Chương 2872: Rơi vào

Con Đường Bá Chủ

Akay Hau 15-10-2024 17:40:05

ẦM ẦM ẦM... Liên tục là những luồng dư ba công kích, những hỗn loạn không gian tác động lên Trận Pháp bao quanh Bá Vũ Điện. Cũng may có Bất Hủ Kinh Văn và Bá Đạo Quy Tắc của Lạc Nam kết hợp gia cố nên vẫn có thể xâm nhập vào chỗ sâu hơn. "Ta có thể cảm giác được không ít khí tức Thiên Đạo Cảnh ở khu vực lân cận, bọn hắn có vẻ như đang kêu gọi ta..." Huyết Chiêu Dương lên tiếng nói. "Bọn ta cũng thế." Mấy nữ còn lại nhẹ gật đầu. "Haha, với thiên phú và tư chất của các nàng... đương nhiên quá đủ tư cách để được vong linh còn sót lại của các Thiên Đạo Cảnh nhìn trúng, bọn hắn muốn kêu gọi các nàng trở thành truyền nhân là lẽ đương nhiên." Lạc Nam bật cười: "Tuy nhiên nếu đã chấp nhận mạo hiểm tiến vào đây rồi, thì mỗi người ít nhất cũng phải tìm cho mình truyền thừa của Thần Đạo Cảnh mới xứng đáng." Đừng nhìn nếu so với hắn hay các nữ nhân hàng đầu bên trong Hậu Cung thì các nàng có phần kém hơn không ít... nhưng nếu xét về tiềm lực thì các nàng không thua kém bất cứ Thiếu Thần Nữ của Đạo Thống nào, là nhân vật vạn dặm chưa chắc có được một. Như Huyết Chiêu Dương vốn là nhân vật khiến các thiên tài trong cùng thế hệ đều phải ảm đạm phai mờ, trong cùng cấp thậm chí có thể chống lại cả đám Đạo Tử... là Huyết Thánh Nữ đại danh đỉnh đỉnh của Tu La Giáo, ngay cả Lạc Nam những lần đầu tiếp xúc với nàng đều bị chiến lực của nàng doạ cho khiếp sợ. Long Uyển Ước là Long Hậu của toàn Yêu Vực, nhân vật số hai của Long Minh, sở hữu huyết mạch Huyễn Ảnh Mộng Long quý hiếm đến cực điểm, dù là tại Đạo Giới cũng chưa tìm thấy người thứ hai. Lại nhìn Lâm My mang trong người Thôn Thiên Ma Thể, đây cũng là thể chất bất phàm với khả năng thôn phệ vượt trội, chiến lực kinh người. Cho nên đối với những Thiên Đạo Cảnh từng ngã xuống năm xưa trong Thâm Uyên Chư Thần, tìm được những truyền nhân như các nàng chính là niềm vui lớn. Đáng tiếc tầm mắt của Lạc Nam quá cao, Thiên Đạo Cảnh ở trong mắt hắn chỉ là thường thường, quyết tâm phải tìm truyền thừa Thần Đạo cho các thê tử. "Thiếp cảm thấy truyền thừa Thiên Đạo cũng không tệ lắm, dù sao thì mục tiêu trước mắt của bọn thiếp là đột phá Thiên Đạo mà." An Hinh nhỏ giọng nói. Lạc Nam bật cười nhìn lấy nàng, nhìn lại trong tất cả nữ nhân của hắn... có lẽ chỉ có An Hinh và An Tố Vấn, hai nữ y sư lòng dạ thiện lương, chưa từng đua tranh với đời này là có suy nghĩ an phận như vậy. Bởi vì An Tố Vấn tu vi thấp hơn An Hinh, lần trước ở lại Lạc Gia tu luyện, được hắn mang theo đến Đạo Địa độ kiếp, sau đó chung độ xuân tiêu, nước chảy thành sông... để lại sư phụ của nàng vẫn là một trinh nữ. "Sao lại cười?" An Hinh phụng phịu hỏi. Lạc Nam sủng ái đưa tay cưng nựng cái gò má mũm mĩm của nàng nói: "Nếu truyền thừa Thiên Đạo là đủ khiến nàng hài lòng, vậy thì đâu cần tiến vào Thâm Uyên Chư Thần? Cùng phu quân động phòng hoa