"Đáng đời!"
Nhìn thấy Lạc Nam trốn vào trong Phá Đạo Lệnh không dám ra ngoài, Bích Tiêu hừ một tiếng.
"Cái cô em vợ này, rõ ràng là ta muốn thu phục Ngự Long Công Chúa vào Phá Đạo Hội, nàng còn cười khi thấy ta chật vật như vậy?" Lạc Nam bất mãn trừng mắt nhìn.
Bất quá lúc này hắn cũng không có thời gian đôi co với nàng, bởi vì Bá Đỉnh đang nghênh đón một cổ lực lượng khổng lồ đến cực điểm.
Lạc Nam vội vàng khoanh chân ngồi xếp bằng, dồn lực luyện hoá một nửa huyết mạch Long Tổ.
Khoảnh khắc đó, Bá Đỉnh đem giọt máu bắn ra, lực lượng cuồng bạo của nó bắt đầu xâm nhập toàn bộ cơ thể Lạc Nam từ trong ra ngoài.
RỐNG!
Có tiếng Long ngâm thịnh nộ gầm vang, cả người của hắn như sắp phát nổ, Long Lực Đỉnh điên cuồng biến lớn nhờ hấp thụ long lực khủng bố.
Phải biết rằng Tổ Long Huyết chính là thứ mà đích thân Long Tổ đã ban tặng cho Ngự Long Công Chúa, đủ trở thành tài nguyên giúp nàng đột phá đến Thần Đạo Viên Mãn sau này.
Mức độ quý giá và hiệu quả mà nó mang lại không cần phải bàn cãi, tuy rằng Lạc Nam chỉ sở hữu một nửa nhưng cũng đủ khiến hắn có được đại thu hoạch.
Bình cảnh Thiên Đạo Trung Kỳ bị phá tan, tu vi tiệm cận đến Thiên Đạo Hậu Kỳ... gần vượt hai tiểu cảnh giới cùng một lúc.
Nhưng mọi thứ hiển nhiên không chỉ đơn giản như vậy...
Cái trán Lạc Nam nổi gân xanh, làn da rạn nứt, từng lớp từng lớp vảy rồng từ bên trong đó trồi lên như một bộ chiến giáp bao trùm thân thể hắn. .
Từ huyết mạch Nghịch Long đã giác tỉnh bắt đầu bị một trạng thái hoàn toàn mới của Tổ Long thay thế.
Long lân không còn là màu tử hắc như thường lệ, thay vào đó bị một màu cổ xưa như đến từ thời đại khai thiên ích địa, tràn ngập khí tức nguyên thuỷ hồng hoang xâm lấn...
Phật Cốt của hắn được dung hợp cùng Tổ Long Cốt, trở thành một loại xương cốt mạnh mẽ hơn, kiên cố hơn, kết hợp giữa Phật Cốt và Tổ Long Cốt mà thành.
Huyết mạch của hắn được cải tiến thành Tổ Long Huyết, máu tươi sôi trào chứa đựng nguồn năng lượng mạnh mẽ.
Long Văn của hắn điên cuồng sinh sôi, 10 vạn đường, 20 vạn đường Long Văn... trở thành loại đường văn có số lượng nhiều nhất mà hắn sở hữu.
Lạc Nam hoàn toàn thay da đổi thịt...
Cơ thể của hắn được huyết mạch Tổ Long cường hoá, đạt đến Thể Thiên Đạo Hậu Kỳ, vượt qua cả tu vi Nguyên Tu.
Đặc biệt nhất, rất nhiều thủ đoạn chiến đấu của Tổ Long Tộc cũng truyền thẳng vào trong đầu, trong đó có cả Long Ngữ.
Không sai, Lạc Nam đã chính thức nắm giữ Long Ngữ cường đại, có thể vượt qua bất cứ loại Cổ Ngữ nào do người trong cùng cảnh giới thi triển.
Nhìn thấy nam nhân nằm quằn quại trên mặt đất nhưng khí tức đang mạnh mẽ tăng lên, ba nữ nhân Lạc Long Nhi, Minh Hà và Bích Tiêu đưa mắt nhìn nhau, đều chứng kiến trong mắt đối phương sự thán phục.
Lần này tuy rằng kết thù với Ngự Long Công Chúa nhưng thu hoạch cũng quá mức kinh người, tiến bộ ngay trước khi sắp nằm vùng nơi nguy hiểm.
"Hiện tại ba chúng ta liên thủ, có thể đánh lại hắn không?" Lạc Long Nhi hỏi.
"Không thử sao biết được?" Minh Hà nhún vai.
"Ta thấy rất khó, nam nhân này là yêu nghiệt, ở trong cùng cấp dù là ba người chúng ta cũng không tự tin đánh được hắn." Bích Tiêu thẳng thắng thừa nhận.
"AAAAAAAAAA..."
Lạc Nam chợt ngửa đầu gầm một tiếng đầy sảng khoái, toàn thân mồ hôi đầm đìa, quá trình luyện hoá một nửa huyết mạch Tổ Long đã kết thúc.
"Thật may mắn chỉ có một nửa lực lượng, nếu như là toàn bộ Tổ Long Huyết... ta sợ mình sẽ bạo thể." Hắn bật người đứng lên, cảm thán một phen chiến lực của bản thân mình lúc này.
Hiện tại nếu như chiến đấu trong cùng cấp với Ngự Long Công Chúa, chắc chắn sẽ không khó khăn như lần trước.
Bất quá nghĩ đến biểu hiện căm phẫn ngút trời của nàng trước khi mình chuồn đi, Lạc Nam rùng mình, hiện tại có đánh chết cũng không dám đến gặp nàng thêm một lần nữa a.
"Còn không mau đem y phục mặc vào?"
Nhìn thấy hắn trần trụi như nhộng, tiểu huynh đệ như cánh tay nhất trụ kình thiên, Bích Tiêu lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở.
Lạc Nam sửng sốt, vừa rồi lực lượng của Tổ Long Huyết quá mức táo bạo đã chấn vỡ luôn cả Bá Y của hắn.
Cố gắng hít sâu một hơi ổn định trạng thái nhưng lại không có tác dụng, Lạc Nam cảm thấy cả người mình nóng hừng hực như có một nguồn nhiệt hoả đang thiêu đốt.
Long tính bản dâm, huyết mạch Tổ Long mang đến nguồn năng lượng quá mức táo bạo khiến hắn không sao áp chế được tiểu huynh đệ của mình, ngược lại lúc này nó như sắp nổ tung bất cứ lúc nào.
Trạng thái này còn khó chịu hơn cả trúng phải xuân dược...
Lạc Nam nhìn lấy hồ tắm ở cách đó không xa, dự định sẽ gọi các nàng Hoả Nhi, Quang Nhi, Độc Nhi, Hồn Nguyệt Ánh bên trong đan điền ra ngoài giúp mình hạ hoả.
Nào ngờ Lạc Long Nhi bỗng nhiên bước tới, dùng bàn tay mềm mại nắm chặt lấy hung khí của hắn kéo hắn đến hồ nước.
"Long Nhi..." Lạc Nam rùng mình đi theo sau nàng.
"Các tỷ muội đều đã động phòng cả rồi, thiếp cũng không thể thua kém được."
Lạc Long Nhi nhẹ giọng nỉ non, áo choàng đỏ chậm rãi trượt xuống.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ không gian đều bị làn da trắng hơn tuyết thắp sáng, từng đường cong tuyệt mỹ hiện ra, từng địa phương tư mật hấp dẫn có thể khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải lao đầu vào bại lộ ở trước mặt của nam nhân.
"Long Nhi..." Lạc Nam vừa cảm động vừa hưng phấn ôm chầm lấy nàng, vuốt ve tấm lưng trần mượt mà như tơ lụa thì thầm nói:
"Chúng ta từ đầu là đối thủ, sau đó là chiến hữu, rồi lại đến bằng hữu... cuối cùng kết thành phu thê, ta vẫn luôn yêu và trân trọng nàng, cảm thấy chuyện ái ân không cần nóng vội, bởi vì chỉ cần nàng ở bên ta đã là quá đủ."
