả Thần Đạo trấn thủ." Trương Nhã Trâm mỉm cười: "Huống hồ có số lượng Đạo Mộc mà công tử lưu lại cùng với thiên phú của các nàng, tin tưởng sẽ không quá khó khăn." "Chàng không cần phải lo lắng, lần này thiếp sẽ ở lại cùng các tỷ muội, điều động Phù Tổ và Ninh Lam tiền bối đích thân hộ pháp trong quá trình độ kiếp, tuyệt đối không xảy ra sơ suất nào." Đông Hoa bất chợt lên tiếng: "Đừng quên hiện tại chúng ta đã có Phá Đạo Cửu Lão." Loạn Ninh Lam đã được đại tỷ phục sinh thành công, trở thành vị nữ kiếm thần đầu tiên của Phá Đạo Hội. Đã chứng kiến Lạc Hà tiếp nhận truyền thừa của mình, Loạn Ninh Lam vô cùng hài lòng với năng lực của Lạc Hà. Vốn có ý định thu nhận Lạc Hà làm đồ đệ, nhưng khi biết Lạc Hà lại là thê tử của Lạc Nam, Loạn Ninh Lam chỉ đành từ bỏ ý định. Lạc Nam chính là Thiếu Chủ của nàng, Loạn Ninh Lam làm sao dám thu thiếu phu nhân làm đệ tử? Lạc Nam nghe lời nói của Đông Hoa mà giật mình, kéo lấy tay nàng hỏi: "Nàng không đi cùng ta nữa sao?" Đã đồng hành với Đông Hoa trong thời gian dài, đột ngột nàng muốn phân ly khiến hắn thật sự không nỡ. "Có Bích Tiêu, Long Nhi và Minh Hà cùng với chàng là đủ rồi, thiếp còn có nguyện vọng muốn hoàn thành." Đông Hoa vuốt nhẹ lọn tóc, giải thích nghi hoặc của hắn: "Đông Hoa Cung là do thiếp thành lập, thiếp phải nâng đỡ hàng trăm đệ tử tiến bộ, không thể ích kỷ ở cùng với chàng mãi được." Hoá ra ngoại trừ việc muốn hỗ trợ các tỷ muội thuận lợi độ Thiên Đạo Kiếp, Đông Hoa còn muốn ở lại để phát triển Đông Hoa Cung. Ngoại trừ các nàng Vân Duyên, Tuyết Mộng, Lê Sa, Yên Thê, Cốt Nữ... Đông Hoa Cung vẫn có hàng trăm nữ đệ tử tu vi còn thấp, thân là người sáng lập và chiêu mộ thành viên, Đông Hoa cảm thấy bản thân nên có trách nhiệm bồi dưỡng tất cả nữ đệ tử. "Đây lẽ ra nên là việc của ta mới đúng, cuối cùng lại rơi lên vai của nàng." Lạc Nam lắc đầu cười khổ. Tuy Đông Hoa là người sáng lập Đông Hoa Cung nhưng cung chủ đương nhiệm là hắn. "Xem như thiếp giúp phu quân của mình làm tròn trách nhiệm." Đông Hoa mỉm cười. Lạc Nam ôm lấy nàng cúi xuống hôn lên bờ môi anh đào, tham lam chiếm hữu dư vị ngọt ngào trước khi tạm xa nhau. Thời gian bảy năm qua đã sớm cùng các tỷ muội liên thủ đối phó với hắn ở trên giường, Đông Hoa cũng không hề xấu hổ hay ngượng ngùng, ngược lại vòng tay qua cổ hắn đáp lại nồng nhiệt. "Huyễn Mộng tỷ tỷ, Dị Nữ tỷ tỷ, sắp tới nhờ các ngươi thay ta chiếu cố công tử thật tốt." Bảo Lan cũng ngậm ngùi dặn dò hai nữ nhân sẽ đồng hành với Lạc Nam. Nàng được hắn giao nhiệm vụ tận dụng Sinh Văn Đạo Thể khai mở số lượng lớn đường văn cho chúng nữ trước khi đột phá Thiên Đạo Kiếp, có được các đường