chúc, ta truyền cho nàng Thiên Địa Hợp Hoan Kinh cấp Thần Đạo chẳng phải đã lợi hại hơn rồi sao?" "Lưu manh." Chúng nữ gò má đỏ ửng, cái tên này sao có thể nói thẳng thừng ra như vậy. "Chưa kể còn có Thiên Đạo Tạo Hoá Quyết, nó có thể cải tiến tất cả thủ đoạn của nàng đạt đến Thiên Đạo, vậy thì cần gì truyền thừa của người khác?" Lạc Nam cười tủm tỉm hỏi. "Cái này..." An Hinh chớp chớp đôi mắt đẹp, môi hồng nhỏ hé mở, hiển nhiên nàng chưa nghĩ đến phương diện này. "An Hinh chỉ là không muốn chúng ta rơi vào nguy hiểm nên mới nói như vậy." Ngân Hà lý giải mở lời: "Nhưng muội liệu có nghĩ đến một điều, nếu như muội không đạt đến trình độ của một Y Sư Thần Cấp, ngày sau muội làm sao đủ khả năng trị liệu cho chúng ta?" "A..." An Hinh giật mình, hiển nhiên là bị lời nói của Ngân Hà cảnh tỉnh. Đúng vậy, nếu không có truyền thừa thì làm sao nàng nhanh chóng trở thành Thần Đạo Cảnh? Làm sao đủ khả năng trị liệu cho phu quân và các tỷ muội? Tri thức mà Dược Thần lưu lại dù giá trị đến đâu thì cũng không thể giúp nàng nhanh chóng đột phá tu vi được. "Thiếp xin lỗi..." An Hinh lí nhí nói. "Nữ nhân ngốc." Lạc Nam nhịn không được ôm An Hinh hôn một ngụm, nội tâm tràn đầy thương yêu. Từ lần đầu nhận thức cho đến hiện tại, An Hinh luôn thánh thiện một cách vô điều kiện với tất cả mọi người, đó là lý do nàng kết giao được với cường giả ở khắp mọi nơi. "Phu quân đừng." Bị hắn hôn trước mặt chúng nữ, gò má An Hinh đỏ bừng như trái đào chín, vô cùng đáng yêu. Mấy nữ nhân nhìn dáng vẻ của An Hinh mà bật cười, thử hỏi làm sao có thể ghen tuông với một người như vậy đây? Bá Vũ Điện vẫn cứ tiếp tục xâm nhập... hầu hết những chướng ngại vật gặp phải Bất Hủ Kinh Văn và Bá Đạo Quy Tắc của Lạc Nam đều không thể phá huỷ. "Thật sự lợi hại, nếu không có thủ đoạn của chủ công... Bá Vũ Điện chỉ là Thiên Đạo Bảo sẽ không trụ nổi trước hoàn cảnh này." La Âm Khinh Nhạn nhìn ra tình huống bên ngoài ngưng trọng nói. "Haha, nam nhân của nàng từng đối mặt với cả một đám Quốc Chủ khủng bố, Thâm Uyên Chư Thần tuy rất nguy hiểm nhưng lại là chiến trường của những Thần Đạo đã chết lưu lại, làm sao làm khó được ta?" Lạc Nam đắc ý nói: "Người chết dù lợi hại đến đâu cũng không bằng người sống được." "Cũng có lý." Chúng nữ không phản bác được. Mà lúc này, Bá Vũ Điện đột ngột như đi xuyên qua một lớp màn chắn vô hình trong suốt. Cảnh tượng như lạc vào thế giới khác đập vào mắt Lạc Nam và mấy nữ nhân. Đây là thế giới có màu hồng phấn, bầu trời màu hồng, mặt đất màu hồng, hoa thơm cỏ lạ mọi thứ đều màu hồng... Sắc mặt Long Uyển Ước có chút cổ quái, mỗi khi nhìn thấy màu hồng phấn này... lại vô thức liên tưởng đến mấy thứ như Dục Tình Yêu Hoả, Bom Khoái Cảm và đủ loại dâm độc do Dạ Ly phát minh sáng tạo. "Tự tiện xâm nhập Bí Cảnh của bổn thần, chết!" Có thanh âm nữ nhân lạnh lẽo đến cực độ vang lên, bầu trời màu hồng phấn bỗng nhiên nứt ra, một kiện