"Hảo sư tỷ, đệ nhớ ngươi muốn chết."
Trở về Thanh Trà Sơn, nhìn thấy Hương Trà ung dung nằm sấp trên tảng đá, Lạc Nam đã cười hề hề đến gần, chủ động đưa tay xoa xoa bóp bóp hai vai của nàng.
Lần này nhờ có nàng mà hắn mới đạt được truyền thừa cường đại, lôi kéo được Loạn Ninh Lam vào Phá Đạo Hội, mà nàng còn lưu thủ đoạn hộ mệnh trên người của mình.
Mặc dù cửu tử nhất sinh... nhưng cơ duyên đi kèm với hung hiểm, đổi lại là người khác cũng sẳn sàng đánh đổi tính mạng để đạt được những thứ của hắn có được ở Đạo Quốc lần này.
Lạc Nam âm thầm suy nghĩ, nếu như không có Hương Trà chỉ điểm... khả năng cao truyền thừa sẽ rơi vào tay nữ thích khách, mà hắn cũng không thể tiến bộ nhanh chóng được như vậy.
Cho nên vừa mới trở về, hắn đã nhịn không được ra sức làm vui lòng hảo sư tỷ.
Hắn cảm thấy người mình nên ôm bắp đùi nhất ở Đạo Đạo Môn này không phải ba vị Đạo Chủ, mà chính là vị sư tỷ suốt ngày ngáy ngủ này...
Thấy con hàng này nịnh nọt, Hương Trà ngáp một cái, hai mắt lim dim, lười biếng tận hưởng.
Được đích thân Bá Chủ của Ngũ Châu Tứ Vực bóp vai, nội tâm của nàng cũng có chút đắc ý.
Bảo Lan cùng Dị Nữ đứng ở một bên chỉ biết che miệng cười trộm... thật sự hiếm thấy dáng vẻ như thế của nam nhân nhà mình.
"Sư tỷ, tiểu sư đệ của ngươi sắp độ Thiên Đạo Kiếp... nguy hiểm trùng trùng, có thể hay không giúp ta luyện mấy con Đạo Mộc Nhân?" Lạc Nam tủm tỉm nói.
Lần này hắn quyết định trở về Độ Đạo Môn đầu tiên cũng là vì nhớ nhung đám Đạo Mộc Nhân do Hương Trà lần trước luyện chế.
Không nói đến việc hắn cảm thấy vô cùng bất an khi Giới Linh vẫn luôn ngấp nghé cái mạng của mình, ngay cả Bảo Lan, Điêu Thuyền và Thánh Linh Thiên Vận cũng đều sắp đột phá, hắn muốn chuẩn bị thêm thủ đoạn để các nàng được an toàn.
"Xú tiểu tử, thì ra nịnh bợ là có ý đồ." Hương Trà một mặt ghét bỏ vung chân đạp hắn.
Lạc Nam nhanh trí chụp lấy bàn chân tinh xảo của nàng trong tay, ân cần xoa nắn, vẫn giữ sắc mặt ôn hoà nhu nhuận.
"Ghê tởm a." Hương Trà rùng mình, bị động tác không biết xấu hổ của hắn làm cho nổi cả da gà.
"Ngươi nên hiểu việc sử dụng ngoại vật quá nhiều trong lúc độ kiếp cũng có thể chọc đến Giới Linh tức giận, tất cả mọi thứ đều nên có giới hạn của nó, độ kiếp vẫn là nên dựa vào thực lực của chính mình là chủ yếu." Nàng dứt khoát ngồi xếp bằng nói.
Việc này Lạc Nam đương nhiên hiểu, bằng không đám con ông cháu cha mang theo vài chục loại pháp bảo cao cấp độ kiếp chẳng phải liền dễ dàng thông qua?
"Trường hợp của đệ khác người bình thường, chỉ cố gắng phòng hờ hết sức có thể a." Lạc Nam ra vẻ đáng thương.
Hương Trà âm thầm gật gù, nàng từng vài lần nhìn trộm tên này độ kiếp, quả thật mức độ nguy hiểm vượt xa người cùng cấp, cũng không biết hắn đã làm gì trêu chọc Giới Linh phẫn nộ.
"Ta không còn Đạo Mộc, ngươi đi hỏi xin Đạo Thụ là được." Nàng đề nghị nói.
Đạo Mộc Nhân là được luyện từ phần cây của Đạo Thụ, đáng tiếc ở chỗ của nàng hết rồi.
"Hỏi xin Đạo Thụ?" Lạc Nam ngẩn người.