văn chiến lực sẽ mạnh hơn, gia tăng tỷ lệ thành công. "Đừng lo lắng, chúng ta sẽ thay muội chăm sóc công tử." Huyễn Mộng thân thiết kéo tay Báo Lan ôn nhu nói. "Bà cả, chờ phu quân xây dựng được căn cơ vững vàng ở Đạo Giới, đủ sức chống lại bất kỳ thế lực nào, ta sẽ đón tất cả các nàng, đường đường chính chính ở cùng với ta." Lạc Nam nắm chặt tay Yên Nhược Tuyết hứa hẹn. "Thiếp tin ngày đó sẽ đến... nhưng chàng phải ưu tiên an toàn của bản thân." Đôi mắt đẹp của Yên Nhược Tuyết ẩn chứa nhu tình vô tận nhìn hắn, lại trịnh trọng nói: "An nguy của chàng mới là quan trọng nhất đối với tất cả tỷ muội, nếu chàng xảy ra chuyện gì... ngay cả thiếp cũng không dám nghĩ bản thân mình và mọi người sẽ trở nên điên cuồng đến mức nào đâu." Mấy nàng Liễu Ngọc Thanh, Diễm Nguyệt Kỳ, Âu Dương Thương Lan, Hi Vũ, Tuế Nguyệt, Nam Thiên Tố, Thập Khánh Huyên cũng cảnh báo nhìn hắn chằm chằm, hiển nhiên là đồng ý với lời nói của Yên Nhược Tuyết. Tất cả các nàng đều sẳn sàng vì hắn mà nhập ma, trở thành những cổ máy giết chóc không tồn tại cảm xúc. Nếu hắn vì thế giới này ngã xuống, các nàng sẽ bất chấp mọi giá, bất chấp mọi thủ đoạn cùng thế giới này đồng quy vu tận. Cảm nhận được sự quyết tâm của các nàng, Lạc Nam âm thầm rùng mình, trịnh trọng gật đầu hứa hẹn: "Yên tâm đi, nếu đánh không lại ta sẽ dốc sức chạy trốn, sẽ không quan tâm vấn đề mặt mũi." "Đi thôi!" Yên Nhược Tuyết hài lòng phất tay nói: "Nhìn chàng thêm một giây bọn thiếp lại lưu luyến thêm vài phần, đi càng nhanh càng tốt." "Hay là chúng ta vào trong làm thêm vài nháy nữa?" Lạc Nam chớp chớp mắt hỏi. "Phi, làm cái đầu của chàng." Chúng nữ nhất thời đỏ ửng cả mặt, nghĩ đến tháng ngày vừa qua bị hắn cày cấy mà toàn thân còn ê ẫm, đặc biệt là cái roi quỷ dị kia thật sự khiến các nàng vừa yêu vừa hận a. "Hahaha." Lạc Nam ngửa đầu cười phá lên, nhìn sang Dị Nữ phất tay: "Chúng ta đi!" Bản thể của Huyết Dị Yêu Hoàng hiện ra, Lạc Nam và Bùi Linh Hi nhảy lên lưng dơi... Minh Hà, Bích Tiêu, Huyễn Mộng và Lạc Long Nhi thì tiến vào Phá Đạo Lệnh. Ngoại trừ Bùi Linh Hi cùng hắn trở về Đạo Địa, lần này đồng hành với Lạc Nam chỉ có các nàng Bích Tiêu, Huyễn Mộng, Minh Hà cùng Lạc Long Nhi, Điêu Thuyền cùng Thánh Linh Thiên Vận cũng sẽ ở lại với các thê tử. Trong đó Bích Tiêu và Lạc Long Nhi có thể hỗ trợ hắn về phương diện chiến lực cũng như chấp hành các loại nhiệm vụ, Minh Hà phụ trách mở cổng không gian, còn Huyễn Mộng thì đóng vai trò chính trong việc tranh đoạt ngôi vị Yểm Thiếu tại Yểm Ma Điện. Đương nhiên còn có cả con hàng Thôn Ma luôn trốn dưới cái bóng của hắn. Đưa mắt tiễn đưa phu quân cho đến khi bóng dáng của Huyết Dị