Thật tâm hắn rất khó xem Quỷ Đỏ của hắn giống như các thê tử khác, bởi vì nàng và hắn thật sự có quá nhiều cảm xúc khác biệt hoà lẫn trong đó.
"Đã là phu thê sao có thể không hoà quyện cùng một thể?" Lạc Long Nhi lẳng lặng nhìn hắn:
"Hay tại ta không đẹp bằng các nàng?"
"Ai dám nói lão bà của ta không đẹp, xem ta đánh hắn." Lạc Nam hùng hùng hổ hổ, trực tiếp bế lấy nàng theo kiểu công chúa lao xuống hồ.
Bờ môi hai người nhanh chóng dính chặt vào nhau, cuồng nhiệt, quyến luyến không thể tách rời.
"Haizz..." Bích Tiêu thở dài một tiếng ngồi xuống giường đá khép hờ hai mắt, tiến vào trạng thái tĩnh tâm tu luyện, nàng đã quá quen với cảnh tượng này.
Ngược lại Minh Hà lại vừa thẹn vừa hiếu kỳ lẳng lặng quan sát... dù sao cũng là nữ cường giả Thiên Đạo Viên Mãn, chưa ăn thịt heo cũng đã thấy qua heo chạy rồi.
Huống hồ quảng thời gian đi theo Lạc Nam và nữ nhân của hắn trên Bá Vũ Điện, nàng cũng nhìn mãi cũng thành thói quen, cảm thấy khá thú vị.
Khi đoá hoa trinh nguyên bị long căn khai phá, những giọt máu đỏ thánh khiết hoà cùng làn nước trong, Lạc Long Nhi như linh xà cuộn vào lòng nam nhân, thanh âm mềm mại dịu dàng đến cực hạn:
"Phu quân, thiếp yêu chàng..."...
Lạc Long Nhi có huyết mạch Xích Quỷ, là một Thể Tu, lại còn có chiến lực cường đại... nhưng vẫn không thể trụ được quá lâu.
Cho đến cuối cùng, từ Huyễn Mộng cho đến tất cả các nàng bên trong đan điền cũng phải tiến ra hỗ trợ.
Xuân sắc ngập tràn không gian, Lạc Nam thoả mãn nhìn chúng nữ toàn thân mềm nhũn, bờ môi còn treo lấy nụ cười mãn nguyện chưa tan mà âm thầm tự hào.
Hắn phát hiện có được huyết mạch của Long Tổ, phương diện nam nữ của hắn càng trở nên nghịch thiên hơn, mạnh mẽ hơn gấp mấy lần.
Không hổ là tổ tiên của Long Tộc, tất cả phương diện đều được cường hoá.
Hắn có chút xấu xa vuốt cằm, nghĩ đến Ngự Long Công Chúa trước đó bị Đằng Vân Tiên kích thích, sau đó luyện hoá huyết mạch Long Tổ... tám phần mười cũng sẽ rơi vào động tình không thể kiềm chế.
Nhưng nhớ lại nàng từng nói chỉ có hứng thú với Long Nữ, vậy khả năng là sẽ chơi trò chơi thú vị với năm vị Long Nữ kia, một cuộc vui bách hợp a.
Nhớ đến dáng vẻ phong tình kiều diễm, xuân tình tràn lan từ khuê cốc của Ngự Long Công Chúa, Lạc Nam thầm hô đáng tiếc...
Lạc Nam hôn lấy các lão bà mỗi người một ngụm rồi lại thu hồi các nàng trở về Bá Đỉnh nghỉ ngơi.
Hắn ôm lấy Lạc Long Nhi ôn nhu kỳ cọ, tắm rửa cho nàng...