ngọc thủ tinh tế tỉ mỉ toàn lực giáng xuống. "Cẩn thận!" Lạc Nam quát một tiếng, hai chân như đạn pháo bay vọt lên. Nghịch Thiên Thủ kích hoạt, hai vạn hành tinh trong đan điền cấp tốc chuyển động, Bỉ Ngạn hoa nở rộ trên cánh tay. "Pháp Tướng Thần Thông – Địa Mẫu Chi Thủ!" Đại Địa Pháp Tướng gầm lên, vận dụng Bá Lực ngưng kết thành hai cánh tay khổng lồ trồi lên từ lòng đất nghênh đón ngọc thủ khổng lồ. RĂNG RẮC... Địa Mẫu Chi Thủ nát thành từng mảnh, một tây vẫn cường ngạnh trấn xuống đầu Lạc Nam. "Thật mạnh." Lạc Nam hơi đổi sắc mặt, đây thật sự là tàn hồn của Thần Đạo Cảnh gây ra sao? Vì sao cảm giác còn mạnh hơn cả Thần Đạo cường giả hàng thật giá thật còn sống? Không dám xem thường, hắn lập tức thu hồi Bất Hủ Kinh Văn từ trên Bá Vũ Điện trở lại khảm vào cơ thể mình, kích hoạt Vạn Cổ Bất Hủ Thân. KENG! Lạc Hồng Kiếm hiện ra. "Thần Tị Nhất Kiếm!" Một kiếm Thần Tị đối kháng trực diện. ĐÙNG. Lúc này ngọc thủ khổng lồ rốt cuộc bị hắn bổ làm đôi. RỐNG! NGAO! Đột ngột sau lưng truyền đến tiếng gầm phẫn nộ của đám Hoàng Vũ Bá Long. Lạc Nam quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức kịch biến. Bởi vì lúc này ở giữa bầu trời, ở giữa mặt đất... có đến vô vàn cánh tay khổng lồ trắng nõn như ngọc đã hiện ra. Uy lực của mỗi một cánh tay đều không thua kém gì so với cánh tay trước đó phá nát Địa Mẫu Chi Thủ của hắn. "Bá Lực Long Pháo!" Hoàng Vũ Bá Long điên cuồng bắn pháo vào các cánh tay tạo ra những vụ nổ tung trời. Nhưng mà sau tất cả, những cánh tay vẫn như ngọc thủ của thần bất khả xâm phạm đè ép mà xuống. RĂNG RẮC... Toàn bộ Trận Pháp bảo vệ sụp đổ, dưới lòng đất lại có hàng lọt cánh tay trồi lên nắm lấy đám Hoàng Vũ Bá Long như chụp lấy những con giun lôi xuống mặt đất. "Cẩn thận!" Chúng nữ hoảng hốt thả người bay lên, lại bị hàng chục cánh tay tiếp cận tung ra công kích cực đại. Lạc Nam cắn chặt răng, Loạn Đạo Kiếm Thế mở ra... Kiếm Độ Càn Khôn kích hoạt. Nhưng khiến hắn không thể tin được chính là, những cánh tay này vẫn bá đạo đè xuống, vậy mà nghiền nát toàn bộ Loạn Đạo Kiếm Thế, chấn vỡ tất cả Loạn Đạo Quy Tắc hỗn loạn bên trong. Tầng tầng lớp lớp đại ngọc thủ đè ép xuống đầu Lạc Nam, chúng nó như các bàn tay Phật Tổ đang trấn áp tôn hầu tử dưới ngũ chỉ sơn... Lạc Nam nghe thấy tiếng xương cốt của mình vụn vỡ... cả người bị đè ép. "Sao có thể mạnh như vậy?" Một Thần Đạo đã chết lưu lại bí cảnh có thể mạnh đến mức này không? "Không..." Hai mắt Lạc Nam đỏ ngầu như máu, bởi vì hắn nhìn thấy chúng nữ cũng lần lượt bị các bàn tay khổng lồ tóm gọn. Dù các nàng thi triển đủ loại thủ đoạn từ Pháp Tướng Thần Thông, Vũ Kỹ... đều không thể thoát khỏi số phận bị bắt lấy. Điều này cũng phải thôi, ngay cả Lạc Nam chiến lực mạnh nhất trong các nàng còn không thể thoát khốn, vậy làm sao các nàng đủ sức chống lại? BÙM! Một tay bóp vào, trực tiếp đem An Hinh nghiền thành máu tươi, ngay cả Trùng Giữ Mạng cũng không thể giúp nàng thoát khỏi một kiếp, ngược lại bị bóp chết cùng với nàng. "KHÔNG!" Lạc Nam như lệ quỷ ngửa đầu rít gào, hai mắt chảy xuống huyết lệ. Vô vàn cánh tay đem hắn nhấn chìm vào trong lòng đất... Lạc Nam không cam lòng, dù chết hắn cũng phải bảo hộ các thê tử... ONG ONG ONG... Bá Đỉnh trong đan điền lao vọt ra, cố gắng thu hồi các thê tử vào trong đó bảo vệ. "Cút!" Thanh âm lãnh khốc vang vọng, hàng chục cánh tay khổng lồ lại xuất hiện đem Bá Đỉnh đấm bay. Mà chúng nữ lại lần lượt ở trong từng cánh tay bị bóp nát như những con kiến... Lần lượt từng người, từng người... Sắc mặt trắng bệch, đau thấu tâm can... cõi lòng như muốn ngạt thở. "ĐỦ RỒI!" Đúng lúc này, Long Uyển Ước lên tiếng thét lớn. Đôi mắt của nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn nhắm chặt bỗng nhiên mở ra. NGAO! Hư ảnh Huyễn Ảnh Mộng Long mỹ lệ cao quý đằng không mà xuất, vuốt rồng mang theo Quy Tắc huyền bí nhắm vào bầu trời màu hồng điên cuồng xé nát, cái đuôi rồng nhắm vào mặt đất dùng sức tàn phá... Long Hồn Chi Lực của Long Uyển Ước bạo phát khắp không gian. XOẢNG... XOẢNG XOẢNG... Như từng mảnh thuỷ tinh bị đập vỡ, bí cảnh màu hồng phấn bỗng nhiên biến tan. Toàn bộ khung cảnh sụp đổ hoá thành vô số luồng sáng màu hồng nhạt cuồn cuộn tiến vào mi tâm của Long Uyển Ước. "Phù phù phù..." Nàng thở hổn hển ngồi bệch bên trên Bá Vũ Điện, bờ môi không còn chút huyết sắc. "Uyển Ước, nàng có sao không?" Nghe thấy thanh âm nam nhân đầy quan tâm bên tai, Long Uyển Ước ngẩng đầu... lại thấy Lạc Nam và các tỷ muội đang đầy lo lắng nhìn lấy mình. Tất cả như chưa có gì xảy ra... "Phu quân." Nàng nhịn không được nhào vào lòng hắn, kiểng chân lên hôn mạnh vào môi hắn. Lạc Nam vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại nở nang của nàng, vuốt nhẹ tấm lưng của nàng trấn an, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của thê tử. Hắn duỗi đầu lưỡi vào miệng thê tử, nhấm nháp hương tân ngọc dịch của nàng, quấn chặt chiếc lưỡi đinh hương thơm tho của nàng, dùng hơi ấm của mình để an ủi tâm linh thương tổn của nàng. Long Uyển Ước cũng tham lam đáp lại, nàng như muốn chiếm hết tất cả nhiệt độ trên cơ thể hắn. Mấy nữ An Hinh, Kỳ Duyên, Lâm My đưa mắt nhìn nhau... thầm nghĩ Long Uyển Ước vừa trải qua chuyện gì đáng sợ? Vừa rồi trong một thoáng thời gian, Lạc Nam và các nàng bỗng nhiên nhận thấy Long Uyển Ước đột ngột yên tĩnh, hai mắt nhấm chặt như tiến vào một trạng thái huyền diệu nào đó, dù có gọi như thế nào cũng không thể lay động hay đánh thức. Đột ngột Long Uyển Ước mở choàng hai mắt và ôm hôn Lạc Nam đầy nồng nhiệt, cảm xúc bạo phát như vậy chứng tỏ nàng ấy vừa gặp phải thứ gì đó kinh khủng. "Không sao rồi... có phu quân ở đây..." Lạc Nam ôn tồn thông qua linh hồn truyền âm cho Long Uyển Ước, trấn an cảm xúc của nàng, hắn có thể cảm giác được trái tim của nàng vẫn đang đập kịch liệt. Long