Yêu Hoàng triệt để khuất dạng, Diễm Hồng Liên bỗng nhiên nhìn Đông Hoa liếm nhẹ viền môi nói: "Lần này tỷ quyết định ở lại, có phải là muốn kiến tạo thời cơ cho phu quân và Bích Tiêu?" Không riêng gì Diễm Hồng Liên, mà tất cả nữ nhân đều nhận ra ý đồ của Đông Hoa, dùng ánh mắt trêu tức xem lấy nàng. "Hừ, ta muốn bồi dưỡng Đông Hoa Cung là sự thật." Đông Hoa ngạo kiều nói: "Về phần Bích Tiêu phải tự xem bản lĩnh của hắn, nếu hắn không có bản lĩnh... dù ta có đem Bích Tiêu đẩy lên giường thì hắn cũng không đụng vào được." "Khanh khách, nếu chàng không có bản lĩnh... hàng trăm tỷ muội chúng ta cũng không đứng cùng một chỗ ở đây." Hồ Khinh Vũ yêu mị lên tiếng. Chúng nữ nhún nhún vai, lại không phản bác được. "Được rồi, mọi người chuẩn bị trạng thái thật tốt cho công đoạn độ kiếp sắp tới đi!" Cửu Huân Dao thanh lãnh nói: "Đừng quên chúng ta vẫn còn một lần ước chiến, luận bàn với phu quân, đừng để lần sau gặp lại dù tất cả tỷ muội liên thủ cũng không thể đánh lại hắn." "Làm sao có chuyện đó?" Hi Vũ không phục tuyên bố: "Chúng ta chẳng những có thể chiến với chàng, mà còn có thể giúp chàng đối địch." "Có ý chí là tốt, bắt tay vào thực hiện xem nào!" Chúng nữ hưng phấn bừng bừng, oanh oanh yến yến. Thời gian qua được phu quân tưới tắm như những đoá hoa nở rộ, nội tâm tưởng niệm được thoả mãn, từng người đều có trạng thái tinh thần mười phần. Chỉ mong lần sau gặp lại, phu quân phải tự hào và kinh ngạc về mỗi người các nàng. Truyền thừa và cơ duyên cũng chỉ là một loại nền tảng, còn có thể tận dụng đến mức độ nào, kết hợp với sở trường của bản thân và phát triển đến độ cao nào... điều đó tuỳ thuộc vào khả năng của từng người. ... "Tình phu thê của các vị thật đáng ngưỡng mộ." Đứng trên lưng Huyết Dị Yêu Hoàng, Bùi Linh Hi nhẹ giọng cảm thán một tiếng. Lạc Nam lười biếng nằm ở một bên nói: "Tình cảm hình thành từ những lần cùng nhau vào sinh ra tử, có đôi khi mãi đến lúc chết... bản thân của một người mới chợt nhận ra đâu là thứ thật sự quan trọng, quý giá nhất trong cuộc đời của mình." "Ta cũng rất ngưỡng mộ tình cảm huynh muội của Linh Hi và hai vị ca ca, bọn họ thật sự rất yêu quý nàng." "Công tử đã từng chết qua?" Bùi Linh Hi hiếu kỳ hỏi. "Đã từng chết, vì thế ta hiểu được tình chính là thứ vô giá, bất kể là tình yêu hay tình thân." Lạc Nam gật gật đầu. Bùi Linh Hi im lặng, nàng đang suy nghĩ rốt cuộc là hoàn cảnh nào có thể dồn ép nam nhân này vào con đường chết. "Thời gian qua đa tạ nàng giúp các thê tử của ta tìm kiếm cơ duyên thích hợp." Lạc Nam nói. "Không cần để chuyện này ở trong lòng, ta cũng nhờ đi cùng các vị đến Thâm Uyên Chư Thần mà thu được lợi ích