"Phu quân, vừa rồi thiếp như lạc vào ảo mộng, một giấc mộng có thể khiến thiếp trầm mê vĩnh cửu, chẳng trách chàng và các nàng ấy từ trước đến nay ưa thích loại chuyện này như vậy." Lạc Long Nhi tựa gò má vào lòng ngực hắn.
"So với tu luyện rồi chiến đấu, rồi lại mạnh hơn thì chuyện này đương nhiên dễ chịu." Lạc Nam cười hắc hắc nói:
"Cẩn thận nghiện đấy."
"Làm sao có thể so sánh như vậy?" Lạc Long Nhi hé môi cắn hắn:
"Một bên là đại sự khổ cực, một bên là hưởng thụ a..."
"Ai nói với nàng nam nữ ân ái không phải chính sự?" Lạc Nam bĩu môi:
"Chúng ta song tu luyện công, vũ kỹ, luyện hoá tài nguyên... tất cả đều là việc chính sự a."
Nói đến đây lại nâng một chân thon dài của nàng lên, điều khiển tiểu huynh đệ chen chút vào khe động chật chội quen thuộc.
Xúc cảm mỹ diệu tuyệt vời khiến hắn thở ra trầm thấp một hơi...
"Ưm... nhẹ thôi, thiếp còn ê ẫm." Lạc Long Nhi rên rỉ yêu kiều, thanh âm thật sự khó tin có thể từ miệng của Quỷ Đỏ hiếu chiến không ai sánh bằng phát ra.
"Nghĩ đi đâu thế?" Lạc Nam trêu chọc:
"Lần này phu thê chúng ta luyện Thiên Địa Hợp Hoan Kinh các loại hiểu chưa?"
"Đáng giận." Lạc Long Nhi vung quyền muốn đấm hắn, nhưng Lạc Nam lại nhanh trí thúc mạnh một nhịp.
"Ưm..."
Nàng như sắp hoà tan, mặc kệ cho hắn bày tự ý hành động. ...
"Bích Tiêu đâu rồi?"
Lạc Nam hỏi Minh Hà, hắn vậy mà không nhìn thấy Bích Tiêu ở bên cạnh.
"Chịu không nổi các ngươi ồn ào nên ra ngoài rồi." Minh Hà cổ quái nhìn lấy hắn.
Cái tên nam nhân này da mặt thật dày, ở trước mặt các nàng mà không kiêng nể gì cả, các nàng cũng không phải nữ nhân của hắn.
Nếu biết được suy nghĩ của nàng, Lạc Nam sẽ cảm thấy buồn cười, hắn chỉ không dám song tu ở trước mặt nam nhân vì sợ băng cơ ngọc thể của các thê tử bị nhìn thấy sẽ thiệt thòi lớn, ngược lại nếu là nữ nhân thì hắn tự hào khoe khoang còn không kịp đây.
Bế lấy Lạc Long Nhi đặt lên giường, cúi đầu hôn lên trán nàng, Lạc Nam rời khỏi Phá Đạo Lệnh.
Tiến ra bên ngoài, nhìn thấy Bích Tiêu đang ngồi thiền trên một tảng đá xanh, trên cao là đại thụ rậm rạp, xung quanh không khí trong lành, hoàn cảnh tương đối yên tĩnh.
"Cô em vợ." Lạc Nam ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Ngươi có thể gọi ta sư thúc, hoặc gọi tên của ta..." Bích Tiêu lạnh lùng liếc đôi mắt đẹp:
"Đừng có ngậm miệng mở miệng là cô em vợ, nghe cảm giác rất không quen."
"Chúng ta hiện tại không còn là sư thúc và sư điệt." Lạc Nam nở nụ cười ôn hoà:
"Bích Tiêu, nàng cũng gọi ta là Tiểu Nam được không?"
"Lạc Nam là Lạc Nam, Tiểu Nam làm cái gì?" Bích Tiêu rùng mình một thoáng, toàn thân cảm thấy mất tự nhiên.
Tiểu Nam là cách mà các hồng nhan tri kỷ của hắn xưng hô thân mật, nàng mới không thèm gọi như vậy.