Uyển Ước lưu luyến tách môi, hai tay vuốt ve khuôn mặt Lạc Nam... sau đó lại quay sang ôm lấy An Hinh và những nữ nhân... "Mọi người đều còn sống, thật tốt..." Nàng nhoẻn miệng cười như bách hoa đua nở, nụ cười chứa đựng sự nhẹ nhõm ở bên trong. Chúng nữ chấn động, Thất Hồn Diệm tròn xoe mắt: "Vừa rồi ngươi thấy chúng ta chết sao?" "Đúng vậy, Bá Vũ Điện của chúng ta lạc vào một bí cảnh, trong đó có những cánh tay khổng lồ bất khả xâm phạm, lần lượt đem phu quân và các ngươi bóp chết." Long Uyển Ước nghĩ lại vẫn còn sợ khiến hai bầu sữa phập phồng, nhưng lại lý trí nói: "Nhưng mà ở khoảnh khắc cuối cùng, thiếp nhận ra mình lạc vào ảo cảnh nên đã xé nát nó, thành công thoát ra." "Vậy là nàng đã trúng huyễn thuật của một vị Thần Đạo Cảnh lợi hại, nhìn thấy ảo cảnh." Lạc Nam vuốt cằm, chẳng trách vừa rồi Long Uyển Ước kích động như thế. "Uyển Ước à Huyễn Ảnh Mộng Long... lại trùng hợp là người duy nhất trúng phải ảo cảnh, có phải là một khảo nghiệm bất chợt hay không?" Lâm My hiếu kỳ nói. Long Uyển Ước nghe vậy giật mình, áp chế cảm xúc... kiểm tra lại trạng thái của bản thân. Rất nhanh nàng phát hiện bên trong linh hồn của mình chẳng biết từ bao giờ vậy mà khắc vào vô số tri thức hoàn toàn mới lạ, ở đan điền của nàng xuất hiện một chiếc nhẫn màu phấn hồng. Kiểm tra một phen, Long Uyển Ước kích động thốt lên: "Công pháp Huyễn Mộng Thần Quyết, tài nguyên cho người tu luyện Huyễn Thuật, Ảo Cảnh..." Ý niệm vừa động, chiếc Nhẫn Trữ Vật màu hồng phấn kia liền đeo trên ngón tay của nàng. "Thiếp quả thật đã nhận được truyền thừa, tất cả công pháp, vũ kỹ và kiến thức đều truyền thẳng vào linh hồn... còn tài nguyên tu luyện thì ở trong chiếc nhẫn này." Long Uyển Ước nâng lên ngón tay. "Haha, như vậy quá tốt..." Lạc Nam cười phá lên: "Xem ra việc nàng có thể thoát khỏi ảo cảnh đã được vị Thần Đạo tiền bối kia tán thành, chấp nhận ban truyền thừa cho nàng." Long Uyển Ước gật đầu, không có cách giải thích nào hợp lý hơn những gì vừa xảy ra. "Truyền thừa của Thần Đạo Cảnh đến một cách bất chợt như thế sao? Thật sự khó đề phòng a." Chúng nữ biểu lộ thận trọng, cũng cảm thấy nể phục Long Uyển Ước gặp phải tình huống đột ngột như thế vẫn thông qua khảo nghiệm. Bất quá việc Long Uyển Ước thành công đạt truyền thừa một cách ngẫu nhiên như thế cũng khiến mấy nữ nhân phấn khởi, nóng lòng chờ mong đến lượt của mình. Còn Lạc Nam thì lại âm thầm bức bối, vừa rồi mỹ nhân nồng nhiệt hôn môi vô tình thắp lên ngọn lửa hừng hực bên trong hắn. Thế là hắn xoay người bế Long Uyển Ước lên bá đạo tuyên bố: "Thê tử đạt truyền thừa, phu quân phải trọng thưởng một phen." "Đáng ghét, mau bỏ người ta xuống!" Long Uyển Ước thẹn thùng giận dỗi kháng nghị nhưng làm sao chống lại được sự cường thế của nam nhân? Trong ánh mắt xấu hổ của chúng nữ, hắn ôm lấy Long Uyển Ước bay vào trong đại điện. Chuyện kế tiếp xảy ra không cần nói cũng biết... ...