không nhỏ." Bùi Linh Hi nhẹ lắc đầu. Quả thật nàng cũng đã có được cơ duyên của riêng mình, thực lực đạt đến đẳng cấp Bán Thần Cảnh... Tuy nhiên bởi vì chưa hoàn toàn sẳn sàng cũng như tâm cảnh còn thiếu khuyết, nàng không vội hoá phàm trải nghiệm nhân sinh, ngược lại muốn trở về Độ Đạo Môn thỉnh giáo đại ca của mình một ít kinh nghiệm. So với Bùi Linh Hi, Bích Tiêu cũng sắp đột phá Thiên Đạo Viên Mãn... Tất cả đều có tiến bộ đáng kể... Thông qua Truyền Tống Trận tại cứ điểm bí mật, đám người thuận lợi trở về Đạo Địa... "Công tử có ghé qua Độ Đạo Môn chứ?" Bùi Linh Hi liếc mắt nhìn hắn. "Haha, thật không dám giấu, Dao Nhã của quý môn là hồng nhan tri kỷ của ta, chỉ cần có cơ hội ta sẽ đến thăm." Lạc Nam gãy gãy đầu cười, cũng không che giấu quan hệ của mình và Cầm Dao Nhã, lại nói thêm: "Huống hồ ta và Long Nhi cũng muốn cảm tạ Vực Thần Đạo Chủ một cách chân thành." "Công tử và Cầm Dao Nhã sao..." Bùi Linh Hi có chút thất thần, rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh nở nụ cười: "Xem ra các vị phát sinh không ít chuyện tại Đạo Quốc?" "Có thể xem là hoạn nạn thấy chân tình." Ánh mắt của hắn trở nên nhu hoà. "Hiểu rồi." Bùi Linh Hi xoay chuyển ánh mắt: "Hẹn gặp lại công tử." Thanh âm vừa dứt, bàn chân nàng tụ vực, đạp lấy không gian, cơ thể đã như đạn pháo lao vọt mà đi, chỉ thoáng chốc đã như lưu tinh biến mất nơi chân trời. Nhìn theo thân ảnh của nàng dần khuất xa, Lạc Nam nhún nhún vai... dự định sử dụng túi da Tiểu Ma trở về Độ Đạo Môn một chuyến, dù sao thì hắn cũng đã rời đi một khoảng thời gian. Đột ngột Lạc Nam giật mình, hắn cảm ứng được một tia quy tắc chi lực của mình rung động, chính là quy tắc chi lực chứa đựng bên trong pho tượng. Điều này chứng tỏ có người mà hắn tặng tượng gặp nguy hiểm. Không hề do dự, Lạc Nam điều động Thời Không Chi Lực mở ra đường hầm không gian, điên cuồng hướng về địa phương vừa cảm ứng được xuyên toa mà đi. Lo sợ chậm trễ, hắn còn thi triển Kiếm Độ Càn Khôn lao đến thục mạng. ... Trong đình viện toạ lạc giữa sơn cốc vắng vẻ, cạnh bên có suối nhỏ trong veo, sau lưng có núi non trùng điệp, phía trước là trăm hoa khoe sắc tạo thành một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Một vị hồng nhan đạt đến cấp bậc hoạ quốc ương dân, thân khoác cung trang màu tím tựa sương khói, mái tóc bồng bềnh như mây tuỳ ý thả xuống gót chân, ngũ quan yêu mị sắc sảo đang lười biếng ngồi nghịch pho tượng gỗ nhỏ điêu khắc y như đúc chính mình. "Dối trá, thật sự là dối trá..." Nhìn thấy không có gì xảy ra sau khi mình đem Hồn Lực truyền vào, bờ môi đầy đặn đỏ thắm của nàng lầu bầu: "Tên khốn đi một lần là gần mười