"Tiểu Bích Tiêu, Tiểu Bích Tiêu..." Lạc Nam buồn nôn nói.
"Đi gặp quỷ đi!" Bích Tiêu toàn thân nổi cả da gà vung tay đánh hắn.
Lạc Nam chụp lấy bàn tay mềm mại như không xương của nàng nắm lấy.
"Mau bỏ ra!" Bích Tiêu dùng sức rút tay lại nhưng bất thành.
Lạc Nam nắm tay Bích Tiêu ôn tồn nói: "Ta biết nàng luôn muốn thay đại tỷ gánh vác trọng trách lớn lao, biết nàng vẫn luôn toàn tâm toàn ý tu luyện để có thể mạnh lên càng nhanh càng tốt, biết nàng phải cân nhắc rất nhiều việc từ quản lý các thành viên của Phá Đạo Hội cho đến thực hiện các nhiệm vụ... nàng không muốn để cảm xúc chi phối, không muốn để tình cảm nam nữ đan xen vào bên trong, điều đó sẽ làm mất thời gian của nàng."
Nội tâm Bích Tiêu thoáng run rẩy, hắn có thể hiểu được mình suy nghĩ điều gì.
"Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, Bích Tiêu nàng đã vì bình an của Hằng La Đại Hải mà ra mặt chiến đấu với Hải Long Cung, nàng bôn ba khắp nơi để lần theo dấu vết về Đông Hoa, nàng vất vả tìm kiếm đệ tử cho đại tỷ của mình." Lạc Nam thương xót nhìn Bích Tiêu than thở:
"Sau đó nàng lại tiếp tục phấn đấu vì sự phát triển của Phá Đạo Hội, nàng lại ở bên cạnh ta hỗ trợ tất cả mọi thứ..."
Hắn nhịn không được càng nắm bàn tay của nàng chặt hơn, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo thanh tịnh của nàng:
"Đã có bao giờ nàng tự sống cho chính bản thân mình một lần?"
Ánh mắt Bích Tiêu trở nên mông lung, một chút lệ quang che đậy như có hai lớp sương mù bao phủ tầm nhìn...
Nàng không nghĩ đến, cái tên nam nhân mặt dày vô lại này lại luôn ghi nhận công sức của nàng, lại thương tiếc nàng chưa một lần suy nghĩ cho bản thân.
Nàng lặng lẽ làm rất nhiều chuyện, hy sinh rất nhiều để trọng trách trên vai đại tỷ được nhẹ nhõm hơn, để nhị tỷ có thể tự do thoải mái hơn...
"Đôi vai của nàng gầy quá lại phải gánh vác rất nhiều thứ..." Lạc Nam thở dài, ôn nhu nói:
"Ta đang cố gắng để gánh vác cùng nàng, để được chia sẽ với nàng... nhưng đồng thời ta cũng sống một phần cho chính bản thân ta, ta không thể cao thượng được như nàng."
"Mỗi người có một cách sống." Bích Tiêu vuốt nhẹ tóc xanh, trong trẻo đáp:
"Đối với ta, vì Phá Đạo Hội, vì đại tỷ và nhị tỷ chính là cuộc sống, chẳng phải cao thượng gì cả..."
"Ta hiểu, và ta tôn trọng quyết định của nàng." Lạc Nam nở nụ cười ấm áp:
"Nhưng có thể hứa với ta một điều hay không?"
"Điều gì?" Bích Tiêu nhìn hắn.
"Sau khi đại sự hoàn thành, nàng hãy sống cho chính mình... và cho phép ta bước vào cuộc sống của nàng, trở thành một phần quan trọng của nàng..." Lạc Nam chân thành nói.
Bích Tiêu nhịp tim đập nhanh, nghĩ đến viễn cảnh trong tương lai, sau khi thiên hạ thái bình... mình và nhị tỷ, còn có các nữ nhân khác cùng với hắn...
Có vẻ cũng không tệ lắm...
Nàng cắn cắn cánh môi, thanh âm nhẹ như làn khói:
"Ta hứa..."...