"Không tệ, bằng không ngươi nghĩ ta từ đâu có được Đạo Mộc?" Hương Trà nghiêm mặt giải thích:
"Phải biết rằng Đạo Thụ cũng là một vị đại năng, ngươi nghĩ ta có thể trộm hay cướp nhánh cây của hắn à?"
"Đạo Thụ cũng là cường giả?" Lạc Nam sửng sốt, lần đầu tiên hắn biết chuyện này, trước đó còn tưởng rằng Đạo Thụ vô tri vô giác.
"Mỗi đại thế lực đều có nội tình che giấu đáng gờm, đây là lý do lần này Độ Đạo Môn chẳng hề e ngại sẳn sàng tuyên chiến với Loạn Đạo Thần Quốc nếu muốn chơi đến cùng." Hương Trà nhún nhún vai:
"Một khi Đạo Thụ phẫn nộ ra tay, ngay cả các vị Đạo Chủ cũng phải nể mặt ba phần."
Lạc Nam chậc lưỡi, việc này thật sự nằm ngoài hiểu biết của hắn.
Nếu Độ Đạo Môn đã có Đạo Thụ là ác chủ bài, vậy tam đại thế lực khác nói không chừng cũng có thủ đoạn sánh ngang, quả thật không thể xem thường.
"Bất quá làm sao thỉnh cầu Đạo Thụ ban cho Đạo Mộc?" Hắn thắc mắc.
"Đi theo ta!" Hương Trà ra vẻ thần bí phất tay, thả người bay khỏi Thanh Trà Sơn.
"Hai nàng vào động phủ chờ ta quay lại!" Lạc Nam ra hiệu cho Bảo Lan và Dị Nữ, cũng vội vàng đuổi theo sư tỷ. ...
Hai người bay một vòng thật xa, tiến về phía sau lưng của môn phái tìm đến dưới gốc Đạo Thụ ở bên dưới mặt đất.
Nơi này cỏ mọc um tùm, vô số các loại thực vật, cây cối nhỏ hơn bao phủ xung quanh nhìn vô cùng tươi tốt.
Hương Trà cúi người lần mò tìm kiếm một hồi, dùng hai tay dạt cỏ và cây dại xung quanh sang hai bên, lộ ra một cái miếu thờ nhỏ nằm ẩn bên trong đó, phía trước miếu còn có lư hương phủ đầy bụi bặm.
Lạc Nam nhìn mà tròn xoe mắt, không nghĩ đến phía sau Độ Đạo Môn hùng vĩ trang nghiêm lại còn có một chỗ như vậy.
Cái miếu nhỏ này chỉ cao ngang hông người trưởng thành, giống như miếu hoang ven đường để thờ các loại thổ địa, lại bị thảm thực vật vây kín xung quanh, sợ rằng không ai ngó đến.
"Mau thắp nhang, thành tâm cầu khẩn!" Hương Trà nói, còn móc ra đưa cho hắn ba cây nhang.
Lạc Nam làm theo, dùng hoả thuộc tính châm lửa cắm nhang, chắp tay khấn:
"Đạo Thụ tiền bối, tiểu tử cầu xin một chút Đạo Mộc của ngài, mong ngài thành toàn, tiểu tử vạn phần cảm kích."
Hương Trà nhếch mép, dùng ánh mắt khinh bỉ xem lấy hắn.
Quả nhiên cho đến khi cả ba cây nhang lụi tàn, Đạo Thụ ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
"Quỳ xuống thành tâm vào, thảm thiết vào... ngươi không có chân thành ai sẽ lấy một phần cơ thể của mình cho ngươi đây?" Hương Trà hừ một tiếng.
Lạc Nam gãy gãy đầu... đang muốn làm lại một lần nữa, lại nghe Hương Trà lên tiếng:
"Quên mất tiểu tử ngươi đang dùng túi da, sẽ không được chứng."
Lạc Nam nghe vậy đành phải dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng.
Hương Trà thở dài một hơi: "Thật sự thiếu nợ ngươi."
Nói xong nàng lấy ra cả một bó nhang khủng bố hàng trăm cây châm lửa đốt lên, nhất thời khói trắng nghi ngút làm Lạc Nam ở bên cạnh ho sặc sụa.
Hương Trà hai tay ôm bó nhang đang rực cháy, bước đến phía trước miếu nhỏ quỳ rạp xuống như sắp nằm sấp ở trên đất, rặn ra hai hàng nước mắt khóc lóc thảm thiết:
"Đạo Thụ có linh, tiểu nữ là đệ tử của Độ Đạo Môn, từ nhỏ đã mồ côi, cô đơn lạc lõng, nay mới may mắn có được một tên sư đệ làm bạn chia sẽ buồn vui."