năm, lại còn dám nói khi ta cần sẽ lập tức đến." RĂNG RẮC... Đúng lúc này, không gian sụp đổ, kiếm khí ngút trời, Lạc Nam toàn thân bùng nổ Loạn Đạo Kiếm Khí như sắp gặp phải đại địch. Nhưng cảnh tượng tiếp theo đập vào trong mắt làm sắc mặt hắn thoáng cái mộng bức. Chỉ thấy tại nơi cảnh sắc như hoạ, thiên nhiên như tranh này hoàn toàn vắng lặng, Hoạ Thuỷ đang chớp chớp đôi mi cong nhìn lấy chính mình, nào có chuyện gì xảy ra? Ở trên bàn còn có pho tượng gỗ mà hắn cho nàng... "Nàng..." Lạc Nam tức giận đến toàn thân run rẩy, ngón tay chỉ Hoạ Thuỷ nghiến chặt răng: "Nàng đùa nghịch ta?" "Thật sự đến rồi?" Hoạ Thuỷ nội tâm vui vẻ, từ chỗ ngồi đứng lên vội vàng kéo tay hắn nói: "Đến uống trà, ta có pha sẳn..." Lạc Nam bất mãn giật tay lại không nói lời nào, uổng công hắn còn lo lắng nàng gặp chuyện gì nguy hiểm, kết quả nữ nhân này chỉ là nổi hứng đùa nghịch. Hoạ Thuỷ thấy thái độ lạnh lùng của hắn có chút chột dạ, đồng tử đảo quanh mềm giọng nói: "Người ta chỉ muốn thử một chút tác dụng của nó mà thôi, để xem ngày sau khi thật sự gặp nguy hiểm có thể tin dùng hay không, đừng có giận mà." "Nàng không tin tưởng ta?" Lạc Nam nhướn mày. Hoạ Thuỷ thầm hô không ổn, chẳng biết vì sao khi nam nhân này tức giận lại khiến nàng thật sự hoảng hốt, uỷ khuất nói ra: "Ngươi đi lâu như vây cũng không truyền âm một lời, ta chỉ lo lắng mà thôi." "Chưa đến mười năm mà lâu cái gì? Tu sĩ chúng ta bế quan một lần trăm nghìn năm là chuyện bình thường." Lạc Nam hừ một tiếng. "Mười năm không thấy ngươi, đối với ta thật sự rất lâu..." Hoạ Thuỷ cắn môi: "Ngươi nếu đang bận thì có thể đi rồi, ta xin lỗi." Nàng đã xuống nước đến mức như thế, một chút tức giận của Lạc Nam cũng bị quét bay. Hắn bước đến bên bàn ngồi xuống, ngênh ngang nói: "Không thích uống trà, có rượu không?" "Đương nhiên là có." Hoạ Thuỷ thu hồi bình trà, lấy ra một cái hồ lô rượu ngồi bên cạnh rót cho hắn. Nếu là bình thường, có kẻ nào dám dùng sắc mặt và thái độ như vậy đối xử với nàng, nàng đã lập tức trở mặt giáo huấn đối phương. Nhưng nghĩ đến nam nhân này chỉ trong thoáng chốc đã lập tức xuất hiện khi nàng cần đến, thậm chí dáng vẻ lo lắng trước đó của hắn thật sự khiến nàng hài lòng, vậy nên chấp nhận xuống nước với hắn. Lạc Nam liếc mắt nhìn Hoạ Thuỷ, hôm nay nàng cố ý trang điểm, lại thêm mặc một thân cung trang màu tím cao quý càng tôn thêm vẻ kiêu sa kiều mị, thật sự rất khó tức giận trước mỹ nhân như vậy. Hắn nâng cốc rượu lên uống cạn, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh mềm mại như bông của nàng, mở miệng nói: "Nể mặt hôm nay nàng rất đẹp nên ta bỏ qua, không có lần thứ hai hiểu chưa?"...