"Chỉ tiếc sư đệ này tư chất ngu độn, thiên phú hữu hạn... sắp tới lại phải đối mặt với Thiên Đạo Kiếp nguy cơ vô cùng, sợ rằng là thập tử vô sinh, tìm không ra đường sống."
"Tiểu nữ ở đây thành tâm cầu khẩn xin một ít vỏ cây, rể cây hay thứ gì của ngài cũng được để giúp hắn gia tăng một tia cơ hội huhuhu..."
Lạc Nam nhìn nàng khóc lóc nằm ở trên đất đến mặt mày lấm lem, trong lòng cũng nhịn không được tê rần, viền mắt ngấn lệ, cảm động đến cực điểm a.
"Huhuhu, Đạo Thụ giống như tổ tiên... chẳng lẽ đành lòng nhìn con cháu tán thân dưới kiếp? Nhìn Độ Đạo Môn ta mất đi một tên đệ tử, nhìn tiểu nữ mất đi một tên sư đệ hay sao? tiểu nữ sẽ chết nếu không có hắn a." Hương Trà tiếp tục khóc lóc kể lể, bó nhang trong tay quơ tán loạn.
Lạc Nam lúc này liền nhanh trí kích hoạt Cảm Âm Loa hoạt động, thanh âm sầu khổ, đau đớn thảm thiết vô ngần cùng lúc vang lên như nhà có tang.
Miếu nhỏ lắc lư kịch liệt, dường như cũng không chịu nổi bầu không khí này, liền phát ra một tiếng hừ lạnh:
"Xú nha đầu, lần trước ngươi khóc cho sư phụ, lần này khóc cho sư đệ... sắp tới còn khóc cho ai nữa đây?"
Lạc Nam giật bắn người, không ngờ đến Đạo Thụ thật sự hiển linh rồi.
"Đạo Thụ lão nhân gia ngài hào phóng ban tặng nhiều một chút, tiểu nữ đủ dùng lâu dài chắc chắn sẽ không đến khóc nữa." Hương Trà quệt nước mắt nói...
Nàng biết lần này lại được hiển linh, khả năng thành công đã đạt đến tám chín phần.
Quả nhiên chỉ nghe thanh âm già nua tràn ngập tức giận: "Đây là lần cuối cùng!"
"Đội ơn lão nhân gia." Hương Trà gật đầu như gà mổ thóc, đem cả bó nhang cắm vào bên trên lư hương, đốt đến đám cỏ hoang xung quanh cháy hừng hực.
Miếu nhỏ lại một lần nữa lắc lư không ngừng, sau đó bên trong như hình thành một vùng không gian riêng biệt, lần lượt xuất hiện từng nhánh cây, từng lớp vỏ cây...
Lạc Nam nhìn sơ qua, số lượng không hề ít...
"Đội ơn Đạo Thụ tiền bối." Hắn cũng cung kính chắp tay cúi đầu.
Hương Trà nín khóc mỉm cười ba trăm sáu mươi độ, hưng phấn dùng Nhẫn Trữ Vật vơ vét tất cả.
Lúc này nàng mới đứng lên, cẩn thận che đậy miếu thờ nhỏ lại không để cho ai nhìn thấy.
"Trở về!" Bỏ lại một câu, Hương Trà nhanh chóng bay đi.
Lạc Nam hưng phấn theo sát phía sau. ...
Trở về Thanh Trà Sơn, Hương Trà đã dùng Đạo Lực tẩy rửa toàn bộ lấm lem, khôi phục vẻ ung dung lười biếng như thường ngày, ngồi trên tảng đá bắt chéo hai chân nói:
"Thỉnh được hai lần, sợ rằng ngày sau không thỉnh được nữa... bất quá lần này thu được không ít a."
"Sư tỷ, rốt cuộc cái miếu kia là sao?" Lạc Nam nhịn không được nói ra tò mò.
Hắn chưa từng nghĩ một cái miếu nhỏ bị che giấu lại là nơi có thể câu thông với Đạo Thụ.
"Nó liên quan đến nguồn gốc khai môn lập phái của Độ Đạo Môn, đã trôi qua vô vàn năm tháng, các thế hệ sau này đều đã quên lãng sự tồn tại của cái miếu nhỏ đó." Hương Trà nói rằng:
"Giải thích thì khá dài dòng, ngươi chỉ cần biết cũng nhờ cái miếu đó nên Độ Đạo Môn mới được như ngày hôm nay, hơn nữa chuyện này là tuyệt mật, không được để bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của nó."
Lạc Nam nghiêm nghị gật đầu, chỉ cảm thấy sư tỷ này của mình hiểu biết quá mức sâu rộng, rốt cuộc thì tương lai nàng đã trải qua những chuyện gì?
Bất quá hắn đã ghi nhớ vị trí cái miếu kia, nói không chừng tương lai sẽ cần đến.
"Được rồi, luyện đi!"
Hương Trà đem Nhẫn Trữ Vật ném cho hắn, vui vẻ nói:
"Từng ấy Đạo Mộc, không những luyện được Đạo Mộc Nhân... mà có thể tận dụng ngày sau luyện được cả Thần Đạo Binh ấy chứ."
"Hắc hắc." Lạc Nam nở nụ cười hứng thú.
Hai người bắt tay vào luyện chế Đạo Mộc Nhân...
Không thể không nói lần này Đạo Thụ là quyết tâm đuổi người, cho một lần sau cuối... số lượng Đạo Mộc ước chừng mấy tấn.
Lạc Nam và Hương Trà luyện ra được mười con Đạo Mộc Nhân mà chỉ mới dùng hết một phần ba lượng gỗ.
Chợt cảm ứng được có người tiếp cận Thanh Trà Sơn, hai người vội vàng thu hồi tất cả.
Nào ngờ người tiến đến là Không Mộc Đạo Nhân đã lâu không thấy.
"Tham kiến tiền bối." Lạc Nam chắp tay chào hỏi.
"Ừm, lần này lão thân đến gặp ngươi... chuyện lần trước ngươi vẫn nhớ chứ?" Không Mộc Đạo Nhân nói thẳng vào vấn đề:
"Hiện tại tu vi của ngươi đã đủ điều kiện, chỉ cần gia nhập Đạo Thống cũng như thu thập đủ Điểm Cống Hiến là có thể đảm nhiệm chức vị cao hơn, ví như sơn chủ, trưởng lão, tuỳ vào mong muốn của ngươi..."
"Đa tạ tiền bối nhắc nhở, ta đã suy nghĩ sẽ gia nhập vào Đạo Thống nào rồi, không lâu sau sẽ tự đến tiếp nhận." Lạc Nam nghiêm túc trả lời.
"Như vậy rất tốt." Không Mộc Đạo Nhân hài lòng cười, nhìn sang Hương Trà trừng mắt nhìn, mở miệng mắng:
"Ngươi xem sư đệ của ngươi cố gắng như thế, nhập môn chưa được bao lâu đã có thành tựu đáng kinh ngạc, ngược lại ngươi suốt ngày lười biếng, giậm chân tại chỗ."
"Haha, ta có sư phụ và sư đệ bảo kê, còn sợ gì ai?" Hương Trà thoải mái cười đắc ý.
Không Mộc Đạo Nhân bất đắc dĩ thở dài, dường như đã sớm biết bản tính của đệ tử nên cũng lười nói thêm, ngự không mà đi.
"Sư phụ gần đây tu luyện ở Trưởng Lão Đường của Toàn Chức Đạo Thống, nơi đó hiệu quả cao hơn Thanh Trà Sơn." Hương Trà giải thích:
"Rất hiếm khi bà ấy trở về, xem ra lần này cũng là vì chuyện của ngươi mà sốt ruột."
Lạc Nam cảm kích gật đầu, bất chợt nhớ ra một vấn đề:
"Sư tỷ, Loạn Đạo Thần Quốc sở hữu quân đội đến tận 4000 tên Thiên Đạo Cảnh, dù tất cả đệ tử, trưởng lão của chúng ta tập hợp lại cũng không có nhiều Thiên Đạo như thế a."
Chẳng lẽ nội tình của Loạn Đạo Thần Quốc và Độ Đạo Môn chênh lệch lớn đến thế sao?
"Mặc dù xét tổng thể, quả thật Độ Đạo Môn có vẻ kém hơn nhưng ngươi cũng đừng xem nhẹ." Hương Trà nhún nhún vai:
"Ngoại trừ những gì ngươi thấy, bất cứ thế lực nào cũng có chiều sâu của nó... giống như Độ Đạo Môn có một cổ lực lượng gọi là Hộ Thần Pháp, bọn hắn chỉ làm việc dưới trướng của ba vị Đạo Chủ, chuyên làm các nhiệm vụ bí mật, giải quyết phản đồ hoặc trừng trị những kẻ ảnh hưởng đến lợi ích của Độ Đạo Môn, hành tung thần bí chỉ được điều động khi có đại sự."
"Lần trước khi chuẩn bị khai chiến với Đạo Quốc, đã có bóng dáng của Hộ Thần Pháp xuất hiện... số lượng cũng không ít đâu."
"Thì ra là như vậy." Lạc Nam bừng tỉnh đại ngộ.
Hương Trà lúc này mới hứng thú hỏi hắn:
"Ngươi đã chọn Đạo Thống nào?"...